Bài viết liên quan

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

Auto scrolling

Giới thiệu bản thân

Bản quyền thuộc Công ty du lịch Việt Nam. Powered by Blogger.

Search This Blog

Thursday, 17 May 2012

Muốn cho thế giới thấy rằng con người của quê hương mình dễ mến và tốt bụng, chàng trai Mỹ gốc Việt này đã lên kế hoạch xuyên Việt mà không hề đem theo đồng tiền nào.

Trước những lùm xùm về các bài viết của một số Blogger nước ngoài cho rằng Việt Nam không phải là điểm đến lý tưởng để du lịch vì sự thiếu an toàn và người việt Nam không thật sự thân thiện gây nhiều tranh cãi vừa qua, một anh chàng tên là John Trần, người Mỹ Gốc Việt đã lên kế hoạch cho một hành trình Xuyên Việt. Theo anh John hành trình này là để nhằm "xoa dịu" đi bức xúc đó và chứng minh cho thế giới thấy rằng những gì mà các blogger đó viết về đất nước, con người Việt Nam chỉ là thiểu số.

Anh John sẽ ghi lại chân thật hành trình của mình và đăng tải lên blog cá nhân rằng mình được giúp đỡ như thế nào, phong cảnh thiên nhiên của Việt Nam đẹp đẽ ra sao để lấy lại niềm tin của du khách quốc tế đối với Việt Nam.

Điều đáng nói là anh John sẽ xuyên Việt mà không đem theo bất cứ đồng tiền nào hay vật dụng giá trị gì. Anh tin rằng trên từng chặng đường anh đi, anh sẽ nhận được sự giúp đỡ của mọi người từ Bắc đến Nam về ăn uống, đi lại. Anh nói rằng nhiều người cho rằng ý tưởng của anh thật điên rồ, anh có thể sẽ phải gặp nguy hiểm, chưa kể là tiếng Việt của anh chưa sành sỏi nữa.

Anh John cũng chia sẻ: Anh sẽ chủ yếu đi dọc qua các vùng nông thôn Việt Nam, anh muốn cho thế giới thấy sự yên bình ở các vùng quê, giúp đỡ nhau vô tư của con người nơi đây. Trong hành trình của mình, các vùng nông thôn sẽ được anh ghi lại hình ảnh nhiều nhất.
Được biết anh John Trần sinh năm 1989, hành trình của anh sẽ bắt đầu từ ngày 12/6.

Dưới đây là tâm sự của anh John:

"Tên tôi là John Trần, tôi là một người Mỹ gốc Việt sinh ra và lớn lên tại Mỹ. Tôi đã tốt nghiệp đại học California-Berkeley năm ngoái và hiện nay đã sống và làm việc ở Việt Nam được 9 tháng. Tôi đã làm MC truyền hình tại VTC10 và gần đây tôi mới chuyển qua làm việc cho VTV4.

Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình và kế hoạch đi khám phá từ Hà Nội vào thành phố Hồ Chí Minh. Điều này có thể nghe qua rất bình thường vì không ít người đã làm việc này. Nhưng trong chuyến đi này, tôi sẽ không mang theo tiền, mà chỉ dựa vào sự hiếu khách và lòng tốt của những người Việt Nam tôi gặp trên đường đi, với mong muốn họ sẽ giúp đỡ tôi kiếm đồ ăn, chỗ ngủ, phương tiện đi lại,v.v... Gần đây đã có rất nhiều bài viết từ những người nổi tiếng và các bloggers người nước ngoài cho rằng Việt Nam không phải địa điểm lý tưởng để đi du lịch bởi vì sự thiếu an toàn và những người bản xứ không thật sự thân thiện. Điều đó đang đem đến tiếng xấu cho Việt Nam. Ngay cả một vài người bạn Việt Nam mà tôi chia sẻ ý tưởng này cũng nghĩ rằng nó thật điên rồ và chắc chắn sẽ nguy hiểm hoặc quá khó khăn đến mức khiến tôi từ bỏ cố gắng. Nhưng không, tôi sẽ không từ bỏ bởi vì tôi sẽ đến được TP.HCM hoặc tệ hơn là bỏ mạng.

Tôi thực sự rất buồn khi người Viêt Nam không tin vào lòng tốt của nhau. Trong thực tế trước khi tới Việt Nam, rất nhiều người Mỹ gốc Việt nói với tôi đừng đặt chân đến việt Nam bởi vì người dân ở đây nguy hiểm và rất giỏi trong việc lợi dụng người khác. Và bây giờ khi đang ở đây tôi biết rằng điều họ nói hoàn toàn không đúng, và tôi rất muốn chứng minh cho cả thế giới biết rằng người Việt Nam vô cùng tốt bụng và dễ mến.

