Bài viết liên quan

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

Auto scrolling

Giới thiệu bản thân

Bản quyền thuộc Công ty du lịch Việt Nam. Powered by Blogger.

Search This Blog

Tuesday, 19 June 2012

Dân du lịch bụi vẫn hay nói với nhau về ước mơ chinh phục "4 cực - 1 đỉnh" của dải đất hình chữ S như một trong những câu chuyện thú vị nhất về những hành trình lang bạt.

Cực đông Mũi Đôi

Sau các cuộc tranh cãi online và offline của dân mạng và dân du lịch bụi, nhiều người đã công nhận: cực đông trên đất liền của Việt Nam nằm tại Mũi Đôi thuộc bán đảo Hòn Gốm, xã Vạn Thạnh, huyện Vạn Ninh (Khánh Hòa), thay vì ngọn hải đăng ở mũi Đại Lãnh như một số tài liệu đã đề cập.
Lịch trình kinh điển cho chuyến đi chinh phục cực đông thường được bắt đầu từ Đầm Môn, nơi bạn có thể thuê thuyền của người dân chài với chi phí 1-2 triệu đồng. Một số quyết tâm leo bộ qua trảng cát nóng bỏng với sự giúp đỡ của người dẫn đường, sau đó thuê thuyền thúng bám theo các ghềnh đá để tiếp cận Mũi Đôi từ phía biển.

Vào những ngày biển động, tiếp cận và chinh phục Mũi Đôi trở thành một thử thách vô cùng khó khăn. Món đồ chơi không thể thiếu cho hành trình này là GPS (Global Position System) cùng các bản đồ với tỉ lệ và độ chính xác cao nhất mà bạn có thể có được. Nếu không, bạn sẽ khó có thể xác định đâu là Mũi Đôi trong vô số những ghềnh đá đang nhấp nhô dưới làn nước biển xanh ngắt đến lặng người kia.

Đến với cực đông Mũi Đôi không chỉ là sự thỏa mãn về việc chinh phục được một tọa độ đặc biệt của Tổ quốc, bạn còn không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp kiêu sa và lộng lẫy của vịnh Vân Phong.

Cực tây Apachải

Cực tây của Việt Nam nằm tại ngã ba biên giới Việt Nam - Lào - Trung Quốc trên địa phận bản Apachải, xã Sín Thầu, huyện Mường Nhé (Điện Biên).

Năm 2005, khi đoàn quân đầu tiên của diễn đàn Ttvnol viễn chinh tới đây, họ đã phải đi bộ ròng rã mấy ngày trời, vượt qua gần trăm kilômét băng rừng lội suối, bất chấp núi sạt, đường lở… để đặt chân lên điểm đặc biệt nhất của biên cương cực tây.

Sau ba năm, không biết bao nhiêu đoàn người đã đến và đi, đường vào Apachải đã trở nên to đẹp hơn, ô tô có thể vượt qua những ghềnh đá lởm chởm ở suối Sín Thầu để vào đến tận bản Tá Miếu - bản cuối  cùng về phía tây cách cột mốc ngã ba biên giới trên núi Khoang La San chừng 6 cây số.

Để leo được lên cột mốc, phải có giấy phép của bộ đội biên phòng tỉnh Điện Biên. 12 cây số đường bộ cả đi lẫn về theo lối tuần tra sát đường biên giới với nước láng giềng Trung Quốc sẽ lấy của bạn trọn một ngày.

Xuất phát lúc 7 giờ sáng từ bản Tá Miếu với ba lô đồ ăn, gồm cơm gạo đỏ và thịt sấy gác bếp, nước uống… hành trình chinh phục sẽ đưa bước chân bạn vượt qua những đồi cỏ gianh ken dày, những cánh rừng hạt dẻ dưới gốc mọc đầy dương xỉ và cây bụi…

Để rồi lặng người khi nhìn cờ Tổ quốc tung bay trên cột mốc, thấy trong tim nghèn nghẹn khi nhìn về bản Tá Miếu với vài chục nóc nhà quần tụ trong khói lam chiều, bé nhỏ giữa trập trùng núi và núi, nơi ấy có những cư dân người Hà Nhì đang sống và gìn giữ cho Tổ quốc từng tấc đất biên cương.

