Bài viết liên quan

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

Auto scrolling

Giới thiệu bản thân

Bản quyền thuộc Công ty du lịch Việt Nam. Powered by Blogger.

Search This Blog

Wednesday, 11 April 2012

Theo phong tục, khi chàng trai kéo thì cô gái phải chống đối, càng chống đối thì gia đình càng hạnh phúc, càng nhiều con cái.

< Hầu hết các chàng trai người Dao ở Vàng Ma Chải đều kéo vợ khi muốn lập gia đình.

Từ Dào San, con đường quanh co, uốn lượn như dải lụa vắt qua những dãy núi trùng điệp đưa chúng tôi lên xã Vàng Ma Chải, huyện Phong Thổ, Lai Châu.
Tới nơi cũng vừa lúc trời tối, từng tốp thanh niên đang trò chuyện rôm rả. Ghé vào ngôi nhà phía đầu bản Sì Choang, sau khi nghe giới thiệu, anh chủ nhà năm nay ngoài 45 tuổi, tên Lý Phủ Vảng nhiệt tình mời tôi ở lại.

< Mẹ chàng trai ân cần động viên và căn dặn cô gái mà con trai kéo về.

Bên bếp lửa bập bùng, sau vài chén trà ấm, tôi mở lời hỏi về tập tục kéo vợ của đồng bào nơi đây. Vừa nhâm nhi chén trà xanh, anh Vảng cho biết: “Tục kéo vợ của người Dao đỏ có từ rất lâu đời rồi, thủ tục cũng đơn giản thôi: những đôi trai gái đến tuổi cập kê phải lòng nhau, hẹn hò ở trên rừng, trên đường, hay phiên chợ rồi chàng trai nhờ một vài người bạn lên điểm hẹn kéo về nhà mình.

Theo phong tục, khi chàng trai kéo thì cô gái phải chống đối, càng chống đối thì gia đình càng hạnh phúc, càng nhiều con cái. Tuy nhiên, vẫn còn một số đám kéo vợ đôi trai gái chưa có sự tìm hiểu trước hay sự đồng ý của cô gái mà các chàng trai gặp là “bắt về” nhà”.

< Cô gái vào bếp để chuẩn bị bữa cơm cho gia đình chàng trai.

Tục lệ kéo vợ có tự khi nào? Chẳng ai biết, người đời trước truyền cho người đời sau phong tục này. Hầu hết các chàng trai người Dao ở Vàng Ma Chải đều kéo vợ khi muốn lập gia đình. Thời đại ngày nay, việc kéo vợ của người Dao đã có nhiều đổi mới, phù hợp với điều kiện cuộc sống, xã hội.

Để giúp tôi tận mắt chứng kiến phong tục độc đáo này, anh Vảng bảo cậu con trai năm nay 18 tuổi tên Siểu, dẫn tôi đi xem kéo vợ. Siểu phấn khởi nói “Ngày mai không chỉ xem, anh nhớ giúp một tay kéo bạn gái em về nhé”.

Như đã hẹn, từ sáng sớm, Siểu đã diện bộ trang phục dân tộc truyền thống cùng vài người bạn đợi tôi ngoài cửa. Siểu nói: “Hôm nay, em rủ anh và bạn đi kéo giúp người yêu em ở xã Mồ Sì San về. Em đã thông báo với bố mẹ rồi, hôm nay sẽ kéo con dâu về nhà”.

< Bố mẹ của chàng trai phấn khởi chuẩn bị trang phục cho cô gái là cô dâu tương lai của gia đình.

Qua vài người bạn của Siểu, tôi được biết: Lý Y Siểu sinh ra và lớn lên ở mảnh đất bản Sì Choang, còn Lý San Mẩy – người yêu Siểu lại lớn lên từ bản Xéo Hồ Thầu, xã Mồ Sì San. Hai người đều là dân tộc Dao và cũng đến tuổi cập kê. Họ quen nhau trong một lần tình cờ chàng trai đi thăm họ hàng bên xã cô gái.

Chỉ mới lần đầu gặp nhau con mắt đã ưng, cái lòng đã thuận và tình yêu đã nảy nở giữa hai người. Ngày tháng trôi qua, tình cảm của đôi trai gái ngày càng thắm đượm, họ đã thề nguyền cùng chung sống bên nhau suốt đời và hẹn ngày đến “kéo về”.
Sau nửa tiếng đi xe máy, tại địa điểm cũ hai người thường hẹn nhau, Siểu dặn chúng tôi phải núp đi và khi có tín hiệu thì chạy đến giúp.