Tôi cần sự giúp đỡ của các bạn trong việc đưa câu chuyện này đến với mọi người và theo dõi từng bước của tôi trong hành trình đi vào Nam. Tôi sẽ viết những câu chuyện tôi được trải nghiệm qua nhật kí và cập nhập thường xuyên khi tôi có thể sử dụng internet nhưng có lẽ sẽ không được đều đặn. Chuyến đi của tôi sẽ bắt đầu vào chiều ngày 12 tháng 6. Tôi chỉ đi một mình cùng chiếc camera cầm tay để ghi lại những bước đi của mình. Những gì tôi mang theo chỉ là một chiếc túi du lịch cùng vài bộ quần áo với chiếc điện thoại di động và hoàn toàn không đem theo một chút tiền nào. Tôi sẽ nhờ những người Việt Nam tôi gặp để giúp đỡ về vấn đề sinh hoạt và phương tiện đi lại.

Tôi hiểu rằng chuyến đi sẽ rất nguy hiểm và nhiều điều có thể xảy ra, và điều đáng sợ nhất là cái chết. Mọi thứ sẽ không được sắp đặt trước và tôi phải hoàn toàn dựa vào bản thân trong quãng đường đến thành phố Hồ Chí Minh. Tôi hiểu sẽ có những lúc không có thức ăn, nước uống, không có chỗ để nghỉ ngơi nhưng tôi sẵn sàng đánh cược tính mạng của mình. Mặc dù nhiều người không đồng tình, nhưng tôi tin rằng tôi có thể thành công. Tôi tin những người Việt Nam sẽ giúp đỡ tôi trong nhiệm vụ mà ai cũng tin rằng là bất khả thi này. Tôi sẽ chứng tỏ với mọi người rằng người Việt Nam rất thân thiện và sẵn lòng giúp đỡ những ai cần sự hỗ trợ".

Chúng tớ đã liên lạc với anh John để hiểu rõ hơn về kế hoạch ý nghĩa và có phần "phiêu lưu" này của anh:

Chào anh John, chỉ sau 9 tháng sinh sống ở Việt Nam, điều gì khiến anh thực sự nhận ra rằng con người Việt Nam là tốt bụng và dễ mến?

Mặc dù vẫn có những điều xấu mình đã nhìn thấy khi tiếp xúc với người Việt Nam, nhưng trên hết mình vẫn nhận ra rằng có rất nhiều điểm tốt trong con người nước mình. Mình tin rằng hầu như tất cả mọi người đều có ý định tốt, nhưng chỉ không biết làm cách nào để thể hiện nó. Khi mình đi thăm miền quê Việt Nam một vài lần, mình cảm thấy mọi thứ rất giống với những gì bà mình thường kể cho mình nghe khi mình còn nhỏ. Mọi người sẵn sàng chia sẻ thức ăn và những đồ dùng khác cho dù họ không có nhiều. Bà mình kể cho mình rằng, ở ngôi làng mà bà từng sinh sống, không một ai bị bỏ đói vì mọi người ai nấy đều một chân một tay giúp đỡ lẫn nhau. Mình muốn đánh thức cái tốt này trong con người Việt Nam.

Không ít người cho rằng: Phải chăng anh lợi dụng việc làm này để có thể du lịch miễn phí? Anh nghĩ sao về điều này?

Chính nghi ngờ này cũng đã cho thấy rằng mọi người tin rằng John có thể "du lịch miễn phí", tức là John có thể đi từ Bắc đến Nam với sự giúp đỡ của mọi người đúng không? John tin rằng mình sẽ nhận được nhiều sư giúp đỡ vô điều kiện của mọi người. John từ bỏ công việc ở VTV4 để bắt đầu chuyến đi này. Nếu tiếp tục làm truyền hình thì mình sẽ có rất nhiều cơ hội được đi du lịch không chỉ miễn phí mà còn đầy đủ tiện nghi hơn, phải không nào?

Trên đường đi có thể không suôn sẻ, không gặp được sự giúp đỡ như mình mong muốn thì anh sẽ làm gì? Anh có bỏ cuộc giữa chừng và nói rằng anh đã có cái nhìn sai lầm?

Mình và bạn bè cũng đã nói chuyện nhiều về những khó khăn sẽ gặp trong chuyến đi này. Mình đã suy nghĩ nhiều và biết rằng mình sẽ tiếp tục đi dù trên đường sẽ gặp nhiều điều không như mình muốn. Mình quyết định rồi, một là sẽ thành công (mình tin chắc điều này), hai là... chết trong khi vẫn cố gắng (cười). Mình mong điều này sẽ truyền cảm hứng cho nhiều người.

