Bài viết liên quan

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

Auto scrolling

Giới thiệu bản thân

Bản quyền thuộc Công ty du lịch Việt Nam. Powered by Blogger.

Search This Blog

Wednesday, 2 November 2011

“Ba Đồn là chợ xưa nay
Tụ nhơn thụ hóa mười ngày một phiên
Phố phường Nam, Khách hai bên
Khi đông cũng đến mấy nghìn người ta” 

< Cảnh mua bán ở chợ Ba Đồn.

Chợ Ba Đồn với tuổi đời mấy trăm năm, mãi là trung tâm kinh tế, thương nghiệp lớn của vùng đất phía Bắc tỉnh Quảng Bình. Theo Đại Nam Nhất Thống chí thời thủa xưa chợ Ba Đồn cũng có tên là chợ Cổng, nguyên ở làng Trung Ái tức làng Trung Thuần bây giờ. Sở dĩ có tên gọi là Ba đồn là vì đời Hậu Lê, chúa Trịnh có lập ba cái đồn lính đóng giữ xung quanh đó. Một cái ở làng Trung Ái, một cái ở làng Phan Long và một cái ở làng Xuân Kiều. Lại theo một nhà khảo cứu khác thì tên chợ Ba Đồn là bởi tên đồn Tam Hiệu ở làng Trung Ái mà ra.

Ban sơ lập ra chợ này, mục đích là để quân lính ở các đồn đến mua đồ ăn uống cho tiện, nhưng sau vì địa thế chợ ở giữa giới hạn hai xứ Đàng trong và Đàng ngoài, thành thử lần lần dân hai bên đến tụ họp ở đó mà trao đổi sản vật cho nhau.

< Cổng chính chợ Ba Đồn ngày nay.

Ngày nay, nếu ai chưa đi chợ Ba Đồn thì chưa thể nói biết nhiều về chợ. Đó là cái chợ kỳ thú nhất với đủ các sản vật trên rừng, dưới biển, giữa đồng bằng. Tất cả được bày biện một cách thô mộc đầy chất... nông dân. Đi chợ nhìn hàng, nhìn mà không muốn mua mới là chuyện lạ...

Ca dao cổ đã ghi lại rằng:

Chợ Đồn bán đắt cau khô
Một đoàn vợ lính trẩy vô thăm chồng
Gặp trộ mưa dông
Đường xa gánh nặng
Mặt trời đã lặn
Đèo Ngang chưa trèo
Hòn đá cheo leo
Chân trèo chân trợt
Hỏi o bán nước
Hỏi chú chăn trâu
Ba Đồn lính đóng nơi đâu?

Dạ dày của… miền Trung

Giáo sư Trần Quốc Vượng nói rằng, chợ là cái dạ dày của làng. Nếu thế thì chợ Ba Đồn là cái dạ dày của… miền Trung. Miền Trung có nhiều chợ nổi danh, như chợ Vinh (Nghệ An), chợ Đông Ba (Huế), chợ Cồn (Đà Nẵng), chợ Đầm (Nha Trang)… Nhưng chợ có bán đủ trăm nghìn sản vật trên đời chính là chợ Ba Đồn, người dân gọi là chợ Đồn (huyện Quảng Trạch, tỉnh Quảng Bình). Từ TP Đồng Hới theo hướng bắc đi ra khoảng chừng 50 km. Người ta bảo chưa đi chợ phiên Ba Đồn coi như chưa biết thế nào là… chợ quê đích thực!

< Hàng cá tại chợ Đồn.

Nhắc đến Ba Đồn người ta nghĩ ngay đến cái khu chợ bò trứ danh với cách mua bán đặc biệt, không giống bất cứ chỗ nào, nhưng khu chợ bán thịt bò mới gây cho người ta một ấn tượng đặc biệt. Từng tảng thịt, từng cái đùi bò được treo từ nóc lán dài xuống tận sàn, những thớ thịt săn chắc, đỏ au, tươi rói, dường như vẫn còn giật giật. Người mua mặc sức chọn lựa. Chỉ vào mảng thịt nào là người bán cắt ngay khoanh thịt đó.

Nhưng xương bò mới là thứ đặc sản. Không như các nơi, người ta lóc lấy hết thịt, chỉ còn xương trắng phớ. Xương bò ở chợ Ba Đồn bám đầy thịt. Nếu mua xương sườn về chặt khúc, hầm lên, thịt rút lại, cầm chỗ xương lòi ra, gặm một cái ngập chân răng, lịm hết cả người.

Nhưng nếu chỉ nói đến khu chợ bán thịt bò thì không công bằng cho khu bán cá, tôm, mực nang, mực ống… Cá biển của người từ Hộ Độ, Cửa Nhượng (Hà Tĩnh) chở xe vào, hoặc từ Thanh Khê, Cảnh Dương, Lý Hòa, Roòn gần đó theo thuyền cập bến chợ. Cá từ sông Gianh vừa đánh lên, từ cánh đồng vùng Nam Quảng Trạch chở xuống... Đủ các loại, có con to đến vài chục cân, có con nhỏ phải đong bằng chén. Rau quả thì đủ loại, tất cả đều từ vườn nhà, còn thơm mùi đồng đất đổ tràn ra nong nia, không cần sắp xếp, trưng bày.

