Không chỉ có đỉnh núi Mẫu Sơn hùng vĩ, một nàng Tô Thị đứng ngóng chồng, phố Kỳ Lừa sầm uất trước đây, xứ Lạng còn có một thắng cảnh đẹp tuyệt vời đó là hang Gió (bản Sao Thượng, xã Sao Mai, huyện Chi Lăng.
< Cửa hang lồng lộng gió, phảng phất sương mù vây quanh như một chiếc máy lạnh công suất lớn.
Hang có tên chữ là Thủy Vân Động, được đoàn công tác của Bảo tàng Tổng hợp tỉnh Lạng Sơn và Hiệp hội thám hiểm hang động Hoàng gia Anh phát hiện năm 1998, được xếp hạng di tích cấp tỉnh năm 2000 và di tích cấp quốc gia năm 2004.
Từ khi đưa quốc lộ 1A mới vào sử dụng, con đường từ Hà Nội lên Lạng Sơn đã bớt đèo dốc, hiểm nguy rất nhiều.
Trở lại Lạng Sơn sau 10 năm, trong cái nắng khá chói chang của buổi sớm đầu hạ, tôi đã quyết định rong ruổi tìm lại hang Gió năm nào.
< Đường lên hang Gió hoang sơ, vắng bóng người.
Từ Hà Nội ngược theo quốc lộ 1A, đi khoảng 130km là đến thị trấn Đồng Mỏ. Từ đây rẽ vào con đường 1A cũ, men theo biển chỉ dẫn khoảng 10km nữa là đến vùng núi đá vôi trùng điệp, nơi có thắng cảnh hang Gió. Qua những cung đường khá bụi bẩn bởi nhiều mỏ đá đang khai thác, cuối cùng tôi cũng đến điểm dừng chân của cuộc hành trình.
Một cảm giác nao lòng trước tấm biển chỉ dẫn cũ nát, hoen ố nằm xen giữa lùm cây cỏ dại. Hang Gió ngày cuối tuần vẫn vắng lặng buồn tênh. May mắn gặp được hai bạn trẻ người thị trấn Đồng Mỏ đang học ở Hà Nội cùng chung mục đích khám phá hang Gió. Thế là ba người kết thành nhóm.
< Những nhũ đá, cột đá tuyệt đẹp được thiên nhiên ban tặng.
Những bậc đá đầu tiên đưa chúng tôi đến khu cổng sắt với hàng rào thép gai khá phản cảm. Hơn 400 bậc đá dốc đứng như thách thức. Mới đi được nửa đường ai cũng thở dốc, mồ hôi vã như tắm. Cứ thế, càng đến những bậc đá cuối cùng, bước chân ngày càng chậm.
Nhưng cuối cùng cả nhóm cũng lên đến đích. Một cảm giác thật khoan khoái và tự hào. Ngồi trên cửa hang mới hiểu vì sao người xưa đặt cho nó cái tên hang Gió. Gió lồng lộng từ cửa hang phả vào người chúng tôi mang theo hơi sương lành lạnh. Chỉ chốc lát đã thấy... khô mồ hôi và bắt đầu chuyển sang cảm giác run run vì lạnh!
< Khám phá hang Gió.
Nhí nhố vài câu chuyện cho đỡ mệt, với ba chiếc đèn pin trên tay chúng tôi bắt đầu khám phá hang Gió. Chỉ đi được chừng 20m, bóng tối xung quanh đã bao trùm. Ánh đèn pin và đèn flash từ chiếc máy ảnh nháy lên liên tục cũng không đủ ánh sáng để quan sát toàn cảnh.
Hang Gió được chia làm bốn tầng với chiều cao hơn trăm mét thông ra đỉnh núi theo ba cửa. Thanh đi sát bạn trai, khi chúng tôi lặng im quan sát cảnh vật, cô lại bảo "các anh nói nhiều hơn đi, em sợ không gian tĩnh mịch này quá". Thỉnh thoảng những giọt nước rơi xuống nền đá, phát ra âm thanh lanh lảnh giữa chốn thâm u, tạo ra cảm giác rờn rợn.
Lên đến tầng 2, tầng 3 mọi người mới thấy không bõ công. Không gian ở đây rất rộng, có những chỗ lòng hang rộng đến cả 100m2, nối thông nhau qua những khe đá ngoằn ngoèo. Những nhũ đá muôn sắc, tua tủa đâm từ mái vòm hang xuống. Phía dưới là những cột đá muôn sắc, hình hoa, hình thú vô cùng kỳ ảo, có cột đá cao đến 9-10m. Nhiều đoạn trông như những thửa ruộng bậc thang mini đẹp tuyệt vời.
< Vẻ đẹp hoang sơ của hang Gió.
Trong bóng tối với ánh đèn pin, có những đoạn mọi người phải bò, vịn vào những cột đá để tiến dần lên phía trên. Đôi bạn trẻ thỉnh thoảng thốt lên xuýt xoa trước cảnh sắc đẹp tuyệt vời trong hang.
Khi chúng tôi lên đến cổng thiên đàng, nơi ánh sáng hắt vào hang, cũng là lúc mặt trời dần lặn khuất sau núi. Một buổi chiều khám phá hang Gió thật sự vẫn chưa đủ, ai nấy ra về trong nuối tiếc.