Cảm ơn anh John Trần về cuộc phỏng vấn nhanh này!

Còn bạn, bạn nghĩ sao về việc làm này của anh chàng John Trần? Bạn sẽ giúp đỡ anh John để anh ấy có thể thực hiện được mong muốn của mình chứ?

Du lịch, GO! - Theo Kenh14
Nói đến Cô Tô, tôi vẫn thường mường tượng thấy hình ảnh về một hòn đảo nhỏ, một trong những hòn đảo xa đất liền nhất trong Vịnh Bắc Bộ, nằm chơi vơi giữa bốn bề sóng nước mênh mông. Địa danh ấy, tôi đã nhiều lần dò tìm trên bản đồ hành chính, đã từng ước ao được đến thăm dẫu chỉ một lần. Và hôm nay, cơ may ấy đã đến...

Chúng tôi ra với Cô Tô vào một ngày mùa hè trời yên biển lặng. Chuyến tàu cao tốc rời cảng Vân Đồn lúc 13h30’. Nắng giữa trưa chói nhưng không gắt. Gió biển mát rượi, mặn mòi. Con tàu lướt êm trên mặt nước trong veo soi bóng vô số những mỏm núi đá lô nhô trong vịnh. Sau cuộc hành trình hai tiếng đồng hồ, vượt qua những con sóng lừng nơi Cửa Đối, vịn vào những khối bê tông vững chắc của cầu tàu, tôi đã thực sự đặt chân lên đất Cô Tô.

Khác hẳn với những gì tôi từng tưởng tượng, thị trấn Cô Tô cũng sầm uất và đông đúc chẳng khác gì một thị trấn nơi đất liền. Cũng những dãy phố dọc ngang với đường bê tông trải dài sạch sẽ. Cũng những căn nhà san sát kiên cố, khang trang. Đây đó đã mọc lên vài khách sạn cao tầng theo lối kiến trúc hiện đại. Có khác chăng chỉ bởi khung cảnh ấy được đặt sát bờ biển, nơi những con sóng của vịnh Bắc Bộ quanh năm ào ạt vỗ trắng bờ. Bằng sự hồ hởi và những cái nắm tay thân tình, các đồng chí lãnh đạo huyện Cô Tô đã tạo cho chúng tôi những ấn tượng đầu tiên khó quên về một cuộc đón tiếp thật cởi mở, giống như cái cảm giác nồng ấm của một người thân khi trở về nhà hơn là cảm giác bỡ ngỡ của những vị khách lần đầu tiên ra thăm đảo.

Và cũng khác hẳn với những gì tôi từng biết, Cô Tô chỉ là tên riêng của 2 hòn đảo (Cô Tô lớn và Cô Tô con). Trên thực tế, huyện đảo Cô Tô gồm hệ thống quần đảo Cô Tô - Thanh Lân với khoảng 50 hòn đảo lớn nhỏ, những hòn đảo đều đã được đặt tên: Này đảo Trần, cồn Con Ngựa, cồn Gạc Hươu, cồn Tai Khỉ; đây hòn Bắc Đẩu, hòn Bầu Rượu, hòn Chòi Canh; kia đá Thiên Môn, đá Ngầm Sâu, đá Sư Tử... Đó là những cái tên thuần Việt, gắn với sinh hoạt thường ngày của nhân dân và phần nào nói lên hình dáng đặc trưng của từng hòn đảo nơi này. Chúng nằm dàn trải, cong cong theo hình cánh cung, cách đất liền hơn 60km, gần đường hàng hải quốc tế. Bởi vậy, có thể ví quần đảo Cô Tô như một bức thành vững chãi trấn giữ phía biển Đông Bắc của Tổ quốc mà tạo hoá đã ưu ái ban cho chúng ta.

Ngược dòng lịch sử, Cô Tô, với tên cổ là Núi Chàng, từ lâu đời đã là nơi cư trú của thuyền bè ngư dân vùng Đông Bắc. Nơi này thực sự đông cư dân sinh sống từ năm 1832, khi Nguyễn Công Trứ với cương vị Tổng Đốc Hải An (Hải Dương - An Quảng) đã xin triều đình nhà Nguyễn cho thành lập làng xã, cắt cử người cai quản. Làng đầu tiên ở đây được Nguyễn Công Trứ đặt là làng Hướng Hoá. Ít lâu sau, nhà Nguyễn cho thu thuế và lập đồn Hướng Hoá canh phòng giặc biển. Trải qua thời Pháp thuộc, qua nhiều lần tách nhập vào các huyện của tỉnh Quảng Ninh, đến năm 1994, huyện Cô Tô được thành lập. Khi thành lập, toàn huyện chỉ có 2.050 người, đến nay con số này đã tăng lên gần 6.000 người, gồm 5 dân tộc: Kinh, Sán Dìu, Mường, Tày, Hoa.