Đi chợ để… ăn

Đi chợ để mua đã là thú vị, nhưng đi chợ Ba Đồn thú nhất là để… ăn. Ba Đồn nổi tiếng với món thịt chó, đến mức “thương hiệu” thịt chó Cu Loe đi vào tiểu thuyết. Ai từng đọc Những mảnh đời đen trắng của nhà văn người chính gốc Ba Đồn Nguyễn Quang Lập mà không tìm đến thịt chó Cu Loe thì người đó chưa rành… thịt chó!

< Hàng thịt bò.

Chợ Ba Đồn có một khu ẩm thực, tôi đã đi nhiều lần nhưng không dám chắc là đã đi hết. Ở đó người ta bán bánh đúc, bánh xèo, bánh lọc, bánh nậm, bánh kẹp và hàng chục thứ bánh nhà quê khác. Nếu mỗi thứ ăn một tí cho đến no thì chắc phải đi cả tháng mới thưởng thức hết.

Đến đây không thể không ăn bánh canh. Bánh canh (bánh bột) thì ở Huế, Quảng Trị cũng có nhưng không nơi nào giống Ba Đồn. Ăn bánh canh phải kèm thêm mấy cái ram (người miền Bắc gọi là nem rán). Người bán dùng một cái kéo cắt miếng ram nóng giòn vừa rán lên cho vào bát. Cái mềm của bột, cái giòn của nem tương tác, hòa quyện, cứ như eng với ả (anh với chị) quấn nhau. Đàn ông nên chiêu thêm một ngụm rượu Ba Đồn mới gọi là đúng cách… Ba Đồn!

Tôi cứ nghĩ, nếu một người nào đó dụng công viết về từng món ăn quê kiểng của chợ Ba Đồn cũng dư in được một tập sách dày nổi tiếng về ẩm thực.

Đi chợ để chơi

Từ rất lâu rồi, vào mỗi phiên chợ, người dân quanh vùng đi chợ mua bán không quên mang theo chú gà tài để thi đấu với nhau. Lâu ngày trở thành lệ, cứ có chợ phiên là có sới chọi gà. Lúc đầu sới chỉ là một bãi cỏ bên góc chợ bò, rất dân dã. Người đi chợ ôm gà đến đó, có người thách đấu thì thả ra đá và hò hét, uống rượu cho vui. Đó là một cái thú không thể thiếu.

< Đình làng chợ Đồn.

Nhưng bây giờ sới đã được thương mại hóa, người ta làm trường gà hẳn hoi, có mái che, có sân thi đấu đắp bằng đất nện như sân tennis của ông vua Nadal, xung quanh được bao bằng một vòng tường bọc cao su để bảo vệ chân gà, có chỗ ngồi xem cho khán giả, có chuồng trại nuôi nhốt gà, có đầy đủ mọi dịch vụ khác.
Người vào trường gà thường là dạng người tính tình hào sảng, mạnh mẽ, quyết đoán và… dữ dội.

Đi chợ phiên Ba Đồn, muốn mua thứ gì cũng có. Cơ man hàng hóa. Từ vịt giống, lợn giống, tre nứa, lồ ô, củi thước, giỏ bắt cua, chiếc nơm cá, rổ rá đan bằng tre, nong, nia, thúng, mủng... chất cao như núi.

Chợ còn có một khu bán đồ cổ và đồ cũ. Có thể tìm mua ở đó cái đài Orionton, đồng hồ Poljot của Liên Xô; mũ cối, dép cao su, ba lô, bi-đông, thắt lưng… chính cống của bộ đội thời chống Mỹ. Rồi xe đạp Phượng Hoàng, Vĩnh Cửu của Trung Quốc; xe cuốc của Liên Xô; diamand của Đông Đức; xe cub đời cũ của Nhật… Ai thích thì ngắm chơi, ai có máu thì mua đầu này chợ mang đến đầu kia chợ có thể bán để kiếm lời vài chục đến vài trăm nghìn, đó cũng là để… chơi.

Đi chợ ngắm người

< Các cháu thiêu nhi đang diễn tập văn nghệ mừng Lễ kỷ niệm 50 năm ngày thành lập Thị trấn Ba Đồn - Phía sau là toàn cảnh chợ Ba Đồn.