Cực nam Đất Mũi

Từ thị trấn cuối cùng trên đường quốc lộ huyết mạch 1A - thị trấn Năm Căn (Cà Mau), bạn có thể dễ dàng thuê ca nô để tiến về Đất Mũi, bắt đầu chuyến chinh phục cực nam của Tổ quốc. Chuyến ca nô xuôi sông Năm Căn vào buổi sáng thực sự đem lại những cảm xúc ấn tượng và choáng ngợp.

Đoạn sông gần cửa biển ngầu đục phù sa và dập dềnh những con sóng lớn, chiếc ca nô chạy ở tốc độ cao lao như tên, bất chấp những cú xóc nảy người khiến bạn phải nhiều phen thắt tim.

Hết đoạn sông lớn Năm Căn, bạn sẽ bắt vào những tuyến kênh ngang dọc chằng chịt. Rồi ca nô cập bến Rạch Tàu, đưa bạn lên bờ thăm "Mũi thuyền Cà Mau" đang hướng về phương nam ra biển.

Này là xóm Mũi phía đông nam, xóm Dẫy phía tây nam, tọa độ GPS001 nổi bật giữa một rừng cây xanh rợp và những hàng cọc tre chắn sóng bao quanh bờ đất, kiên cường như những người lính đang canh giữ biển trời Tổ quốc thân yêu.

Tới cực nam ở xóm Mũi, xã Đất Mũi, huyện Ngọc Hiển, hình ảnh của miền đất đầy nắng gió ấy sẽ luôn mang đến những kỷ niệm thật dịu dàng.

Cực bắc Lũng Cú

Ghi dấu kỷ niệm trong hành trang du lịch của rất nhiều dân phượt là hình ảnh cột cờ Lũng Cú hiên ngang và kiêu hãnh trên đỉnh Long Sơn, xã Lũng Cú, huyện Đồng Văn (Hà Giang), dưới chân là bản Lô Lô Chải thơ mộng và bình yên.

Cực bắc Lũng Cú có thể dễ dàng chinh phục bằng cả ô tô và xe gắn máy. Đường quốc lộ 4C nối Hà Giang với cao nguyên đá Đồng Văn là một trong những tuyến đường hút hồn khách du lịch nhất ở miền núi phía Bắc vừa bởi vẻ đẹp hùng vĩ và tráng lệ của thế núi-chất đá, vừa bởi cuộc sống giản dị và mộc mạc của người dân tộc Mông, Lô Lô trên rẻo cao. Những tên bản tên làng trên đường đi như Cán Tỷ, Phố Cáo, Sủng Là, Sà Phìn… đã trở  thành những địa danh đầy cảm xúc.

Tuy nhiên, cột cờ Lũng Cú không phải là điểm cực xa nhất về phía Bắc của Tổ quốc. Điểm mốc Cực Bắc thật sự của Việt Nam là Cột mốc số 422, nằm ngay giữa bản Séo Lủng (xã Lũng Cú, huyện Đồng Văn, tỉnh Hà Giang), trên đường kinh tuyến 105o 18’ 06,807’’ kinh độ Đông, 23o 22’ 14,929” vĩ độ Bắc, cách 3km về hướng Bắc so với vị trí cột cờ Lũng Cú theo đường chim bay. Séo Lủng là một bản người dân tộc Mông, cũng chính là nơi dòng sông Nho Quế bắt đầu chảy vào lãnh thổ Việt Nam.

Những triền núi vàng lẫn tím phớt của hoa cải, hoa tam giác mạch, những triền núi mà lúa ngô, rau cỏ đã kiên cường trỗi lên từ những chút đất hiếm hoi lẫn trong đá. Những em bé người Mông má đỏ hồng nứt nẻ vì nắng gió, váy áo cũ kỹ hồn nhiên nô đùa bên những bờ rào đá, sau những cánh cổng gỗ và ngưỡng cửa cao của những căn nhà trình tường…

Cực bắc Lũng Cú có lẽ là một trong những điểm cực được chinh phục nhiều nhất và được dân du lịch bụi quay đi trở lại nhiều nhất. Họ vẫn đến và đi, rồi trở lại với tình cảm thiêng liêng hơn, sâu sắc hơn, cụ thể hơn với Tổ quốc.