Trải qua 18 năm phát triển từ khi thành lập huyện riêng, tình hình kinh tế, chính trị đến nay cơ bản ổn định, đời sống của nhân dân ngày càng được cải thiện: 10 trường học các cấp từ mầm non đến THPT, trong đó có 6 trường đã đạt chuẩn quốc gia; tỉ lệ giáo viên đạt chuẩn là 98,94%, tỉ lệ học sinh hoàn thành phổ cập đúng độ tuổi đạt 100% từ năm 2005 và vẫn đang được giữ vững; 100% xã, thị trấn có Trạm y tế đạt chuẩn quốc gia; 12/12 phân khu có nhà văn hoá được trang bị đầy đủ; thu ngân sách năm 2011 tính đến tháng 6 đã đạt 293% so với chỉ tiêu được tỉnh giao... Và còn nhiều những con số ấn tượng khác. Đó quả là những con số biết nói: Nó là một minh chứng thuyết phục nhất cho sự quyết tâm nỗ lực vươn lên không ngừng của lãnh đạo và nhân dân toàn huyện Cô Tô.

Chúng tôi không khỏi ngạc nhiên là tất cả những điều này được các đồng chí lãnh đạo huyện thông tin mà không cần nhìn vào văn bản, dường như các anh đã thuộc nằm lòng tất cả những số liệu qua từng năm. Khi tôi tỏ vẻ thán phục về trí nhớ của các anh, tôi lại bắt gặp một bất ngờ thú vị: Hầu hết các đồng chí lãnh đạo chủ chốt đều được cử ra công tác tại huyện đảo từ những ngày đầu tiên thành lập đến tận bây giờ. Mười bảy năm liên tục gắn bó với nơi đây (và có lẽ sẽ còn nhiều năm tiếp nữa), mỗi sự đổi thay, mỗi bước chuyển mình, mỗi tấc đất, mỗi ngọn cỏ đều đã trở thành một phần máu thịt của các anh rồi.

Ngày đầu tiên tách huyện, khó khăn chồng chất khó khăn, đến nỗi người ta kinh hãi truyền miệng nhau câu nói: “Ruồi vàng, bọ chó, gió Cô Tô”. Thế mà cũng còn trụ vững và vượt qua được, thì bây giờ, mấy “việc cỏn con” ấy có đáng gì đâu. Có lẽ bởi thế mà sau này, các anh cũng dễ mở lòng hơn khi chia sẻ với chúng tôi những trăn trở về không ít khó khăn còn đang chờ phía trước.

Cùng với những khó khăn chung như tất cả những vùng đảo khác của Tổ quốc, Cô Tô gặp khó khăn lớn về nguồn nước ngọt. Ở vùng này, lượng mưa hàng năm ít, mạch nước ngầm nhiễm mặn không sử dụng được, toàn bộ nhu cầu về nước ngọt của nhân dân đều trông vào mấy hồ chứa nước với trữ lượng ít ỏi. Bởi vậy, việc giải quyết vấn đề này đã đặt ra không ít những thách thức với lãnh đạo và nhân dân nơi đây. Cùng với đó, điện sinh hoạt cũng là một nhu cầu không thể thiếu trong cuộc sống hiện đại.

Huyện có bốn cụm máy phát điện, công suất giờ cao điểm khoảng 400KW/giờ, phát điện từ 7h đến 23h hàng ngày, trước mắt tạm đủ cho nhu cầu làm việc và sinh hoạt. Hỏi đến giá điện, chúng tôi không khỏi giật mình: Thấp nhất là 16.000đ/KW, có nơi lên đến 22.000đ. Để bớt gánh nặng cho bà con, huyện đã chủ trương hỗ trợ bằng cách bù giá điện, cứ 1KW được bù 0,4 lít dầu. Về giải pháp tạo nguồn điện lâu dài và ổn định, huyện đang đề nghị được kéo cáp ngầm từ Vân Đồn ra, cũng có thể tính đến những dự án xây dựng nhà máy nhiệt điện, sử dụng năng lượng sạch như gió và mặt trời.

Sau buổi làm việc với lãnh đạo huyện, điểm đầu tiên chúng tôi muốn đến thăm là khu di tích Chủ tịch Hồ Chí Minh, nơi đặt tượng đài Bác Hồ. Đây là tượng đài đầu tiên của Bác và cũng là tượng đài duy nhất được Bác cho phép dựng lên ngay từ khi Người còn sống. Bác đứng đó, sừng sững trước biển Đông, hướng mặt về phía Tây và giơ cao bàn tay vẫy.

