Nói tới Tây Bắc, người ta hay dùng đến hai chữ "khám phá". Những câu chuyện kỳ thú về cách ăn nếp ở của những con người trên những vùng cao nguyên cực Bắc tổ quốc, nơi cư ngụ của rất nhiều dân tộc anh em, như vẫn còn chờ các vị khách miền xuôi khám phá...
Đây là chuyến đi của bạn Zozzo từ ngày 24 đến 29/2 năm trước với chiều dài khoảng 1100 km khởi hành từ Hà Nội lên Sapa, Sơn La.
Ngày thứ nhất: HN-Sơn La
Rảnh rỗi lại vác xe chạy dọc theo đường 6 lên Sơn La, đoạn từ Tương Dương lên đường làm gần như hoàn chỉnh, có cái mới so với năm ngoái là đã có đường tránh qua Tx. Hòa Bình. Đường thì đẹp nhưng cũng không thấy gì mấy do đã chạy nhiều lần. Qua khu vực trồng mận kết hợp buôn heroin Loong Luông, Hang Trùng rồi mấy đồi chè Mộc Châu, rồi mấy vách núi đất đỏ Yên Châu... etc không có gì là đặc biệt ngoài các cô gái Thái. Các cô vẫn tắm suối ngay bên cạnh đường đi, hết sức tự nhiên.
.
Rồi Cò Nòi, dừng lại chút tưởng niệm các anh hùng kháng chiến chống Pháp tại đài Liệt sỹ. Tôi cũng đang tiến về Tây Bắc theo hướng các anh hành quân ngày xưa đây, nhưng tôi không tiến vào Điện Biên mà đến Tuần Giáo tôi sẽ rẽ sang Tủa Chùa, theo chiều ngược lại.
Đường đẹp quá nên chạy rất thong thả, cơm nước đàng hoàng mà 5h chiều đã đến Tp. Sơn La, vậy là chỉ mất chừng 6-7 tiếng cho quãng đường mà ngày xưa bộ đội ta phải mất ròng rã hàng tháng trời lặn lội.
< Phố núi đây, mây vờn cột đèn cao áp nhé.
Nhưng thực ra nó chỉ là cái đám khói trẻ trâu đốt rạ ngoài đồng bay vào. Cũng nhiều khi có mây, nhưng không phải hôm nay. Vả lại, mạn này sương mù hay có hơn.
Còn sớm, đi lòng vòng quanh Tp. Sơn La hóa ra to hơn mình tưởng nhiều. Lần trước chỉ loanh quanh 1 góc nên tưởng nó bé. Chạy dọc theo con đường công sở thấy 1 điều đặc trưng là đâu đâu cũng thấy chơi cầu lông. Mọi nơi mọi chỗ, trường học, sân công sở, vỉa hè... mọi lứa tuổi nhưng nhiều nhất là đám công chức cõ lẽ do rất đông công chức ở tp núi này vốn ở các huyện, họ làm việc trên tỉnh cuối tuần mới về nhà. Hết giờ làm việc không phải cơm nước vợ con mè nheo. Vậy còn gì tốt hơn là luyện tập thể thao, nâng cao sức khỏe lại tránh được bao điều cám dỗ không lành mạnh nơi đô thị. Mà cầu lông vốn là môn dễ tổ chức chơi. Tinh thần thể thao rất là khí thế.
< Đây, quán bình dân, toàn đồ nhà trồng được, ngay cả cái chai SPA kia cũng thế.
Đến tối, cơm rượu rượu rồi chui vào Ks Sơn La quen thuộc ngủ. Có cái vẫn chưa hiểu sao giá cả mạn Tây Bắc này khá đắt đỏ. Vừa ở Q1 và Q3 trong Sài Gòn, ngay cả khi lạm pháp tăng cao hồi năm ngoái, thì bữa cơm bình dân 50 ngàn ăn không hết. Vậy mà đi trên Tây Bắc này toàn xấp xỉ 100k/bữa. Mà rõ ràng toàn đồ có thể tự cung tự cấp ngay tại địa phương. Chả nhẽ dân tình giàu hơn Sài Gòn sao (?). Tuy nhiên, ăn trên này ngon thật, 1 phần vì đồ tươi sống, một phần chạy xe mệt, đói.