Đỉnh Fansipan - Nóc nhà Đông Dương

Trước đây, và kể cả bây giờ, nhiều người vẫn không dám tin về một hành trình chinh phục nóc nhà Đông Dương ở độ cao 3.143 mét lại được nhiều bạn trẻ quan tâm đến thế.

Giấc mơ Fansipan bây giờ không còn là điều quá khó, bạn có thể dễ dàng mua một tour leo Fansipan từ thị trấn Sa Pa. Những người dẫn đường địa phương sẽ giúp bạn có được trải nghiệm khó quên về sự chinh phục, những ấn tượng tuyệt vời về vẻ đẹp của giang sơn gấm vóc.

Băng qua cánh rừng già nguyên sinh, leo ngược con suối đầy đá rêu trơn trượt, con đường mòn với thảm lá mục dày như một tấm nệm dưới chân, vượt rừng tùng la hán đẹp như tranh thủy mặc và rừng trúc lùn…

Để rồi thấy tim mình như vỡ òa vui sướng, tự hào lúc đứng trên nóc nhà Đông Dương, giữa tiếng hát Quốc ca trong hơi thở vội, dưới lá Quốc kỳ thỏa sức tung bay… Chẳng phải bạn đã chinh phục đỉnh cao nhất của dải đất hình chữ S đó sao!

Ngẫm

Trong bốn cực và một đỉnh của lãnh thổ Việt Nam hình chữ S, cực tây Apachải được xem là điểm khó chinh phục nhất.

Cột mốc Apachải được khẳng định vào năm 2005, là điểm cực đặc biệt vì nằm giữa ngã ba biên giới Việt - Lào - Trung, nên được giới trẻ ưa khám phá chọn là điểm để chinh phục trong hai năm gần đây và là niềm tự hào của tất cả những ai từng đến.

Nhiều người từng cho rằng ngọn hải đăng ở mũi Đại Lãnh, tọa độ 12o53'48" độ vĩ bắc và 109o27'06" độ kinh đông, thuộc địa phận xã Hòa Tâm, huyện Đông Hòa (Phú Yên) là cực đông trên đất liền của Việt Nam. Người Pháp xây dựng ngọn hải đăng này từ năm 1890. Năm 1997, ngọn hải đăng này được khôi phục lại và tiếp tục làm nhiệm vụ của một cây đèn biển quốc tế, rọi ánh đèn xa tới 27 hải lý.

Du lịch, GO! - Theo Thuỷ Trần (Tienphong) + thông tin và hình ảnh từ internet

Tìm thêm thông tin về các cực: bạn hãy gõ từ mong muốn (ví dụ "cực đông") trong khung Search của Du lịch, GO! để xem rất nhiều bài liên quan.

Thăm trường đại học ? Ở Châu Âu, chỉ có 5 trường đại học là có lịch sử lâu đời nhất và đáng để tìm hiểu về mặt kiến trúc cũng như cuộc sống đời thường của các sinh viên :  Salamanca (Tây Ban Nha), Bologna (Ý), Sorbonne (Pháp) ,Oxford (Anh) và cuối cùng là Coimbra của Bồ Đào Nha. Tôi may mắn thăm được 4 cái trừ Oxford của Anh. 


 Được thành lập vào thế kỷ XIII, trường đại học Coimbra ngay từ đầu là một trung tâm văn hóa hàng đầu của Bồ Đào Nha và thu hút rất nhiều sinh viên Châu Âu. Nhưng chính điều đó lại là vấn đề vì nhiều sinh viên quá thì không có đủ chỗ ở. Thế là trường Coimbra bị chuyển về Lisbon và tọa lạc tại thủ đô trong vòng 200 năm. Sau đó, vua Bồ Đào Nha cảm thấy nhiều sình viên ở thủ đô quá nên…lại cho chuyển về Coimbra nhưng lần này vị vua tôt bụng ban tặng cả tòa cung điện mùa hè tại Coimbra để làm ký túc xá. Thế kỷ XVI là thời kỳ vàng son của trường đại học Coimbra nói riêng và Bồ Đào Nha nói chung khi quốc gia này trở thành cường quốc về thương mại đường biển. 