Phải chăng Bác muốn cháu con hãy hướng tầm nhìn ra biển Đông? Hay Bác muốn nhân dân Cô Tô hãy luôn hướng về Thủ đô yêu dấu? Điều Bác muốn nói, chúng ta chẳng thể hiểu hết trong một sớm một chiều, nhưng hãy cứ nhìn vào nội dung tấm bia kỉ niệm ghi rõ: 8 giờ sáng ngày 9-5-1961, chiếc máy bay trực thăng đã hạ cánh nơi này, đưa Chủ tịch Hồ Chí Minh đến thăm nhân dân đảo Cô Tô… Vâng, vào thời điểm đó, khi miền Bắc còn ngổn ngang trong công cuộc tái thiết đất nước, miền Nam còn đang những ngày nóng bỏng của cuộc chiến đấu đánh đuổi đế quốc Mĩ để giành độc lập hoàn toàn, thì việc Người gác lại bấy nhiêu lo toan bề bộn để đến đây đã khiến chúng ta lại một lần nữa càng thêm khâm phục về tầm nhìn chiến lược của một nhà lãnh đạo thiên tài.

Ngày hôm sau, đồng chí Trưởng Ban Tuyên giáo Huyện uỷ đưa chúng tôi đi một vòng quanh đảo. Vừa đi, anh vừa trình bày cặn kẽ cho chúng tôi nghe về tình hình cuộc sống của bà con. Lợi dụng địa thế nằm ở tuyến khơi của vịnh Bắc Bộ, giữa một ngư trường rộng lớn trọng điểm của cả nước với diện tích trên 300km2, bà con nơi đây vẫn thường nói: “Bước chân là ra khơi”, nghề mưu sinh chủ yếu của nhân dân nơi đây là đi biển. Biển Cô Tô được thiên nhiên ưu đãi với nhiều sản vật quý như: Ngọc trai, tôm rồng, cầu gai, bào ngư… và gần 1.000 loài cá, trong đó khoảng 60 loài có giá trị kinh tế cao, có trữ lượng lớn, là đối tượng đánh bắt thường xuyên, như: Cá hồng, song, mú, thu, chim, nục, trích, bạc má hay các loài nhuyễn thể: Bào ngư, ngao, sò, ốc… Đặc biệt thời gian gần đây, với vụ sứa kéo dài 3 tháng mỗi năm, ngư dân đã có thể làm giàu trên chính vùng biển quê mình bằng thu nhập từ cả trăm triệu đến hàng tỷ đồng mỗi vụ. Nhờ bám biển, biết khai thác hợp lý sức mạnh và lợi thế của mình, người dân Cô Tô đã từng bước thoát nghèo, xây dựng được kinh tế vững vàng, ổn định. Những mô hình kinh tế nông thôn đang dần khẳng định sự thành công của phong trào xây dựng và phát triển nông thôn mới.

Không chỉ được thiên nhiên ưu đãi về sản vật, Cô Tô còn được ban tặng một vẻ đẹp hoang sơ độc đáo: Nước biển nơi đây luôn xanh trong, những bãi cát trắng tinh, mịn màng, thoai thoải trải dài ngút tầm mắt. Bất cứ ai đã đến đây đều không thể quên cái cảm giác bềnh bồng khoan khoái khi được đắm mình trong làn nước nơi bãi biển Hồng Vàn, Vàn Chảy, Tài Vàn… Nếu những rạn san hô đẹp đẽ ẩn dưới làn nước trong vắt xa xa kia làm mê đắm những du khách với thú vui lặn biển thì những sườn núi thoai thoải kia lại cuốn hút người ta bởi vẻ đẹp trầm mặc của những cánh rừng nguyên sinh được bảo tồn gần như nguyên vẹn. Những rặng phi lao như những đường viền xanh ngăn ngắt. Và đặc biệt ấn tượng với chúng tôi là rừng cây chõi ở xã Đồng Tiến. Đó là một loài cây trông vừa quen vừa lạ. Quen là bởi thoạt nhìn, nó giống hệt cây đa, cũng có một cái gốc lừng lững, xù xì, cũng có những thân phụ chằng chịt như những con rắn khổng lồ quấn quanh thân chính. Nhưng quan sát kĩ mới nhận thấy sự khác biệt dù là rất nhỏ nhưng cũng đủ tạo nên nét đặc biệt riêng.