Ba Đồn nói riêng và Quảng Trạch nói chung là đất có nhiều con gái đẹp. Thời chưa biết Ba Đồn, qua sách vở, thấy có câu: Bất thương La Hà xá/Bất giao Tiên Lệ xã/Bất đả Phan Long đề/Bất phụ Thụng Họa thê lấy làm lạ vô cùng. Sau này mới biết, làng Thụng Họa tức làng Thổ Ngọa thuộc xã Quảng Thuận bây giờ, làng này nổi tiếng có con gái đẹp: Đàn bà thắt đáy lưng ong/Vừa khéo chiều chồng vừa khéo nuôi con. Gái vừa đẹp vừa ngoan sao lại Bất phụ Thụng Họa thê? Thì ra do làng này gái đẹp, đã có nhiều người được tiến cung, cưới được vợ làng này khó lắm, nhiều lễ, nghe nói từ dạm đến cưới tổng cộng đến 7 lễ. Mà thuở trước, nhiều nhà nghèo, làm sao có đủ tiền để làm 7 lễ. Vì thế cha mẹ nên mới khuyên con trai của mình đại để rằng, con ơi nhà mình nghèo không với tới con gái làng này đâu.

Đến chợ Ba Đồn, ngoài đi chợ, thưởng thức tại chỗ các món đặc sản, còn để… ngắm con gái đẹp. Không chỉ mấy chị mấy cô, mấy em bán ở các quầy hàng mà còn cả người đi chợ. Bây giờ ở đâu con gái đi chợ cũng bịt mặt như Ninja, riêng với Ba Đồn thì không. Có vẻ họ tự tin với sắc đẹp của mình.

Loay hoay thế nào, thời sinh viên, tôi lại yêu một người, hỏi ở đâu, bảo làng Thổ Ngọa (tức Thụng Họa ngày xưa). Thoạt đầu cũng ngại lắm, nhà vừa xa lại vừa làm đến 7 cái lễ, e toi. Nhưng đâu có, cũng như mọi nơi thôi. Thế nên bèn suy ra rằng, con trai làng này dựng chuyện để giữ con gái làng mình.

Bây giờ, ai hỏi mẹ của các con tôi quê đâu, tôi làm mặt tỉnh bơ, nói, bình thường thôi, Thổ Ngọa!

“Chợ Đồn bán đắt cau khô…”

< Chợ bò ở Ba Đồn.

Anh Nguyễn Hữu Trường từng làm Trưởng phòng VH-TT rồi Phó chủ tịch HĐND huyện Quảng Trạch được anh em gọi là nhà “Ba Đồn học” kể rằng, chợ Ba Đồn bên dòng sông Gianh, trước ở khu vực xưởng cưa hiện nay của thôn Thổ Ngọa, xã Quảng Thuận, nay thì dời lên chừng nửa cây số dọc sông. Chợ có từ thời Trịnh - Nguyễn phân tranh, đến nay đã gần 400 năm tuổi. Người xưa kể lại, chợ Ba Đồn sinh ra là để phục vụ binh lính và vợ con họ ở ba cái đồn lớn của quân Trịnh là đồn Trung Thuần, đồn Phan Long và đồn Xuân Kiều. Vì thế từ xa xưa đã có câu ca: Chợ Đồn bán đắt cau khô/Một đoàn vợ lính trẩy vô thăm chồng/Gặp trộ mưa dông/Đường xa gánh nặng/Mặt trời đã lặn/Đèo Ngang chưa trèo/Hòn đá cheo leo/Chân trèo chân trợt/Hỏi o bán nước/Hỏi chú chăn trâu/Ba Đồn lính đóng nơi đâu?

Thời thuộc Pháp, trong khu chợ đã có hai dãy phố buôn bán, gọi là phố Nam và Khách (người Tàu). Phố phường Nam, Khách hai bên/Phiên đông cũng đến mấy nghìn người ta, với nhiều hiệu buôn nổi tiếng một thời của người Hoa, người Việt như Hồng Ích, Hợp Lai, Thái Lợi, Thông Đắc, Vinh Mậu, Tâm Long... Trước 1945, chợ Ba Đồn có 5 đình chợ lớn lợp ngói. Thời kháng chiến, chợ Ba Đồn bị đốt cháy. Đến năm 1991 chợ Ba Đồn mới được xây lại.

Chợ Ba Đồn giờ đây vẫn còn giữ được nét truyền thống từ thời Trịnh - Nguyễn. Bình thường chợ vẫn buôn bán nhưng mỗi tháng có 6 phiên chợ chính vào các ngày mùng 1, 6, 11, 16, 21, 26 (âm lịch). Phiên chợ nào có số 6 gọi là phiên đại (lớn), có nhiều chủng loại hàng hóa và đông người nhất; các phiên có số 1 gọi là phiên thường: hàng hóa và người đi chợ ít hơn phiên đại nhưng vẫn đông hơn những ngày bình thường. Muốn đi chợ bò nổi tiếng của Ba Đồn phải đi vào phiên đại.
Nhưng không cần phải chọn ngày phiên, cứ đi, đến chợ Ba Đồn sẽ thấy, hóa ra lâu nay mình chưa… đi chợ!

Du lịch, GO! - Tổng hợp từ web Quangbinh, Thanhnien, internet

Tuesday, 1 November 2011

Rời thác Hòa Bình ra đường TL328, bọn mình trực chỉ theo đường hướng về thị trấn Phước Bửu. Cọc kilômét bên đường ghỉ B.TÔ 8km, bạn biết đó là gì không? Là cách hồ Bà Tô 8 cây số.