Toàn bộ khuôn viên trường Coimbra nằm trọn trên một quả đồi và muốn đi lên đó thì phải qua các con phố nhỏ quấn khúc quanh  co bên sườn đồi. 


 Cái đáng thăm nhất của trường đại học Coimbra là thư viện Joanine nổi bật với bài trí nội thất cực kỳ hoành tráng. Vật liệu nội thất được nhập từ các thuộc địa của Bồ Đào Nha vào thế kỷ 16 bao gồm : gỗ đen từ Brazil, vàng và đá cẩm thạch từ Châu Phi.  


 Toàn bộ bề mặt tường đều được bao phủ bởi các giá sách làm bằng gỗ sơn mài nhiều màu với kiểu bài tiết sặc sỡ mang nhiều ảnh hưởng của phương Đông (đặc biệt là Trung Quốc).   Thư viện này chứa khoảng 250.000 đầu sách và được phân chia theo niên đại từ thế kỷ 17 đến thế kỷ 19. Và những lĩnh vực có nhiều đầu sách nhất là môn luật, triết học và tôn giáo học.  


Tại sao người Châu Âu và đặc biệt là giới trí thức thời ấy lại chú trọng những môn học này đến vậy ? Riêng về điểm này, tôi xin giải thích qua một chút vì nó có thể giúp các bạn có được những kiến thức cơ bản để hiểu rõ hơn nền văn minh Châu Âu. Vào thời Trung Cổ, dân Châu Âu nó ngu lắm. Tất cả những gì liên quan đến kiến thức hiểu biết đều nằm trong tay những người biết chữ và những người biết chữ thì chỉ nằm trong thiểu số (tầng lớp thượng lưu, vua chúa và tăng lữ). Và nơi truyền giáo kiến thức thì không nằm đâu khác ngoài Thiên Chúa giáo (nhà thờ, tu viện). Và cũng chính từ các trung tâm tu viện này mà khơi mào lên phong trào xây dựng các trường đại học với mục đích đầu tiên là đào tạo ra những chuyên gia nghiên cứu về các đạo luật của Thiên Chúa giáo vào thế kỷ 13 (mục đích chính là để mị dân). Các trường đại học cổ nhất Châu Âu lần lượt sinh ra vào thời điểm này (Oxford, Sorbonne, Bologna, Coimbra). Như đã nói, vào những thế kỷ đầu, môn học chính chỉ giới hạn đến việc nghiên cứu đạo. Nhưng dần dần, các môn khác được bổ sung thêm bao gồm triết học, khoa học, văn học, y học…


Chính vì có nguồn gốc tôn giáo mà hầu hết các trường đại học có niên đại vài trăm năm của Châu Âu đều có ít nhất một nhà thờ bên trong. Đó là nơi các sinh viên sùng đạo lui đến tĩnh tâm hay sám hối.  Tôi đã từng đi thăm khá nhiều trường đại học Châu Âu có thâm niên hơn 200 năm và đều có điểm chung đó. Còn tại Coimbra, nhà thờ quan trọng nhất của trường đại học là thánh đường Saint Michael. 

  
Coimbra được mệnh danh là « thành phố sinh viên » không chỉ bởi tầm quan trọng bậc nhất về giá trị lịch sử mà còn là nơi có đông sinh viên nhất Bồ Đào Nha (30% dân số là dân sinh viên). Lý do tôi cất công đến đây không phải là vì giá trị lịch sử của Coimbra mà là những nét sống rất độc đáo của sinh viên nơi đây.


Thứ nhất là phải kể đến trang phục. Khác hoàn toàn với 4 trường đại học cùng thâm niên khác (Sorbonne, Oxford, Bologna, Salamanca), toàn bộ sinh viên nơi đây đều mặc đồng phục suốt năm chứ không chỉ tập trung vào dịp tốt nghiệp. Khi tôi đi khắp khuôn viên trường, có thể nhận thấy các sinh viên ăn mặc rất lịch sự như nhân viên nhà bank. 