Ấy là lá của nó, những chiếc lá nhỏ và cứng cáp hơn lá đa. Ấy là những cái thân phụ chằng chịt vừa như trổ ra từ các cành, mạnh mẽ cắm sâu xuống lòng đất, xuống các khe đá, lại vừa giống như những cánh tay vươn dài lên từ lòng đất, rồi quần tụ lại để tạo nên một sức mạnh tổng hợp, nâng đỡ cho tán cây kiêu hãnh xoè rộng, vươn cao. Phải chăng chỉ ở Cô Tô mới có cây chõi, hay nó còn sống ở nơi nào khác nữa, tôi không biết rõ. Chỉ biết rằng, khi đứng nhìn ngắm nó, loài cây này bỗng gợi lên trong tôi về sức sống, sức bám trụ mãnh liệt trên một hòn đảo giữa bát ngát sóng gió trùng khơi. Tự dưng tôi lại nhớ đến tên của một phong trào quần chúng bảo vệ An ninh Tổ quốc với chủ đề: “Giữ đảo bình yên”, đó là một phong trào đã và đang được nhân dân Cô Tô thực hiện rất tích cực và hiệu quả. Hoá ra ở nơi đây, khát vọng hoà bình và quyết tâm bảo vệ chủ quyền biển đảo không chỉ đã ăn sâu vào ý thức của mỗi con người, mà nó dường như còn hoá thành bản năng của cả một loài thực vật trong cái thế đứng vững vàng dường ấy.

Ba ngày ở Cô Tô, không nhiều để có thể tìm hiểu cặn kẽ và sâu sắc tất cả, nhưng cũng đủ để tôi có một cái nhìn bao quát và rõ nét thêm về một vùng hải đảo xa xôi của Tổ quốc.

Tạm biệt Cô Tô, khi tàu quay mũi, tôi còn kịp nhìn thấy Bác vẫy tay chào, nụ cười hiền hậu vẫn tươi rói trên nét mặt rạng ngời. Và phía sau Người, mấy nghìn nóc nhà thấp thoáng lẫn trong cây. Những lá cờ đỏ sao vàng trên nóc nhà vẫn tung bay phấp phới, kiêu hãnh và kiên trung, như đất và người Cô Tô - huyện đảo tiền tiêu vững vàng nơi đầu sóng.

Du lịch, GO! - Theo báo Quảng Ninh, internet
Phan Rang là kinh đô Panduranga của Vương quốc Champa cổ. Những phế tích tháp Chăm mang đến sự hấp dẫn lạ thường. Nhưng  Phan Rang còn nhiều bí ẩn khác chưa biết đến bao giờ mới được khơi mở trọn vẹn.

Ngày 4.8.1917, thị xã Phan Rang được thành lập theo đạo dụ của Vua Khải Định, triều Nguyễn ban hành. Đầu tháng 2.2007, thị xã Phan Rang-Tháp Chàm thuộc tỉnh Ninh Thuận, trở thành thành phố theo Nghị định của Chính phủ. TP.Phan Rang nằm trên giao điểm của 3 trục giao thông chiến lược là đường sắt Bắc Nam, quốc lộ 1A, đường số 27 lên Đà Lạt (Lâm Đồng), Đắk Lắk (Buôn Mê Thuột).
Đến với TP.Phan Rang là nghĩ ngay đến những ngôi đền tháp Chăm cổ huyền bí, là đến với bãi biển Ninh Chữ thơ mộng với hàng dương ken dày rợp mát, hay những ngôi chùa trên triền núi đá, và nằm chen trong những dãy phố... Ăn hải sản tươi sống vừa đánh bắt, nếm rượu vang nho, thưởng thức thịt cừu nướng...

Tháp Poklong Garai- chưa biết cách quảng bá

Tháp nằm trên núi Trầu, cách trung tâm TP.Phan Rang 5km, gần kế bên ga xe lửa Tháp Chàm. Theo truyền thuyết, tháp được vua Simhavarman III (Chế Mân) xây dựng vào thế kỷ 13 để thờ vua Poklaung Garai. Theo như văn tịch cổ để lại thì tháp gồm nhiều công trình lớn nhỏ, nhưng hiện tại chỉ có 3 ngôi tháp theo thứ tự: Tháp cổng, tháp nhà, tháp chính. Tháp chính, đẹp nhất, cao 21,59m, mỗi cạnh rộng 10m, tháp hình vuông, có một tầng, với nội thất hình chữ nhật theo hướng đông-tây, cửa mở hướng đông. Tháp đã được trùng tu nhiều lần từ năm 1981-1987...