< Bữa cơm đầu tiên tại nhà chàng trai nên cô gái e thẹn, nhưng mẹ chàng trai và chàng trai ngồi cạnh động viên, vỗ về cô gái.

Như đúng kế hoạch đang lúc tâm sự thì chúng tôi nhận được lệnh đến giúp Siểu kéo cô Mẩy về nhà trai. Sự giằng co quyết liệt giữa 2 bên, cô gái cố vùng vẫy, các chàng trai dồn hết sức kéo cô gái về. Siểu và các bạn đã thành công khi đưa được Mẩy về nhà Siểu. Lúc này mẹ Siểu đứng đợi sẵn ngoài cửa đón cô gái. Ngày hôm đó nhà trai mổ gà thiết đãi con dâu, cô gái phụ giúp mẹ nấu cơm cho gia đình.

Theo “cái lý” của người Dao thì chàng trai luôn phải bên cạnh cô gái canh không cho cô gái trốn về nhà và ngày hôm sau gia đình chàng trai phải đến thông báo cho nhà gái biết con gái họ đang ở nhà mình. Để chuẩn bị cho ngày kéo vợ, gia đình chàng trai chuẩn bị cho con trai và con dâu quần áo, vòng bạc, dây cúc bạc để khi con dâu mới về biết được rằng cô cũng được bố mẹ chồng quan tâm, yêu thương như con đẻ.

< Đêm đầu tiên chàng trai kéo được vợ về thì anh em trong bản kéo đến trước nhà đốt lửa cùng nhau hát hò chúc mừng chàng trai, cô gái.

Ba ngày sau, nếu cô gái đồng ý làm vợ mình thì chàng trai mang một con gà, chai rượu ngon sang nhà bố mẹ vợ thông báo và xin phép đưa gia đình nhà mình sang bàn chuyện kết hôn. Còn ngược lại, nếu cô gái không đồng ý thì chàng trai phải thả cho cô gái về rồi đợi đến mùa xuân năm sau đi kéo tiếp.

Ông Lý Phủ Hành - Chủ tịch UBND xã Vàng Ma Chải, cho biết: “Xã có tổng số 541 hộ với 3.184 nhân khẩu, gồm 2 dân tộc Dao và Hà Nhì sống đoàn kết, trong đó dân tộc Dao chiếm trên 90%. Trước đây, các chàng trai thấy cô gái mình thích ở đâu thì kéo bằng được cho dù cô gái không đồng ý.

Hiện nay, đôi trai gái được tự do tìm hiểu và tự quyết định hôn nhân của mình. Khi đôi trai gái gặp gỡ, tìm hiểu nhau, ưng thuận họ sẽ về báo cáo với bố mẹ, dòng họ biết việc sẽ lấy cô gái đó làm vợ. Trong thực tế kể cả bố mẹ nhà trai hay nhà gái không đồng ý cuộc hôn nhân thì đám cưới vẫn được diễn ra và phải chấp nhận đôi vợ chồng này”.

Hôn nhân chính là kết quả của tình yêu tự nguyện đến với nhau, cũng có những cuộc kéo vợ đã không thành khi có sự ép buộc của bên phía chàng trai đối với cô gái. Song nhìn về phía tích cực, các cuộc “kéo vợ” đều chứa đựng những yếu tố nhân văn khẳng định thêm cho tình yêu mãnh liệt, khát vọng về một gia đình hạnh phúc.

Tục kéo vợ nơi vùng cao này được ví như “ông tơ, bà nguyệt” se duyên cho hạnh phúc lứa đôi. Và mùa xuân, mùa của những đôi trai thanh, gái sắc người Dao tìm đến với nhau, yêu nhau, rồi thành vợ thành chồng trên “Chiếc cầu se duyên” của tục kéo vợ.

Du lịch, GO! - Theo Báo Lai Châu, Tintuc
"A lô! Hồi hôm mình nghỉ lại ở Kỳ Anh. Sắp vô thị xã Hà Tĩnh. Vẫn khỏe, chỉ trừ hôm ở Quảng Bình, bà con đón tiếp dữ quá! Thật là cảm động...".