Ai cũng thắt cà vạt, cả trai cả gái nhưng có một điểm nữa rất đặc biệt là họ mang theo một dải khăn treo đầy huy chương. Tôi có hỏi một vài sinh viên liệu có phải họ chỉ mang nó vào những sự kiện lớn của trường hay không. Câu trả lời là không. Trên thực tế, tất cả sinh viên đều có bộ trang phục này và đều mặc nó mỗi khi lên giảng đường. Tất nhiên không phải tất cả đều siêng năng lần nào cũng mặc bộ đó, giống như học sinh cấp 2 nhà mình đâu phải ai cũng chịu khó đeo khăn quàng đỏ. 


 Đặc thù đồng phục của Coimbra còn được nhấn mạnh hơn vào tuần lễ bế giảng của trường vào đầu tháng 5, người Bồ Đào Nha gọi là la queima das fitas. Nhân dịp này, Coimbra có một truyền thống là các sinh viên năm đầu tiên đi mua bộ đồng phục như nói ở trên tại một cửa hàng đồng phục của trường và gìn giữ bộ đồng phục đó cho đến hết năm cuối. Giá thành khá là đắt, khoảng 400 euro một bộ.   


Sinh viên năm đầu thì vậy, thế còn sinh viên năm cuối thì sao ? Ở Coimbra có một truyền thống là họ đốt dải dây có mầu sắc được phân theo chuyên ngành học. Dải dây này được giữ trong suốt quá trình học, giống như đồng phục và chỉ nhân dịp tốt nghiệp thì mới đốt. Tất cả dải dây được đốt trong một cái hũ khổng lồ và đây chính là nguồn gốc sâu xa của tuần lễ bế giảng. Thật vậy, la queima das fitas trong tiếng Bồ Đào Nha có nghĩa là « đốt cháy các dải dây ». 


 Ngoài những bộ đồng phục, sinh viên Coimbra còn nổi tiếng là yêu ca nhạc. Nếu như cây đàn ghita gắn liền với đời sống sinh viên Việt Nam thì điệu hát fado là đặc sản của Coimbra. Duy chỉ có một điều khác, ghita thì chỉ cần một người biết chơi là OK. Còn fado thì phức tạp hơn, đòi hỏi phải thành lập thành một đội : một người hát dòng fado, một người chơi đàn ghita cổ điền Bồ Đào Nha (hình thù kỳ dị, giống quả lê) và người chơi accordéon. 


 Tại đây, mỗi khoa đều có một ban nhạc chơi fado và họ thường biểu diễn vào những dịp lớn như la queima das fitas. Họ vừa chơi vừa mặc đồng phục của trường cộng với việc đeo dải dây có màu sắc đặc trưng chuyên ngành học của họ. Dưới đây là sinh viên khoa y với dải dây màu tím. 


Đặc thù cuối cùng của trường Coimbra là các ký túc xá mà dân sinh viên ở đây gọi là republicas. Nằm trong phần cổ nhất của trường đại học, các ký túc xá này có đặc điểm không phải do trường Coimbra quản lý mà là do chính hội sinh viên quản lý. 

 
Theo truyền thống lâu đời, đây là các căn hộ lớn mang tính tư nhân . Các khu căn hộ được phân chia theo chuyên ngành học, vì thế có khu dành cho dân khoa y, khoa tin, khoa xây dựng… Mỗi một căn hộ chứa khoảng hơn 10 sinh viên và có một « thủ lĩnh » và họ phân công nhau quản lý tiền sinh hoạt của căn hộ. Nhìn từ bên ngoài vào, rất dễ nhận ra đâu là ký túc xá sinh viên bởi trên bề mặt tường có gắn các biệt hiệu đặc tính sinh viên : cờ, vẽ bậy, xoong  nồi treo loạn xạ…


 

Monday, 18 June 2012

Năm nào cũng vâỵ, cứ sắp đến mùng 5-5 là chị Hai tôi lặn lội từ tuốt Trà Vinh đem lên cho gia đình em gái Ut vài đòn bánh tét để cúng tiết Đoan Ngọ.
Tôi ở Cần Thơ, nơi có bánh tét lá cẩm nổi tiếng cả nước, đặt một vài đòn thật ngon để cúng không có gì là khó nhưng nếu năm nào thiếu bánh của chị Hai cho, cả nhà tôi vẫn thấy thiếu một điều gì đó như là quen thuộc, như là thân yêu, như thiếu cả một góc trời quê và chút hơi ấm gia đình còn vương vấn.