Tháp Poklong Garai, với màu gạch nâu đỏ trầm mặc, những phù điêu các vị thần linh, hình vũ nữ Chăm chạm khắc trên các bức tường như đang cùng kể những câu chuyện huyền thoại bất tận về Vương quốc Chămpa cổ hàng ngàn năm trước. Bóng tháp in trên nền trời xanh biếc, trong bốn bề gió lộng và nắng đỏ màu mật như tăng thêm sự huyền bí của cả không gian nơi này.

Anh bảo vệ khu di tích cho hay vào  tháng 3, chớm hè, bắt đầu đông khách nội, kéo dài cho hết tháng 8. Những ngày cao điểm có khi lên tới vài nghìn người tham quan, còn thì lai rai từ vài chục đến vài trăm người. Sang đến tháng 9 cho đến tháng 2 năm sau thì phần lớn là khách nước ngoài, họ đi theo  tour của các công ty lữ hành trong nước, gần như không có khách Việt. Vé vào tham quan cũng không cao, giá đồng hạng 10.000 đồng/lượt.

Có một điều, quan sát sau 2 lần đến đây (tháng 12.2011 và tháng 3.2012), tôi thấy phần lớn khách cả ta lẫn ngoại đều chỉ tham quan tháp rồi đi một mạch ra cửa về, rất ít ai ghé lại khu trưng bày một số di vật được tìm thấy trong tháp qua các đợt trùng tu, nơi bán hàng lưu niệm, triển lãm ảnh nghệ thuật về sinh hoạt cộng đồng người Chăm. Tôi ghé qua xem thử, thì phần trưng bày các hiện vật cổ của tháp rất nghèo nàn, thô sơ, ít chú giải rõ ràng, và không có hiện vật nào thật ấn tượng.

Gian trưng bày nét nghệ thuật đặc trưng của người Chăm qua trang phục, hoa văn... cũng rất thô mộc, hàng lưu niệm ít ỏi về cả số lượng và sự phong phú hiện vật. Phần lớn là không phải của Ninh Thuận, ngoại trừ sản phẩm gốm Bàu Trúc (nhưng giá lại rất cao so với giá gốc mua tại làng), ít hàng thổ cẩm (nhưng không chắc là do người Chăm - Ninh Thuận dệt, và giá cũng rất cao). Ảnh nghệ thuật thì rất ít tác phẩm có giá trị, mà chỉ là hình ảnh mang tính giới thiệu, minh họa.

Cũng khá lạ, nếu khách đi theo đoàn, thì có hướng dẫn viên du lịch giới thiệu lịch sử tháp, một ít phong tục văn hóa người Chăm, còn khách đi lẻ thì chỉ biết ngắm, chụp vài ảnh lưu niệm và ra về. Tại tháp không có người thuyết minh (ngoại trừ tấm bảng ngay cổng lên tháp in bằng 2 thứ tiếng Việt- Anh, vài thông tin về niên đại, kiến trúc của tháp), và khách tự tìm hiểu nếu tò mò muốn biết thông tin về tháp.

Và một điều mà tôi thấy tiếc cho nơi này, cho dù có thu tiền phí tham quan, nhưng sao không trích ra để in một catalogue nhỏ giới thiệu về lịch sử của tháp cũng như vài dòng về Vương quốc Chămpa, văn hóa người Chăm? Để khách đến nơi này, ra về mang theo một vài khám phá về những huyền bí của tháp Chăm, để tăng thêm phần thích thú, để có thể lại quay lại khám phá thêm một lần nữa.

Bãi biển Ninh Chữ: làm du lịch chưa chuyên nghiệp!

Cách trung tâm TP.Phan Rang chừng 5km, thuộc xã Khánh Hải, Ninh Hải, bãi biển Ninh Chữ có chiều dài trên 10km, bờ cát phẳng, mịn, vàng nhạt, với những vòng cung uốn lượn dưới rặng dương (phi lao) dày rợp bóng mát, qua các núi Đá Chồng, Tân An, Cà Đú... Từ Ninh Chữ, khách du lịch có thể đến thôn Tri Thủy nằm ven cửa biển nhỏ.

Tại đây có những cảnh núi và biển nằm cạnh bên nhau, tạo nên những cảnh đẹp vừa hoang sơ vừa kỳ thú. Núi không um tùm cây cỏ mà có dáng dấp như các hòn non bộ, cao thấp khác nhau, màu xám trắng, chen giữa lơ thơ cây lá. Trên sườn núi là vài ngôi cổ tự thâm nghiêm, u tịch, vài xóm nhà ngói lưa thưa. Đi một chút nữa là đến bãi biển hoang, cũng xanh mát rừng dương với những tảng đá hình thù kỳ dị, nằm chơ vơ trên cát, sóng ở đây gần như rất êm, tạo một không gian tuyệt đối yên tĩnh, vắng vẻ và thơ mộng.