Ngày 1.7, Võ Phú Hùng - tức Hùng xe đạp - điện cho tôi. Đã tròn một tháng kể từ hôm anh xuất phát tại TP Hồ Chí Minh, bắt đầu hành trình 12.000 km vòng quanh đất nước.

1. Lên đường nhằm ngày Quốc tế thiếu nhi 1.6, Võ Phú Hùng chỉ kịp điện về cho đứa con trai Võ Phú Minh, 11 tuổi, học sinh giỏi lớp 4. Cháu đang ở với mẹ mà mẹ cháu đã tạm thời chia tay anh do có ông chồng quá đam mê cái thú đi rong. Hồi chưa cưới đã mê, cưới rồi cũng mê và đến bây giờ vẫn còn mê! Mê gia đình, mê vợ thì không có chuyện gì, đằng này anh lại mê cưỡi xe đạp đi khắp 64 tỉnh thành.

Niềm mê như đống lửa than, cứ có dịp là bùng lên, anh cưỡi xe vọt ra khỏi nhà. Được cái anh không mê rượu chè, cờ bạc, trai gái... chỉ cái tội mê đạp xe vòng quanh đất nước và ghét nạn ma túy đang hoành hành. Hai lá cờ hiệu trên con ngựa sắt của anh nói lên điều đó. Suốt tháng qua, nó đã cùng anh vượt qua khoảng 2.000 km, rong ruổi 17 tỉnh thành miền Đông, miền Trung.

Một thân một mình nhưng anh không cô đơn, hằng ngày anh vẫn điện về cho con trai và cháu vẫn thường xuyên vào website www.vophuhung.com để xem thử "ông ba dũng cảm" mình đang ở đâu.

Cháu cũng thường điện thoại cho anh: "Cố lên ba! Con luôn ủng hộ! Chúc ba thành công!". Chỉ đơn giản mấy câu nhưng anh cảm động lắm, cứ nhắc đi nhắc lại với tôi. "Nó tin tôi hơn nhiều người khác. Trước ngày đi, nhiều người ở thành phố hỏi chuyện nhưng đa số không tin. Họ bảo tôi nói dóc. Có người sợ tôi bỏ cuộc nửa chừng. Cũng có người nói tôi... điên!".

2. Thật ra, theo kế hoạch, có 2 người cùng đi với Võ Phú Hùng. Một là anh Đức Tân ở Hà Nội, tác giả truyện thơ Giang hồ rẽ lối. Hai là anh Nguyễn Phú Tuyển, giáo viên ở Quảng Ngãi.

Nhưng giờ chót, cả hai bỏ cuộc, chỉ còn mình anh. "Chuẩn bị đã 3 năm, khảo sát đã 2 chuyến và khởi sự giấc mơ từ nhỏ, làm sao mình bỏ cuộc?!", Hùng nói. Chả là, hồi nhỏ học lớp 4 ở Tân Nghĩa, Hàm Tân (Bình Thuận), tuy tinh nghịch nhưng học giỏi, cậu học trò Hùng được cô giáo rất thương. Anh còn nhớ đó là cô Phạm Thị Thanh Hằng, người Huế, giọng êm như gió.

Đi đâu, cô cũng đèo Hùng sau chiếc xe đạp mi-ni của Nhật. Vừa đạp xe, cô Hằng vừa nói về cảnh đẹp đất nước, về gương danh nhân lịch sử như Lý Thường Kiệt, Nguyễn Trãi, Hồ Chí Minh mà chẳng biết phía sau xe, cậu học trò bỏ bụng tự lúc nào.

Sau này, lớn lên, theo gia đình về TP Hồ Chí Minh, Hùng làm nhiều công việc. Có lúc là "chuyên gia" nghiên cứu lò nấu cồn cho một người Đài Loan rồi làm quản đốc nhân sự cho một nữ giám đốc Việt Nam nhưng "thấy người ta bóc lột công nhân quá" anh xin nghỉ, về mở tiệm cắt tóc "làm đẹp cho đời". Trải nhiều cảnh gian nan, nhưng trong Võ Phú Hùng có một đam mê không hề thay đổi: muốn đi khắp đất nước, thăm các di tích văn hóa, danh nhân.