Dắt chiếc xe chuẩn bị ra về, chị Hà - người bán vé thắng cảnh ở hang Gió, còn với theo: “Lần sau lên đây chơi chú nhớ rủ đông đông vào nhé"!
Du lịch, GO! - Theo Hải Dương, TTO
< Cửa hang lồng lộng gió, phảng phất sương mù vây quanh như một chiếc máy lạnh công suất lớn.
Hang có tên chữ là Thủy Vân Động, được đoàn công tác của Bảo tàng Tổng hợp tỉnh Lạng Sơn và Hiệp hội thám hiểm hang động Hoàng gia Anh phát hiện năm 1998, được xếp hạng di tích cấp tỉnh năm 2000 và di tích cấp quốc gia năm 2004.
Từ khi đưa quốc lộ 1A mới vào sử dụng, con đường từ Hà Nội lên Lạng Sơn đã bớt đèo dốc, hiểm nguy rất nhiều.
Trở lại Lạng Sơn sau 10 năm, trong cái nắng khá chói chang của buổi sớm đầu hạ, tôi đã quyết định rong ruổi tìm lại hang Gió năm nào.
< Đường lên hang Gió hoang sơ, vắng bóng người.
Từ Hà Nội ngược theo quốc lộ 1A, đi khoảng 130km là đến thị trấn Đồng Mỏ. Từ đây rẽ vào con đường 1A cũ, men theo biển chỉ dẫn khoảng 10km nữa là đến vùng núi đá vôi trùng điệp, nơi có thắng cảnh hang Gió. Qua những cung đường khá bụi bẩn bởi nhiều mỏ đá đang khai thác, cuối cùng tôi cũng đến điểm dừng chân của cuộc hành trình.
Một cảm giác nao lòng trước tấm biển chỉ dẫn cũ nát, hoen ố nằm xen giữa lùm cây cỏ dại. Hang Gió ngày cuối tuần vẫn vắng lặng buồn tênh. May mắn gặp được hai bạn trẻ người thị trấn Đồng Mỏ đang học ở Hà Nội cùng chung mục đích khám phá hang Gió. Thế là ba người kết thành nhóm.
< Những nhũ đá, cột đá tuyệt đẹp được thiên nhiên ban tặng.
Những bậc đá đầu tiên đưa chúng tôi đến khu cổng sắt với hàng rào thép gai khá phản cảm. Hơn 400 bậc đá dốc đứng như thách thức. Mới đi được nửa đường ai cũng thở dốc, mồ hôi vã như tắm. Cứ thế, càng đến những bậc đá cuối cùng, bước chân ngày càng chậm.
Nhưng cuối cùng cả nhóm cũng lên đến đích. Một cảm giác thật khoan khoái và tự hào. Ngồi trên cửa hang mới hiểu vì sao người xưa đặt cho nó cái tên hang Gió. Gió lồng lộng từ cửa hang phả vào người chúng tôi mang theo hơi sương lành lạnh. Chỉ chốc lát đã thấy... khô mồ hôi và bắt đầu chuyển sang cảm giác run run vì lạnh!
< Khám phá hang Gió.
Nhí nhố vài câu chuyện cho đỡ mệt, với ba chiếc đèn pin trên tay chúng tôi bắt đầu khám phá hang Gió. Chỉ đi được chừng 20m, bóng tối xung quanh đã bao trùm. Ánh đèn pin và đèn flash từ chiếc máy ảnh nháy lên liên tục cũng không đủ ánh sáng để quan sát toàn cảnh.
Hang Gió được chia làm bốn tầng với chiều cao hơn trăm mét thông ra đỉnh núi theo ba cửa. Thanh đi sát bạn trai, khi chúng tôi lặng im quan sát cảnh vật, cô lại bảo "các anh nói nhiều hơn đi, em sợ không gian tĩnh mịch này quá". Thỉnh thoảng những giọt nước rơi xuống nền đá, phát ra âm thanh lanh lảnh giữa chốn thâm u, tạo ra cảm giác rờn rợn.
Lên đến tầng 2, tầng 3 mọi người mới thấy không bõ công. Không gian ở đây rất rộng, có những chỗ lòng hang rộng đến cả 100m2, nối thông nhau qua những khe đá ngoằn ngoèo. Những nhũ đá muôn sắc, tua tủa đâm từ mái vòm hang xuống. Phía dưới là những cột đá muôn sắc, hình hoa, hình thú vô cùng kỳ ảo, có cột đá cao đến 9-10m. Nhiều đoạn trông như những thửa ruộng bậc thang mini đẹp tuyệt vời.
< Vẻ đẹp hoang sơ của hang Gió.
Trong bóng tối với ánh đèn pin, có những đoạn mọi người phải bò, vịn vào những cột đá để tiến dần lên phía trên. Đôi bạn trẻ thỉnh thoảng thốt lên xuýt xoa trước cảnh sắc đẹp tuyệt vời trong hang.
Khi chúng tôi lên đến cổng thiên đàng, nơi ánh sáng hắt vào hang, cũng là lúc mặt trời dần lặn khuất sau núi. Một buổi chiều khám phá hang Gió thật sự vẫn chưa đủ, ai nấy ra về trong nuối tiếc.
Dắt chiếc xe chuẩn bị ra về, chị Hà - người bán vé thắng cảnh ở hang Gió, còn với theo: “Lần sau lên đây chơi chú nhớ rủ đông đông vào nhé"!
Du lịch, GO! - Theo Hải Dương, TTO