< Cột kilômét cho biết từ đây đến Hồ Bà Tô còn 8 cây số nữa.

Cách đây vài mươi năm, vào khoảng thập niên 80: Phước Bửu chỉ là một vùng đất ven rừng, thưa dân. Đa phần người địa phương thời bấy giờ là những người đi kinh tế mới từ nhiều nơi khác về đây.
Hồ Bà Tô lúc ấy chỉ là một vùng trũng có dòng chảy nhỏ. chính quyền lúc ấy huy động nguồn lực đắp đê chận dòng. Thời ấy thì đâu có cơ giới gì, chủ yếu là lao động chân tay, xắn đất vun bờ tạo thành con đê lớn hình chữ L. Đê giữ lại nước khi ấy chủ yếu là nước tưới tiêu, thủy lợi.

< Ra khỏi TT Hòa Bình.

Sau này Phước Bửu phát triển, con đê được xây dựng thành công viên bờ hồ khá đẹp, hồ vẫn còn chức năng thủy lợi lại vừa tạo cảnh quan. Góc chữ L của hồ ngày nay là ngã 4 vòng xoay bờ hồ, nơi giao cắt của TL328 và QL55.

< Qua một đoạn hai bên là rừng cao su, mát rượi.

Không chỉ có hồ Bà Tô, nếu hướng về phía Nam thêm 2km nữa sẽ đến Hồ Sông Kinh (cũng thuộc Phước Bửu). Hồ này nằm kề cận bìa rừng Khu bảo tồn thiên nhiên Bình Châu - Phước Bửu, cũng có chức năng thủy lợi.
< Kế tiếp là lại khu rừng cao su khác...
< Đến thị trấn Phước Bửu.
< Hồ Bà Tô đây.

Sắp đến hồ Hồ Bà Tô thì bạn sẽ thấy TL328 thả dốc xuống một vùng trũng trong khi con đê bên trái vẫn nằm ngang (chức năng chận nước mà), khi đến đáy vùng trũng là ngã 4 vòng xoay bờ hồ rồi nhìn lại: bạn sẽ không thấy hồ đâu cả vì hồ Bà Tô nằm tít trên kia. Bọn mmình đã rẽ vào công viên này tham quan và nghỉ chân đôi chút: đẹp, nhiều cây xanh bóng mát, ghế đá cùng những tảnh đá to tạo cảnh quan.
< Con đê ven hồ.

Những bậc cấp gần đó giúp bạn bước lên mặt hồ cạnh thảm cỏ có khảm chữ lớn: Huyện Xuyên Mộc. Từ mặt đê, bạn có thể phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh từ hồ Bà Tô, bồn phun nước và đường phía dưới: một nơi hóng gió tuyệt vời cho người dân địa phương lúc chiều về.
< Nghỉ chân...
< Và tham quan. Mình đứng dưới này chứ mực nước hồ tít trên kia đấy, gần đỉnh đê.

Đây cũng là trung tâm thị trấn - Phước Bửu là trung tâm văn hóa, chính trị của huyện Xuyên Mộc, là đầu mối giao thông quan trọng nối liền Quốc lộ 55 với các tỉnh lộ 328, 329 là tuyến giao thông huyết mạch nối liền các tỉnh Miền Trung, Nam Tây nguyên với các khu công nghiệp và hệ thống cảng biển mới dọc theo sông Thị Vải và Quốc lộ 51.
< Trên bờ hồ. Mình định chụp một phát cả hồ và đường phía dưới mé trái nhưng máy "chộp" không lấy hết được.

Thị trấn có tổng diện tích 920,16 ha bao gồm 7 khu phố với 115 tổ địa bàn dân cư, dân số trên 3 ngàn hộ, với hơn 15 ngàn người. Trải qua quá trình phấn đấu và cùng nhau phát triển, hôm nay thị trấn đã dần chuyển hướng từ nền kinh tế nông nghiệp sang cơ cấu kinh tế  dịch vụ thương mại - công nghiệp và tiểu thủ công nghiệp - nông nghiệp...
< Nhìn xuống đào phun nước bên dưới. Xa hơn tý nữa là bùng binh.

Nhiều doanh nghiệp tư nhân, nhà máy, cơ sở sản xuất nhỏ… xuất hiện đem lại công ăn việc làm cho người dân.
< Lại lên đường! Lộ cắt ngang chính là QL55. Bạn lưu ý là QL55 có khá nhiều đường ngang dạng này nối ra đường ven biển. 
Ví dụ đường từ TT Đất Đỏ nối ra Phước Hải, đường từ Phước Long Thọ ra Lộc An, đường từ Phước Bửu ra Phước Thuận, đường từ Phước Bửu ra Hồ Tràm, từ Bưng Riềng ra Hồ Cốc...
< Chạy một đoạn thì gặp ngã 3, rẽ trái sẽ đi Hồ Tràm - Hồ Cốc. Bọn mình rẽ trái theo kế hoạch đã dự định.