Tuy là một miền quê nước mặn, phèn chua nhưng chúng tôi - những đứa trẻ đầu trần chân đất ngày nào- vẫn rất tự hào khi giới thiệu với bạn bè về Trà Vinh nơi có nhiều danh lam thắng cảnh và văn hóa ẩm thực. Bên cạnh những món ngon ăn rồi nhớ mãi như bún nước lèo, bánh giá, bánh canh Bến Có, bánh tét Trà Cuôn cũng phần nào giúp Trà Vinh “sánh vai” các địa phương khác trên “ bản đồ” ẩm thực của cả nước.

Trà Cuôn thuộc xã Kim Hòa, huyện Cầu Ngang, tỉnh Trà Vinh, cách thị xã Trà Vinh khoảng 10km theo hướng quốc lộ 53. Không hiểu tự khi nào, ngay tại chợ Trà Cuôn đã hình thành một xóm bánh tét khá “hoành tráng”. Khách du lịch, người đi công tác đến thị xã Trà Vinh, ai cũng cố công đi thêm 10km nữa để cho được những đòn bánh nóng về làm quà. Hương vị độc đáo của bánh tét Trà Cuôn cứ theo chân người tỏa về tứ xứ.

Đòn bánh tét ở Trà Cuôn to gần… gấp đôi bánh lá cẩm của Cần Thơ, thoạt nhìn nhiều người đã ngán nhưng chớ có vội chê. Khi cắt bánh ra, bạn sẽ không khỏi ngạc nhiên bởi những lớp bánh có màu sắc tươi ngon nằm ốp lấy nhau đều tròn theo thân bánh. Ngoài cùng là lớp nếp dẻo thơm mang màu xanh cẩm thạch được “biến tấu” từ nước cốt lá bù ngót. Giữa là phần nhân đậu xanh pha nước cốt dừa vàng ruộm vừa béo vừa bùi, trong cùng là lớp mỡ heo trong vắt xen với màu đỏ au của lòng đỏ hột vịt muối.

Để thưởng thức trọn vẹn cái ngon của bánh, bạn hãy cẩn trọng dùng dây lạt gói bánh, cắn một đầu rồi “cắt” khoanh bánh cho vừa ăn, cầm khoanh bánh hài hòa màu sắc ấy, mùi thơm thoang thoảng của nếp đã thúc giục bạn cắn thử một miếng. Vị ngọt của nếp, béo bùi của đâu xanh, đậm đà của hột vịt hòa quyện vào nhau sẽ làm bạn muốn cắn thêm một miếng nữa… Không chỉ có vậy, để làm nên “thương hiệu” nổi tiếng hàng chục năm qua, bánh tét Trà Cuôn còn được chia làm bốn loại: bánh nhân đậu, mỡ, thịt; nhân đậu, mỡ, thịt, lòng đỏ hột vịt; nhân tôm khô, lạp xưởng và nhân chuối dành cho thực khách ăn chay hoặc những ai “ngán” ăn đồ béo.

Chị Hai tôi kể, bánh tét Trà Cuôn là do một bà cụ người Khmer “khởi xướng”, cách đây khoảng 40 năm. Ban đầu là những đòn bánh được goí theo kiểu truyền thống nhưng do nếp ngon, lại thêm “nghệ thuật” nấu nướng khéo léo của cụ nên những đòn bánh cứ lan xa dần. Thấy cụ “mần” ăn được, bà con trong xóm mỗi người góp thêm một ý tưởng làm thành xóm bánh như bây giờ.

Ngày nay, dẫu có được thưởng thức nhiều món ngon vật lạ, với tôi bánh tét Trà Cuôn vẫn là nỗi nhớ “số một’ trong đời.

Du lịch, GO! - Theo Cầm Thi (BDL), ảnh internet

Công ty du lịch

Công ty du lịch >>> Siêu thị mevabe dành cho mẹ và bé ,quần áo trẻ em >> thời trang trẻ em
Lên đầu trang
Tự động đọc truyện Dừng lại Lên đầu trang Xuống cuối trang Kéo lên Kéo xuống