Tuy nhiên, trong đơn trình bày gửi nhiều nơi nhưng không có hồi âm, anh không nêu niềm đam mê ấy mà bày tỏ nỗi lo âu trước vấn nạn ma túy trong giới trẻ, trong cộng đồng anh đang sống. "Cũng như bao công dân khác, suốt bao nhiêu năm qua lúc nào tôi cũng mơ ước làm một điều gì đó để đóng góp một phần nhỏ bé của mình trong công cuộc bài trừ ma túy.

Mỗi ngày sự đau xót nhân lên gấp bội, khi phải chứng kiến những cái chết, những cuộc đời tàn tạ và bao tội ác do ma túy gây nên. Với mơ ước về một xã hội văn minh, không ma túy, nên suốt mấy năm qua, tôi liên tục tìm mọi cách liên lạc qua internet với bạn bè trong cả nước, để cùng nhau cất lên một tiếng nói chung, một hành động chung". Thông điệp của Võ Phú Hùng thật rõ ràng.

Có lẽ chưa có bất cứ ai ở Việt Nam, kể cả một vài cá nhân từng đi xuyên Việt từ Hà Nội đến TP Hồ Chí Minh, thực hiện chuyến đi khắp 64 tỉnh thành như Võ Phú Hùng.

Để chuẩn bị, anh đã bỏ ra mấy năm rèn luyện sức khỏe, chạy bộ, bơi lội, học võ, đánh box, luyện phóng dao, học cách sử dụng internet, học nghề cơ khí và đọc khá nhiều sách về dự báo thời tiết, về dinh dưỡng và kinh nghiệm du lịch một mình của những người đi trước. Anh cũng từng khăn gói về một nông trại để tự kiểm tra thể lực và những kiến thức đã thu hoạch được.

Cũng trong khoảng thời gian 3 năm, anh mở tiệm cắt tóc có hai thợ, lên bài toán "tích tiểu thành đa", mở tài khoản ATM với khoản tiền đủ chi dùng trong 6 tháng đi khắp Việt Nam.

Nói 6 tháng nhưng anh dự phòng đến 9 tháng dù lịch trình chuyến đi khó rơi vào những thời điểm ngặt nghèo như bão lụt, khô hạn tại các vùng anh sẽ đi qua. Nhược điểm duy nhất của anh có lẽ là khả năng diễn đạt cảm xúc trên trang web của mình. Bù lại, anh post lên những lời chất phác và nhiều hình ảnh sinh động, vui tươi, trong đó có tấm ảnh Hùng xe đạp được nhà văn Thái Bá Lợi mời tô cháo lòng Bà Thế trên đường Đống Đa, Đà Nẵng.

3. Tại một số website du lịch, tôi chưa thấy ai... liều mạng như Hùng. Họ thường đi thành nhóm hoặc nếu đi một mình cũng có điện thoại vệ tinh, có nhà bảo trợ từng chặng hoặc sang hơn, có người đi cùng để quay phim, bán "liveshow" cho các hãng truyền hình.

Lại có người hằng ngày đưa nhật ký lên mạng để về sau viết sách, song với Hùng, chỉ một mình một ngựa sắt, một máy ảnh, một đèn pin, một bếp ga, một bộ đồ nghề xe đạp và một ba lô đủ sống cho một người trong một ngày! Gì cũng một nhưng anh chẳng chút lo.

Hôm qua đèo Đại Ninh lên Đà Lạt, đường dốc đứng, không đạp được, Hùng phải một mình đẩy xe suốt nhiều tiếng đồng hồ. Một số tài xế xe đường dài thấy thương, bảo quá giang, anh không chịu.
Họ lại bảo bám vào xe để kéo đi, anh cũng không! "Không ai biết nhưng tự mình biết, tự mình xấu hổ. Đã nói đi xe đạp thì một là đạp hai là đi". Anh nói khi gặp tôi ở Đà Nẵng. Cuối cùng, anh cũng lên tới đỉnh đèo, được kỹ sư cầu đường Phạm Duy tiếp đón.