Với vị trí địa lý, điều kiện tự nhiên thuận lợi, khí hậu ôn hòa quanh năm, gần suối khoáng nóng, rừng nguyên sinh bên bờ biển dài trong xanh lý tưởng, đã tạo cho thị trấn Phước Bửu có nhiều lợi thế và tiềm năng để có thể phát triển một nền kinh tế tổng hợp, đặc biệt là các ngành Dịch vụ, Du lịch giải trí và nghỉ dưỡng.


< Đường lớn do vẫn còn trong nội ô thị trấn.
< Qua khỏi cái cổng chào phía trên thì bề ngang lộ nhỏ lại thành 2 luồng nhưng mặt đường vẫn rất tốt, phẳng phiu.

Ngày 27/4/2011, thị trấn Phước Bửu vinh dự tổ chức lễ đón nhận bằng Thị trấn văn hóa. Đây là niềm vui giúp địa phương phấn đấu xây dựng thị trấn Phước Bửu ngày càng phát triển và hoàn thiện về mọi mặt. Ngày 27/4/2011, thị trấn Phước Bửu vinh dự tổ chức lễ đón nhận bằng Thị trấn văn hóa.
< Ruộng lúa đây, lười xuống chụp nên dính dây thông tin lòng thòng. Âu cũng là biểu hiện của sự "văn minh" đến tận làng xã.

Trong tương lai gần, Phước Bửu sẽ phát triển thành một thị xã phồn thịnh, góp phần quan trọng thúc đẩy sự phát triển chung của tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu và vùng miền Đông Nam bộ.

< Chính vì sự thưa người nên chạy xe khá thoải mái.
< Khá hiếm hoi mới thấy được một người đồng hành...
Nhớ cảnh kẹt xe ở Sàigòn, phải chi...


Khúc gần đến ngã 3 Hồ Tràm (đường ven biển) có rất nhiều nhà trọ và quán ăn bình dân. Bạn nào muốn nghỉ ở Hồ Tràm Hồ Cốc với giá mềm thì đừng quên chổ này nhé.
< Rồi những đụn cát xuất hiện, mình đã đến đường ven biển Hồ Tràm, tới tí nữa là Hồ Cốc.
< Đường ven biển nhưng phải gọi chính xác là "con đường tường rào" với cái rào tôn chạy dọc suốt nhiều cây số của
Khu du lịch phức hợp Hồ Tràm Strip đạt tiêu chuẩn 5 sao, rộng 169 ha, nằm tại xã Xuyên Mộc, huyện Xuyên Mộc, tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu...

Chắc chắn là đồ "xịn" rồi nhưng cũng chắc chắn đây là chổ cho các đại gia chứ không dành cho dân "phượt" nhà ta, xin đừng có mà mơ (nhưng thật tình dân phượt mình chả bao giờ mơ thứ này, nhà phượt chỉ thích khai phá những nơi còn thật sự hoang sơ.... để rồi sau này: ngành du lịch cuỗm mất, he he).

< Mình gọi là "cái cục bê tông" giữa bãi cát. Đất công trình mênh mông, chả hiểu họ chơi nguyên cục cao tầng làm gì?
Mấy cái cao tầng này đầy trong thành phố lớn - phù hợp với chốn "đất chật người đông". Còn đây lại là bãi biển mênh mông..., phải là những thiết kế thấp, villa, sân vườn mới tương xứng.

Nắng nóng đổ lửa, chắc sau này họ lại vứt một đống $ để nhổ sạch một vạt rừng nào đó đem về đây...
< Khu phức hợp gì đó trôi theo bụi đường, hãy cứ nhìn hướng mình đi cái đã...
< Còn 1km nữa đến Hồ Cốc.
< Hai bên đường là các resort, nhà nghỉ chen trong cây xanh cùng gió biển.
< Đường ven biển giữa buổi trưa vắng hoe, nơi bọn mình nhắm sẽ chẳng còn bao xa nữa.
< Mé phải là hồ nước, bãi cát và biển - đến Bình Châu rồi.

Đến Bình Châu ngay giữa trưa, hai kẻ lãng du như "say đường" nên quanh tới quanh lui cũng chỉ thấy một hai nhà nghỉ, chổ ăn trưa cũng không thấy ngoài cái tiệm kề cận bến xe nên vào làm hai dĩa, tàm tạm.
Mãi đến hôm sau tường tận rồi thì mới rõ các quán cơm, nhà nghỉ lềnh khênh, chẹp, lỡ làng!
< Nhà nghỉ nơi bọn mình đóng quân, bấy giờ là 12h31: khá trễ.

Nhà nghỉ Dung Tạo
Ấp Bình Trung, xã Bình Châu, Xuyên Mộc - BRVT
0643.871156 - 3787678

Mới xây hồi đầu năm, rất sạch đẹp. Tiện nghi khá nhưng giá hơi "chát": phòng 2 người bọn mình ở giá 180k/ngày - mọi thứ ok nhưng không có wifi à nghen (nhà nghỉ khác ở gần chợ thì có nhưng nhà cũ, không bằng ở đây).