Ngày thứ hai: Sơn La - Tuần Giáo - Tủa Chùa - Mường Lay
Sáng dậy sớm lên đường sang Tuần Giáo. Đã hết Tết, bà cụ người Thái mang cành đào ra vỉa hè giải tán nốt.
Đường sang Tuần Giáo tuy nhỏ cũng rất phẳng phiu, dân tình 2 bên đường đã đông đúc hơn hẳn năm ngoái.
Đang đi lơ ngơ qua Thuận Châu, tự nhiên thấy trước sân ngôi nhà bên đường có đám xanh đỏ, rẽ vào xem nào. Hóa ra mấy cô gái Thái đang tập múa.
Giữa bộn bề khoai sắn, quần áo bẩn chưa giặt và mặc kệ ông chồng đang chổng mông sửa xe máy trong nhà, họ bật đài hăng say theo điệu múa vòng quanh, không thèm để ý đến máy ảnh luôn.
Xem lúc rồi đi tiếp. Chuẩn bị lên con đèo Pha Đin. Có những vạt rừng hoa ban nở trắng xóa. một vài cô bé trèo lên hái mang xuống vệ đường bán cho đám khách dưới xuôi đi qua.
Việc sửa chữa đèo Pha Đin năm ngoái giờ đã hoàn thành. Tổng quan lại là đã hạ được vài chỗ cao nhất xuống chút ít. Ví đụ đọan này năm ngoái vẫn còn là đường đất. Ảnh chụp khi đứng trên đường cũ.
Để hạ thấp được chút vây, nhiều cây cầu đã được làm thêm, bắc qua vực. Có chừng chục cái như thế.
Lưu ý: ảnh trong Du lịch, GO! đều được upload trọn khổ lớn. Bạn nhấn vào ảnh hay Open new tab để xem đúng kích thước.
Được nâng cấp sửa chữa, vượt đèo bây giờ đã dễ dàng hơn năm ngoái nhiều. Nhưng không vì vậy mà số người lao xuống vực giảm đi.
Đây chẳng hạn, dấu vết còn mới cứng như chỉ xảy ra 1-2 hôm trước. cái lều con bên đường kia thực ra là cái bàn thờ lập ra vội vàng, có bát hương và cái chai vodka Hà nội bé.
Nhưng dù sao, thì đường vẫn tốt lắm rồi, chỉ cần thay đổi chút biển báo thôi: những cái biển giới hạn tốc độ 25km/h và xóa hết 25km/h xuất hiện liên tiếp, mỗi cái cách nhau chừng 50-100m.
Và cái biển dưới đây: đang thẳng thì giới hạn, sắp vào cua thì bỏ hết. không hiểu ý đồ muốn gì. Cõ lẽ là muốn người ta tăng tốc lên mà vào cua cho nó sướng.
Hết đèo Pha Đin, không để ý thấy cái biển kỷ niệm trên đỉnh đèo ngày xưa đâu nữa, chắc nó nằm lại trên đường cũ, không đi qua.
Khăn phiêu, một món trang phục có ý nghĩa quan trọng đối với phụ nữ Thái. Tiếc là chưa gặp được cô nào dễ tính để hỏi sâu hơn.
Đến Tuần Giáo rẽ đi Tủa Chùa. Cây ban, loài cây đặc trưng cho Tây Bắc, vẫn nở hoa tưng bùng bên sườn núi.
Đường đi khá dốc và quanh co...
< Nhà ở xung quanh thị trấn.
Gặp một ông em kỹ sư xây dựng về thăm nhà, đang lên dốc thì tuột bugi. Dừng lại lấy đồ ra giúp, loanh hoay nửa tiếng không xong vì cái đầu bò đã hỏng hết ren. Thôi anh đi trước vậy, rồi chú gọi người nhà ra gánh xe về sau.
Vào thị trấn lúc giữa trưa, một thị trấn rât bé tý và xơ xác. Có lẽ xơ xác nhất trong các thị trấn đã từng đi qua, mặc dù vẫn có đèn cao áp.