Anh ít kể về những vất vả, oái oăm trên đường, như đêm đầu tiên ngủ trong gò mả ở Vũng Tàu, đêm ở Đà Lạt bị đuổi đi vì người ta nghi anh bán... kẹo kéo hoặc khi từ Đà Lạt quay xuống lại Nha Trang bị hỏng mất máy ảnh, không post được hình lên mạng, mãi đến khi tới Đà Nẵng được anh Nguyên Hưng vừa bán vừa tặng một chiếc máy ảnh kỹ thuật số còn dùng tốt.

"Vui nhiều, buồn ít!" . Anh sung sướng khi nhắc lại ở Nha Trang được các chú bé mời uống nước dừa, lại được chị bán nước dừa tặng mũ bảo hiểm. Mới đây nhất, anh được bà con ở Quảng Trị, Quảng Bình đón tiếp nồng hậu, chỉ khổ nỗi, họ bày tỏ tình cảm bằng rượu. "Mỗi người một ly nên hơi bị xỉn". Hùng điện cho tôi khi chuẩn bị vào thị xã Hà Tĩnh.

Cũng lạ, đã qua 2.000 km mà chiếc xe đạp và sức khỏe của Hùng vẫn chưa hề hấn gì. Trước mắt anh vẫn còn hun hút 10.000 km còn lại. Hùng dự định, khi đến Hải Phòng, sẽ gặp Anh hùng châu Á Phạm Thị Huệ, tại Hà Nội sẽ gặp anh Đức Tân để cùng đi tìm người đồng nghiệp cũng tên Tân, từng hớt tóc cho Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và nếu có cuộc giao lưu nào đó, anh sẽ hớt tóc cho trẻ em bằng kéo và lược.

Tiếp đó, sau khi lên Tây Bắc, Việt Bắc, thăm Hữu Nghị quan, anh sẽ quay lại theo đường Hồ Chí Minh, xuôi Tây Nguyên, về miền Tây, xuống Cà Mau và kết thúc hành trình tại thị xã Tân An, tỉnh Long An.

"Năm 1992 từng đạp xe đến Quảng Bình, cháy túi, phải quay về. Tết 2006, từng đi xe gắn máy xuyên Việt trong 17 ngày. Lần này nếu không đi được, sẽ không còn cơ hội. Nhiều khó khăn nhưng tôi tự nguyện, không kêu tài trợ, chẳng làm phiền ai.

Tôi đã nguyện, nếu không đi khắp 64 tỉnh thành, sẽ chết không nhắm mắt. Đất nước mình đẹp và thanh bình lắm, sao cứ để cho mỗi người Tây du lịch "ba lô" khám phá, coi kỳ!", Võ Phú Hùng quyết liệt. Từ anh, toát lên tinh thần sống khỏe, sống đẹp, sống lạc quan mà không ít thanh niên hiện đại đang cần bù đắp.

Du lịch, GO! - Theo Thanhnien, ảnh Vophuchung blog

Tuesday, 10 April 2012

Khi đi trong các khu rừng mưa nhiệt đới, nhất là vào mùa mưa. Chúng ta hay gặp một loài sinh vật nhỏ bé, sống ở những nơi thảm thực vật ẩm ướt hay bờ, khe suối.

Vắt là một sinh vật giống như con giun nhỏ, dài 2-5cm, có giác bám ở đầu và đuôi. Chúng di chuyển bằng cách co đi, co lại thân mình với 33 đốt sống.

Vắt kém chịu lạnh, chỉ thích hợp ở nhiệt độ 24-28C. Khi hút máu, vắt bơm một chất chống đông máu là hirudin vào cơ thể con mồi và có thể hút một lượng máu lớn gấp tám đến mười lần trọng lượng cơ thể của nó. Trung bình phải mất đến 20 - 60 phút thì vắt mới hút được no máu và nhả con mồi. Vắt bám vào da khá chặt, với lực hút của giác bám lên tới ~150-250gr, làm chúng ta khó mà gỡ nó ra khỏi tay.

Vắt thường đi tìm mồi từ 5-8 giờ sáng hoặc từ 17-19 giờ tối. Thường sau cơn mưa, vắt bủa ra rất nhiều tìm mồi vì nền nhiệt môi trường giảm, vắt dễ phát hiện con mồi máu nóng hơn. Vắt thường chọn nơi có nhiệt độ cao hơn như phần sau gối, đùi, bẹn, lưng, nách, cổ…để hút máu.