Còn tiếp

Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4 - Phần 5 - Phần 6 - Phần 7 - Phần 8 - Phần 9 - Phần 10

Điền Gia Dũng - Du lịch, GO!
Bản Phố là một xã vùng cao thuộc huyện Bắc Hà, tỉnh Lào Cai.  Đến đây, du khách vừa được thưởng ngoạn cảnh đẹp núi rừng vùng cao vừa được thưởng thức đặc sản Bản Phố, đặc biệt là rượu ngô Bản Phố.
Từ thị trấn Bắc Hà, theo con đường quanh co, uốn lượn ở sườn núi Hoàng Liên Sơn đi khoảng 4km là tới Bản Phố. Trên đường đi, du khách sẽ được thỏa mắt với ngô, lúc xanh ướt dưới thung lũng, với hoa mận trắng toát hay những vườn mận trĩu quả đang vào mùa ở hai bên đường.

Đến Bản Phố, khung cảnh càng trở nên quyến rũ như một bức tranh đẹp với màu xanh bạt ngàn của rừng núi, thấp thoáng trong đó là những nếp nhà xinh xắn của người Mông. Ở đây có khoảng hơn 500 hộ gia đình với trên 3.000 nhân khẩu. Theo tiếng Quan Hoả - thứ ngôn ngữ chung của một số dân tộc sống trên dải biên cương phía bắc, từ “Phố” dùng để chỉ nơi tập trung dân cư và có hàng quán.

Người Mông Bản Phố sống ở nhà trệt với cấu trúc theo lối xứ lạnh: Họ làm nhà ở trên cao, bám vào vách đá hay sườn núi, nền nhà của họ thường thấp hơn và kín gió, nguyên liệu làm nhà chủ yếu là bằng gỗ; trong nhà luôn có lò sưởi, có thịt sấy ăn quanh năm, có món "mèn mén", món "thắng cố" độc đáo.
Người Mông thích sử dụng nhiều loại nhạc cụ, đặc trưng nhất là khèn và đàn môi. Vào những dịp Tết hay những ngày chợ phiên, các nam thanh nữ tú người Mông thường thổi khèn gọi bạn và cất lên những câu hát giao duyên.

Nét chấm phá của bức tranh Bản Phố chính là những trang phục  đặc sắc, rực rỡ sắc màu của những thiếu nữ người Mông. Trang phục được may bằng vải lanh tự dệt. Các cô gái mặc váy xoè rộng, áo xẻ ngực với những họa tiết hoa văn sinh động, tạp dề trước và sau, xà cạp quấn chân.

Người Mông sống nhờ vào nghề làm nương rẫy du canh, trồng lúa nước trên những ô ruộng bậc thang, trồng lanh lấy sợi dệt vải và trồng cây dược liệu. Bên cạnh đó, người Mông Bản Phố còn sở hữu một loại sản phẩm thủ công đặc trưng, hiện nay đã nổi danh trong cả nước và thu hút nhiều du khách quốc tế, đó là sản phẩm rượu ngô Bản Phố.

Bước vào ngôi nhà của người Mông Bản Phố, du khách sẽ thấy ngay một gian bếp nằm ở đầu hồi; đây chính là nơi nấu rượu. Hương ngô, hương rượu thoang thoảng khắp không gian vùng cao, nhất là vào dịp chợ phiên Bắc Hà, Cán Cấu và những ngày giáp Tết.

Rượu Bản Phố làm không cần cầu kỳ, phức tạp; tuy nhiên, để có hương vị mang đặc trưng riêng của vùng Bản Phố, loại rượu này cần phải có bí quyết gia truyền mà nếu có đem công thức đến nơi khác làm cũng không tạo được hương vị như ở nơi đây.

Ngô được trồng và phát triển nhờ vào khí hậu nơi Bản Phố. Khi ngô được thu hoạch được ngâm với nước lấy từ dòng suối Hang Dể trong sương lạnh nơi Bản Phố. Men rượu là hạt Hồng my - loại hạt có hình thù giống hạt kê và có mùi thơm đặc biệt, được trồng xen kẽ trên các nương ngô. Dụng cụ dùng để nấu rượu là một chảo gang lớn, được quây xung quanh bằng chiếc thùng gỗ đóng đai rất kín, đặt trên lò đất đắp rộng chừng 3m² và lửa phải cháy liên tục, như vậy mới đảm bảo được chất lượng của rượu. Cứ 3kg ngô là làm được 1 lít rượu khoảng 40-45º, có nhà làm kỹ được loại rượu 60º, mỗi nhà mỗi phiên chợ thường nấu khoảng 20 lít.

Điểm đặc biệt khi đến Bản Phố, khi du khách bước vào bếp của người Mông trong lúc họ đang nấu rượu, du khách sẽ thấy ở trên trần bếp treo lủng lẳng nhiều xâu thịt đủ loại: trâu, bò, dê, lợn... Đây là thứ thịt xông khói rượu có hương vị cực kỳ đặc biệt mà có lẽ không đâu có được. Không những thế, chủ nhà còn rất ân cần mời du khách thưởng thức ly rượu vừa mới cất xong vẫn còn hơi ấm với đồ nhắm là đĩa thịt hun khói rượu.