Zozzo blog.
Còn tiếp
Du lịch, GO! - Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần cuối
Đây là chuyến đi của bạn Zozzo từ ngày 24 đến 29/2 năm trước với chiều dài khoảng 1100 km khởi hành từ Hà Nội lên Sapa, Sơn La.
Ngày thứ nhất: HN-Sơn La
Rảnh rỗi lại vác xe chạy dọc theo đường 6 lên Sơn La, đoạn từ Tương Dương lên đường làm gần như hoàn chỉnh, có cái mới so với năm ngoái là đã có đường tránh qua Tx. Hòa Bình. Đường thì đẹp nhưng cũng không thấy gì mấy do đã chạy nhiều lần. Qua khu vực trồng mận kết hợp buôn heroin Loong Luông, Hang Trùng rồi mấy đồi chè Mộc Châu, rồi mấy vách núi đất đỏ Yên Châu... etc không có gì là đặc biệt ngoài các cô gái Thái. Các cô vẫn tắm suối ngay bên cạnh đường đi, hết sức tự nhiên.
.
Rồi Cò Nòi, dừng lại chút tưởng niệm các anh hùng kháng chiến chống Pháp tại đài Liệt sỹ. Tôi cũng đang tiến về Tây Bắc theo hướng các anh hành quân ngày xưa đây, nhưng tôi không tiến vào Điện Biên mà đến Tuần Giáo tôi sẽ rẽ sang Tủa Chùa, theo chiều ngược lại.
Đường đẹp quá nên chạy rất thong thả, cơm nước đàng hoàng mà 5h chiều đã đến Tp. Sơn La, vậy là chỉ mất chừng 6-7 tiếng cho quãng đường mà ngày xưa bộ đội ta phải mất ròng rã hàng tháng trời lặn lội.
< Phố núi đây, mây vờn cột đèn cao áp nhé.
Nhưng thực ra nó chỉ là cái đám khói trẻ trâu đốt rạ ngoài đồng bay vào. Cũng nhiều khi có mây, nhưng không phải hôm nay. Vả lại, mạn này sương mù hay có hơn.
Còn sớm, đi lòng vòng quanh Tp. Sơn La hóa ra to hơn mình tưởng nhiều. Lần trước chỉ loanh quanh 1 góc nên tưởng nó bé. Chạy dọc theo con đường công sở thấy 1 điều đặc trưng là đâu đâu cũng thấy chơi cầu lông. Mọi nơi mọi chỗ, trường học, sân công sở, vỉa hè... mọi lứa tuổi nhưng nhiều nhất là đám công chức cõ lẽ do rất đông công chức ở tp núi này vốn ở các huyện, họ làm việc trên tỉnh cuối tuần mới về nhà. Hết giờ làm việc không phải cơm nước vợ con mè nheo. Vậy còn gì tốt hơn là luyện tập thể thao, nâng cao sức khỏe lại tránh được bao điều cám dỗ không lành mạnh nơi đô thị. Mà cầu lông vốn là môn dễ tổ chức chơi. Tinh thần thể thao rất là khí thế.
< Đây, quán bình dân, toàn đồ nhà trồng được, ngay cả cái chai SPA kia cũng thế.
Đến tối, cơm rượu rượu rồi chui vào Ks Sơn La quen thuộc ngủ. Có cái vẫn chưa hiểu sao giá cả mạn Tây Bắc này khá đắt đỏ. Vừa ở Q1 và Q3 trong Sài Gòn, ngay cả khi lạm pháp tăng cao hồi năm ngoái, thì bữa cơm bình dân 50 ngàn ăn không hết. Vậy mà đi trên Tây Bắc này toàn xấp xỉ 100k/bữa. Mà rõ ràng toàn đồ có thể tự cung tự cấp ngay tại địa phương. Chả nhẽ dân tình giàu hơn Sài Gòn sao (?). Tuy nhiên, ăn trên này ngon thật, 1 phần vì đồ tươi sống, một phần chạy xe mệt, đói.