Vắt có khả năng leo trèo trên giày, quần áo để tìm những nơi không bôi thuốc và nơi có thể chui vào cơ thể người - thậm chí vắt có thể búng thân mình đi xa hàng mét: vì vậy không lạ khi tự nhiên nạn nhân chợt thấy vắt bám trên cổ.

Đa số trường hợp khi vắt bắt đầu cắn và bơm chất hirudin ta sẽ cảm thấy ngứa. Sau đó thì hầu như hết ngứa, chỉ còn lại cảm giác hơi gai. Nếu bạn bỏ qua giai đoạn ngứa mà không tìm bắt thì vắt sẽ bắt đầu hút máu. Ở giai đoạn này, bạn có bắt được vắt ra thì máu sẽ vẫn cứ chảy thêm 10-15p nữa.

Ở các tỉnh phía Bắc còn có loài Vắt xanh chúng sống trên những chiếc lá cây. đây là loài sinh vật sống nhờ vào hút máu người và động vật rừng. Tuy nhiên chúng củng là sinh vật chỉ thị cho môi trường vì chúng rất dễ bị biến mất khi môi trường sống của chúng có những biến đổi do phá rừng, phát quang làm nương rẫy...

Vắt tấn công cách nào?

Đối với loài Vắt đất (sống chủ yếu dưới đất) bạn có thể dùng vớ (bít tất) chống Vắt, đi giày và dùng thuốc DEP bôi xung quanh vớ và giày sẽ chống được sự đeo bám của chúng. Tuy nhiên nếu bạn gặp trời mưa hay đi vào các vũng nước. lượng thuốc DEP của bạn sẽ bị rửa trôi và Vắt vẫn có thể đeo bám bạn được.

Khi bạn bị vắt cắn, vết thương thường gây ngứa và rất khó chịu. Đôi khi các vết thương không ngừng chảy máu do chúng đã tiết ra các chất chống đông máu. Bạn nên rửa sạch vết thương và dùng dầu gió xanh bôi lên. Nếu vẫn tiếp tục không cầm máu bạn dùng một miếng giấy nhỏ dán lên vết thương và giữ trong vòng 7-8 phút sẽ ổn.

Đối với loài Vắt xanh ở các khu rừng phía Bắc Việt Nam thì rất khó có phương cách giảm thiều sự đeo bám của chúng, hơn nữa chúng cắn rất êm cho nên chi khi chúng no và buông ra khỏi vết cắn và chảy máu thì bạn mới nhận ra. Loài vắt xanh rất hay cắn vào những nơi có nhiệt đô cơ thể cao, nhưng nơi có mạch máu. Mặc dù chúng là những sinh vật Mù hoàn toàn nhưng khả năng cảm nhiệt của chúng rất tuyệt vời do vậy chúng chỉ hút máu các loài động vật máu nóng mà thôi.

Chống vắt

Về thuốc chống vắt ta có khá nhiều: xà phòng, dầu khuynh diệp, muối, vôi, dấm, chanh, thuốc DEP, thuốc chống côn trùng chứa hoạt chất DEET (DEP, Soffell, DEET...) với thành phần DEET trong thuốc khoảng từ 13-30% là được.

Rất nhiều bạn phàn nàn sử dụng một số thuốc chống vắt không hiệu quả. Tôi cho rằng đó là do nhiều bạn đã sử dụng thuốc chưa đúng cách. Do vắt đeo bám dai và có thể tìm đường vượt qua ‘hàng rào thuốc’, vậy nên để chống vắt hiệu quả, các bạn cần lưu ý một số kỹ thuật sau:

· Bôi thuốc chống vắt bên trong: cả bàn chân cho đến gối (khi thời tiết khô), thậm chí cả phần đùi cho đến hông (khi có mưa), tai, cổ và vai, cánh tay, nách;

· Bôi thuốc chống vắt bên ngoài: các khe buộc giây, cổ giày, tất, phần ống quần, vai áo, mũ. Bên ngoài bạn có thể dùng xịt muỗi cho dễ thao tác.

· Cho ống quần vào trong tất. Bạn nên sử dụng loại quần vải 100% nylon mỏng, ít thấm, mau khô thì tôt hơn.

· Chú ý phát hiện những con vắt bò trên quần, áo để búng đi. Đó là những con nguy hiểm vì chúng sẽ chui vào người qua thắt lưng, nẹp áo của bạn.