Cùng với mận Tam Hoa, lê, đào, rượu ngô Bản Phố đã theo chân du khách khắp mọi miền đất nước, dù chỉ uống một lần hẳn nhớ mãi không quên.

Men say Bản Phố.

Bắc Hà thứ bảy có chợ. Cũng như những phiên chợ vùng cao khác, đi chợ mua bán thì ít mà để gặp gỡ, giao lưu thì nhiều. Giờ ít thấy cảnh chồng say đến khật khưỡng để vợ vắt lên lưng ngựa cõng về. Đi chợ giờ có xe máy tàu, xe min khơ, có thiếu nữ H’Mông xúng xính váy áo chụp ảnh. Trước chợ Bắc Hà còn có Internet, có Karaoke, có những em bé dân tộc xì xồ mấy câu tiếng Anh với khách du lịch nước ngoài. Những mất còn như một quy luật thời mở cửa nhưng mãi mãi với những phiên chợ Bắc Hà vẫn là men rượu như một thứ hồn dân tộc xứ này. Lang thang ngoài chợ tôi bắt chuyện với Lềnh, Lềnh  mang lồng gà đi bán nhưng mặt mày đã tưng bừng vì rượu bao giờ. Bán gà không là chuyện chính, Lềnh bảo: “ôi, chợ vui mà, ở đây ai cũng biết uống rượu, ai cũng nấu được rượu, nhưng rượu ngon thì chỉ có Bản Phố thôi”. Tôi rủ một cậu bạn du hý vào đại bản doanh của rượu Bắc Hà nếm cho biết mùi đặc sản chính gốc xứ này.

Nghề...rượu cũng lắm công phu.

Bác Sùng người H’Mông,  tên đầy đủ là Lý Trần Sùng đã 50 tuổi là giáo viên trường tiểu học Bản Phố. Nhà lúc nào cũng sắp sẵn mấy can rượu 20 lít dẫu bây giờ bác Sùng không còn nấu rượu. Bản Phố có hai nghề truyền thống mà cả người già nhất bản cũng chẳng nhớ là nó có tự bao giờ, ấy là nấu rượu và rèn kim loại. Chỉ biết cái từ cái thời đi qua bao con rẫy, dấu chân người Mông in trên những nẻo núi rừng du canh thì đã có rượu và nghề làm dao làm cày.

Giờ người Mông không đốt rừng lang bạt nữa mà quây quần thành bản thành làng. Nghề nấu rượu vẫn giữ như một nét văn hoá riêng của người Mông Bản Phố. Bác Sùng bảo: “Như dưới xuôi thôi, miếng trầu là đầu câu chuyện, còn ở đây là rượu à, nhờ nhau hay cái gì cũng bắt đầu từ rượu mà, không có rượu không được đâu, gọi là ngoại giao đấy”.

Từ thủa còn bé Lý Trần Sùng đã thấy ông rồi đến bố nấu rượu, mà ông và bố cũng kể lại là từ ngày còn bé tẹo đã thấy cụ kỵ nấu rượu rồi. Người Mông ở Bắc Hà nhiều nhà nấu rượu nhưng rượu Bản Phố vẫn là số một bởi nhiều yếu tố tự nhiên cũng như kỹ thuật rất riêng mà trời ban cho xứ này. Nguồn nước Bản Phố không ở đâu có được nên rượu bao giờ cũng trong hơn, thơm ngọt nhưng uống vào đến đâu “sủi tăm” đến đấy.Nặng nhưng dịu và không đau đầu.

Bác Sùng rót đầy chén rượu rồi tu ngọt như nước lọc nhắc khách: “ôi, uống đi, chén nhỏ không say, ở đây vui  là uống bằng bát mà”. Rồi ông kể cho chúng tôi nghe sự kỳ công của những người nấu rượu Bản Phố. Ngô phải là ngô vàng trồng ở Bắc Hà, men rượu từ cây kê tự ủ lấy. Nhưng quan trọng hơn là phải giữ vệ sinh cho các dụng cụ nấu rượu. Vòi thì dùng vòi gỗ, chảo gang không bao giờ được phép có rỉ rét và phải làm sạch thường xuyên. Kỹ thuật đánh chảo gang cũng độc đáo vô cùng. Bác Sùng kể: “Phải lấy phân trâu non quét quanh chảo rồi hơ nóng cho cho ra phân ra kéo theo chất rỉ rét rồi mới lấy mỡ gà quét vào chảo cho bóng sạch mới đi cất rượu được...”.

Từng lời kể là những ngụm rượu nhỏ được rót ra tư cái can nhựa 20 lít. Cháy cổ mà vẫn thấy ngòn ngọt nơi đầu lưỡi. Món mận hái sau vườn chấm muối hột cũng không làm tôi bớt chếch choáng trong hơi men Bản Phố. Rồi bác Sùng dẫn tôi qua ngôi nhà của một người thâm niên nấu rượu ở bên kia quả đồi. Tôi hụt hơi bước theo, bác Sùng phăm phăm như thanh niên trai trẻ. Chúng tôi đến nhà già Lý Seo Hồ mà dân bản vẫn quen gọi là nhà bác Hồ.