Đặc biệt ở Ninh Chữ, có những vườn nho xanh, tím trĩu quả. Có lẽ nắng gió Phan Rang đã tạo cho nho vùng này độ ngọt gắt, nhưng lại giảm nhanh cái khô khát háo nước sau khi tắm biển, hay thưởng thức các món hải sản. Và cũng như để thêm vị, rượu vang nho Ninh Thuận là thức uống giải khát khá hấp dẫn.

Nhưng, vẫn lại là một đòi hỏi chính đáng về một sự chuyên nghiệp trong  du lịch biển. Đến Ninh Chữ, chỉ đơn thuần tắm biển, ăn hải sản, và đi dạo ngắm cảnh đẹp, nghe tiếng sóng, hóng gió mát. Ngoài ra, trên biển, trên bãi cát đẹp như mơ đó không có sản phẩm hay loại hình du lịch nào.

Như những trò lướt ván, dù lượn, lặn biển, hay các chuyến cano mini đưa khách ngắm bờ biển từ phía ngoài biển, hay thú vị hơn là tổ chức cho khách xuống những thuyền thúng đi câu mực, câu cá...Rượu vang nho của Ninh Thuận thì hình như chỉ có ở Ninh Thuận, không thấy ở bất kỳ đâu. Nói chung là sản phẩm du lịch ở nơi này quá nghèo, trong khi tiềm năng thì “bất tận”.

Thành phố Phan Rang - ít người dừng chân

Không hiểu sao TP.Phan Rang lại có rất nhiều quán café, mà phần lớn quán bề thế, rộng, thoáng, vừa nhiều cây hoa cảnh, vừa trang trí bắt mắt, dù nơi này không phải là vùng trồng café, và cư dân cũng không phải là nhiều, chưa tới 200.000 dân.

Vậy mà quán nào tối đến cũng đắt khách ra vô tấp nập. Vào thử một quán kiểu sân vườn, cũng không có gì quá đặc biệt  khác lạ, như càphê của tất cả các quán khác từ Bắc vào Nam, vẫn bấy nhiêu thức uống như mặc định của các café quán, giá cũng “mềm” không như café phố lớn tỉnh lớn, và có khác chăng là những bản nhạc, nghe chỉ buồn cười vì lời lẽ ngây ngô, sến sẩm, cứ được “tua” đi “tua” lại. Hỏi chủ quán, sao nghe mãi một bài không đổi, chủ quán biết khách lạ, nên thật tình: “Ui chao, nghe nhiều bài, hắn ngồi miết, bán ai. Nghe một bài hắn ngồi một lát, chán, về, có chỗ người khác vô...”

Chợ Phan Rang cũng y hệt các ngôi chợ của các tỉnh thành khác, chẳng thiếu thức gì của ba miền. Không có nét riêng nào của chợ. Ghé vào những gian hàng bán đồ lưu niệm, một sự thật buồn, không có bất cứ thứ gì gọi là “made in Ninh Thuận”, hay “made in Phan Rang-Thap Cham”.

Đồ lưu niệm có xuất xứ ngoại tỉnh, ngoại lai tràn ngập, muốn tìm một vật gì mang dấu ấn của Ninh Thuận hay Phan Rang thật khó (trừ gốm Bàu Trúc), nhưng loại này chỉ bán tại làng, không đủ bán đại trà ngoài chợ. Câu hỏi “Ninh Thuận có gì”, thật sự khó trả lời, ngoài mấy “đặc sản” trời cho: Nắng, gió, biển, sông, núi...

Và nếu như đã vào TP.Phan Rang, nên ghé qua con đường 16.4, để ngắm quảng trưòng 16.4 (ngày kỷ niệm giải phóng Ninh Thuận 16.4.1975). Quảng trường mênh mông, các phù điêu, tượng đài hoành tráng, nhưng không gian khá tĩnh lặng, người thưa thớt, trưa thì “nắng như rang”, chiều tối xuống thì “gió như phang”, cây cối ít, chẳng có gì để ngắm, hay để ngồi thư giãn như ở một công viên.
Và đó có thể là một trong nhiều lý do ít người chịu dừng chân ở thành phố này.

Du lịch, GO! - Theo Việt Dũng (báo Laodong), ảnh sưu tầm

Công ty du lịch

Công ty du lịch >>> Siêu thị mevabe dành cho mẹ và bé ,quần áo trẻ em >> thời trang trẻ em
Lên đầu trang
Tự động đọc truyện Dừng lại Lên đầu trang Xuống cuối trang Kéo lên Kéo xuống