Ngày thứ hai: Sơn La - Tuần Giáo - Tủa Chùa - Mường Lay
Sáng dậy sớm lên đường sang Tuần Giáo. Đã hết Tết, bà cụ người Thái mang cành đào ra vỉa hè giải tán nốt.
Đường sang Tuần Giáo tuy nhỏ cũng rất phẳng phiu, dân tình 2 bên đường đã đông đúc hơn hẳn năm ngoái.
Đang đi lơ ngơ qua Thuận Châu, tự nhiên thấy trước sân ngôi nhà bên đường có đám xanh đỏ, rẽ vào xem nào. Hóa ra mấy cô gái Thái đang tập múa.
Giữa bộn bề khoai sắn, quần áo bẩn chưa giặt và mặc kệ ông chồng đang chổng mông sửa xe máy trong nhà, họ bật đài hăng say theo điệu múa vòng quanh, không thèm để ý đến máy ảnh luôn.
Xem lúc rồi đi tiếp. Chuẩn bị lên con đèo Pha Đin. Có những vạt rừng hoa ban nở trắng xóa. một vài cô bé trèo lên hái mang xuống vệ đường bán cho đám khách dưới xuôi đi qua.
Việc sửa chữa đèo Pha Đin năm ngoái giờ đã hoàn thành. Tổng quan lại là đã hạ được vài chỗ cao nhất xuống chút ít. Ví đụ đọan này năm ngoái vẫn còn là đường đất. Ảnh chụp khi đứng trên đường cũ.
Để hạ thấp được chút vây, nhiều cây cầu đã được làm thêm, bắc qua vực. Có chừng chục cái như thế.
Lưu ý: ảnh trong Du lịch, GO! đều được upload trọn khổ lớn. Bạn nhấn vào ảnh hay Open new tab để xem đúng kích thước.
Được nâng cấp sửa chữa, vượt đèo bây giờ đã dễ dàng hơn năm ngoái nhiều. Nhưng không vì vậy mà số người lao xuống vực giảm đi.
Đây chẳng hạn, dấu vết còn mới cứng như chỉ xảy ra 1-2 hôm trước. cái lều con bên đường kia thực ra là cái bàn thờ lập ra vội vàng, có bát hương và cái chai vodka Hà nội bé.
Nhưng dù sao, thì đường vẫn tốt lắm rồi, chỉ cần thay đổi chút biển báo thôi: những cái biển giới hạn tốc độ 25km/h và xóa hết 25km/h xuất hiện liên tiếp, mỗi cái cách nhau chừng 50-100m.
Và cái biển dưới đây: đang thẳng thì giới hạn, sắp vào cua thì bỏ hết. không hiểu ý đồ muốn gì. Cõ lẽ là muốn người ta tăng tốc lên mà vào cua cho nó sướng.
Hết đèo Pha Đin, không để ý thấy cái biển kỷ niệm trên đỉnh đèo ngày xưa đâu nữa, chắc nó nằm lại trên đường cũ, không đi qua.
Khăn phiêu, một món trang phục có ý nghĩa quan trọng đối với phụ nữ Thái. Tiếc là chưa gặp được cô nào dễ tính để hỏi sâu hơn.
Đến Tuần Giáo rẽ đi Tủa Chùa. Cây ban, loài cây đặc trưng cho Tây Bắc, vẫn nở hoa tưng bùng bên sườn núi.
Đường đi khá dốc và quanh co...
< Nhà ở xung quanh thị trấn.
Gặp một ông em kỹ sư xây dựng về thăm nhà, đang lên dốc thì tuột bugi. Dừng lại lấy đồ ra giúp, loanh hoay nửa tiếng không xong vì cái đầu bò đã hỏng hết ren. Thôi anh đi trước vậy, rồi chú gọi người nhà ra gánh xe về sau.
Vào thị trấn lúc giữa trưa, một thị trấn rât bé tý và xơ xác. Có lẽ xơ xác nhất trong các thị trấn đã từng đi qua, mặc dù vẫn có đèn cao áp.
Zozzo blog.
Còn tiếp
Du lịch, GO! - Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần cuối