Cứ  uống đi say tao cho ngựa chở về...

Lại rượu. Nhưng không phải là can. Già Lý Sèo Hồ quý khách xuôi đến chơi mà múc rượu trong chum để ở buồng cho khách uống. Già bảo: “Rượu Bản Phố ra khỏi bản thì không còn là rượu Bản Phố”. Lại làm vài ly tôi chếch choáng với cái cảm giác sắp say. Già Hồ cũng mới tiếp mấy đoàn, có cả khách Tây nên men rượu vẫn chưa hết tưng bừng. Tửu lượng kém không quan trọng, người Mông luôn quý cái tình. Già Lý Sèo Hồ lấy khèn thổi bài “Đón khách thăm nhà”.

Giọng khèn già trầm đục mà vẫn có cái gì đó hồn nhiên và chân thành như nét mến khách của người Mông. Thêm vài ly chếch choáng tôi sợ mình say, già bảo: “ôi, cứ uống đi, say tao cho ngựa chở về mà...”. Biết sức mình kém nhưng không uống cũng không đành.

Lý Seo Hồ cũng chẳng nhớ nghề rượu có tự bao giờ.Chỉ biết cả Bản Phố hầu như nhà nào cũng cất rượu. Rượu thay đổi diện mạo của một bản nghèo. Tôi hỏi già ai cũng nẫu rượu vậy say khướt cả ngày thì làm sao. Già cười mà rằng: “Không đâu, thanh niên cũng thế thôi không uống rượu say xỉn mà, chỉ khi có khách thôi. Giờ nấu rượu vừa để dành, vừa bán đi, lại lấy cái bã hèm nuôi lợn. Nấu vì vậy chứ không chỉ đẻ uống cả ngày đâu mà...”

Bản Phố nhiều nhà có ti vi, có xe máy, có đầy lợn trong chuồng cũng chính vì dân  bản biết nấu rượu. Già Hồ nói: “Không có rượu thanh niên nó bỏ đi hết rồi”. Không phải vì nghiện ngập mà ở lại nhưnh rượu đã tạo nên nghề nuôi sống và giữ chân bao người Mông Bản Phố.

Cần một thương hiệu cho đặc sản xứ này.

Người Mông Bản Phố không sợ mai một làng nghề vì rượu là cuộc sống và văn hoá của họ. Nấu rượu không ngon, làm bừa làm ẩu là một cái gì đó xúc phạm đến chính cái nghề mà họ nâng niu. Cũng vậy mà ở Bản Phố rượu nhà ai cũng ngon như nhau, họ cũng chung một suối nguồn Bản Phố, chung một thứ bắp vàng và chung một niềm kiêu hãnh. Nhưng nhiều người buôn rượu cứ đến mua rồi hồn nhiên ra ngoai cổng bản pha chế bán đi khắp nơi nhưng vẫn đề là rượu đặc sản Bản Phố. Cũng vậy mà già Seo Hồ bảo ra khỏi cổng bản không còn là rượu xứ này.

Bà con không giấu bí quyết, bởi chính nguồn nước và một sự cầu kỳ, chắt chiu từ tấm lòng nên những giọt rượu xứ này mới có cài hồn cái vị mà không ở đâu trên đất Bắc Hà có được. Cũng đã có mấy đề tái nghiên cứu và sản xuất thừ theo “cồng nghệ” và kỹ thuật Bản Phố nhưng khi đem so sánh thì vẫn thua xa rượu đồng bào tự cất. Cái người dân xứ này cần là làm sa để nhiều người biết là thưởng thức được rượu sản xuất từ “chính hãng”. Tên rượu thì nhiều người biết, nhưng chất rượu đã phai phôi đi nhiều, Vậy nên dân bản sợ mang tiếng với những thứ rượu “mạo danh” bản mình.

Có lẽ để thương hiệu rượu Bản Phố đến được với những người biết và thích uống rượu cần phải có một sự quy tụ, tập hợp những người nầu rượu đất này. Khi có sản phẩm thì tiếp thị và giữ gìn uy tín của nó bằng cách để thị trường biết đến thứ rượu Bản Phố thứ thiệt. Làm được vậy chắc bà con sẽ mừng và sẽ có cơ hội làm giàu. Rượu đành rằng ngon, nhưng cứ nấu ra lẻ tẻ và cất vào chum chờ thời như vậy, biết bao giờ Bản Phố mới phất lên được nhờ chất men ngây ngất của mình.

Du lịch, GO! - Theo DulichSapa, Yume và nhiều nguồn ảnh khác.

Công ty du lịch

Công ty du lịch >>> Siêu thị mevabe dành cho mẹ và bé ,quần áo trẻ em >> thời trang trẻ em
Lên đầu trang
Tự động đọc truyện Dừng lại Lên đầu trang Xuống cuối trang Kéo lên Kéo xuống