· Khi phát hiện bị vắt cắn, nên loại bỏ nó càng sớm càng tốt.

Kỹ thuật loại bỏ vắt

Không nên: loại bỏ vắt đang như dùng tay dứt, lửa, hoá chất. Vì như vậy vắt sẽ tiết dịch trong ruột ra làm vết cắn bị nhiễm trùng, lâu khỏi.

Nên: dùng đầu ngón tay miết sát da và gạt đầu nhỏ (đầu hút máu) của vắt, sau đó gạt tiếp đầu kia của vắt, rồi vẩy nó đi trước khi nó bám lại vào ngón tay bạn. Đây là kỹ thuật tôi học được trên mạng, đã áp dụng và thấy rất hiệu quả.

Xử lý vết cắn gây chảy máu nhiều:

Ta có thể xử lý như sau: Lấy ra sẵn một miếng băng dính > rửa vết thương > dùng ngón cái ấn vào miệng vết thương cho máu tạm ngưng chảy > Dính băng vào vết cắn. Sau 15 phút kiểm tra vết thương, nếu cần thay băng mới.

Cuối cùng, ở khu vực có quá nhiều vắt, sau khi mưa, bạn đừng ỷ lại vào thuốc chống vắt mà lưu ý:

· Không ngồi nghỉ nơi rậm rạp, trên mặt đất, lá mục. Nên chọn chỗ thoáng và mỏm đá để ngồi.
· Không đứng, ngồi lâu tại khu vực có thể có nhiều vắt, kể cả khi đi tiểu.
· Xua đuổi vắt khỏi một khu vực bằng cách: quét hết lá mục, xịt thuốc muỗi, hoặc rắc muối lên mặt đất, đốt lửa-xông khói.

Vắt không nguy hiểm đến tính mạng bạn, hãy đừng vì tránh vắt mà lơ là những nguy hiểm lớn gấp nhiều lần.

Một kinh nghiệm chống vắt rất hay học được của người dân tộc thiểu số Tây Nguyên, xin chia sẻ để mọi người cùng biết, đó là: MUỐI.

Người dân tộc thiểu số thường chỉ đi dép, loại dép nhựa mềm, có độ bám dai và thuận lợi khi đi qua ngầm, qua suối. Chính điều này lại giúp họ thuận lợi hơn khi bắt con vắt ra khỏi chân vì nếu khi đi tất, việc tháo tất ra để lấy con vắt mất nhiều thời gian và phức tạp hơn nhiều. Họ thường mang theo một gói muối hột. Muối vừa có thể ăn với rau rừng, ăn với cá, cua, ếch... nướng. Nhưng công dụng hay nhất là để chống vắt: họ chỉ việc lấy vài hạt muối xoa thẳng vào chỗ con vắt đang cắn. Lập tức, con vắt co dúm lại và rơi ra. Chỗ vết thương bị vắt cắn cũng không ngứa và chảy máu nhiều vì muối cũng có tính sát trùng.


Trong trường hợp đi rừng mà bạn bị vắt đốt nhưng không mang theo thuốc đặc trị, muối... để rứt vắt ra khỏi cơ thể, bạn có thể làm theo kinh nghiệm dân gian là dùng nước bọt cho vào chỗ vặt đang bậu. Chúng sẽ sợ mà buông ra. Nước bọt cũng sẽ giúp máu bạn đông lại, tránh trường hợp máu ở vết cắn bị chất Hirudin của vắt làm chảy liên tục.

Do Vắt là một loài sinh vật chỉ thị của môi trường nên chúng ta có thể bắt chúng lấy mẫu máu trong cơ thể chúng và đem đi phân tích chắc chắn chúng ta có thể biết là khu rừng có vắt đó có những loài động vật máu nóng nào đang tồn tại.

Du lịch, GO! - Tổng hợp từ SVRVN, Hoangtuden, Thegioidongvat... và nhiều nguồn khác

Công ty du lịch

Công ty du lịch >>> Siêu thị mevabe dành cho mẹ và bé ,quần áo trẻ em >> thời trang trẻ em
Lên đầu trang
Tự động đọc truyện Dừng lại Lên đầu trang Xuống cuối trang Kéo lên Kéo xuống