Bài viết liên quan

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

Auto scrolling

Giới thiệu bản thân

Bản quyền thuộc Công ty du lịch Việt Nam. Powered by Blogger.

Search This Blog

Monday, 20 August 2012

Sống chậm, thong dong, thư giãn  nhưng cũng không kém phần sôi động, mạo hiểm đến thót tim… là những cảm giác mà MTB (Xe đạp địa hình) mang lại cho người chơi. Nhiều người chọn đi xe đạp như một phương án cho thời “bão” giá, nhưng với nhiều người khác “ngựa sắt” lại là một thú chơi kỳ quái, hấp dẫn, phiêu lưu. Thậm chí, để có một chiếc MTB ưng ý, dân chơi sẵn sàng bỏ ra con số tiền… tỷ.

Thời lên ngôi của “xế độp”

Xe đạp địa hình (MTB) đã xuất hiện từ lâu ở Hà Nội, tuy nhiên dân chơi MTB đánh giá đến thời điểm này mới thực sự là thời của các “xế độp”. Sở hữu một xế hộp hạng sang từ năm năm nay, tưởng như chẳng bao giờ Huy Hoàng còn nghĩ tới những dòng xe hai bánh.

Thế nhưng cách đây hai tháng, chàng Kiến trúc sư 30 tuổi lại quyết định “tậu” một “em” MTB. “Thấy bạn bè chơi xe đạp địa hình nhiều, mình cũng mua thử xem sao. Mua rồi mới thấy mình đã có một quyết định hoàn toàn… đúng đắn”, Hoàng chia sẻ.

Sáng sáng dậy sớm, đạp một vòng quanh Hồ Gươm, hít khí trời trong trẻo, tận hưởng cảm giác chậm rãi của từng vòng quay, nhìn đường phố tĩnh lặng chỉ có vài người đi bộ, bán rong, khiến chàng Kiến trúc sư cảm giác cuộc sống như chậm lại, thong dong và yên bình. “Trước đây hiếm khi nào tôi có được cảm giác đó, từ ngày có “em” MTB này cảm giác mình đỡ gấp gáp hơn. Mà cũng nhờ đạp xe đều đặn, tôi giảm được hơn 1 kí rồi đấy”, Hoàng hào hứng.

Không chỉ đạp “xế độp” tập thể dục vào mỗi sáng sớm, Thu Hà (Nhân viên Ngân hàng) còn ngày ngày đạp xe đi làm. Thậm chí cách đây không lâu cô quyết định bán đi chiếc xe ô tô tiền tỉ của mình. “Đi ô tô ngày nào cũng tắc đường. Từ nhà tới cơ quan có khi mất cả tiếng, trong khi đạp xe chỉ mất 30 phút.

Đúng là khói bụi thật, nhưng bù lại được cảm nhận cuộc sống theo một cách khác”, Thu Hà hứng thú. Không những vậy, theo cô nhân viên ngành Ngân hàng này, đạp xe còn là một cách tiết kiệm thời “bão” giá.
Xăng đắt đỏ, chưa kể những chi phí lặt vặt như bảo dưỡng xe, gửi xe… lặt vặt nhưng cộng lại cũng ra một khoản kha khá. Thậm chí đi uống cafe, tụ tập bạn bè cũng khó vì nhiều nơi không có chỗ để ô tô. Sau một tuần làm việc căng thẳng, áp lực, vi vu trên “xế độp” trên những con phố, hay vượt qua những địa hình khó khăn ở vùng ngoại ô…., vừa thong dong, vừa tiết kiệm, mà cảm giác cũng sang chẳng kém gì… siêu xe.

Có thể nói, sự lên ngôi của “xế độp” như một phong trào trong cộng đồng có rất nhiều lý do. Những niềm vui từ việc guồng đôi chân, bỏ sức ra để đạp xe thay vì phụ thuộc vào máy móc, vào số hóa, tự động … khiến những tư duy vốn gắn với những xe tay ga, xế hộp hiện đại, ngại thò mặt ra đường phơi nắng, phơi mưa được thay đổi.

Đạp xe giống như một môn thể dục, một cách để thắt chặt chi tiêu thời bão giá, một ngả đường sống chậm giữa sự ồn ào, vội vã của xã hội hiện đại… Và với nhiều người, MTB là thú chơi mang lại cảm giác kỳ lạ, hấp dẫn và cũng không kém phần mạo hiểm tới thót tim.

Vốn là dân chơi Motor địa hình, nhưng cảm thấy ở Việt Nam không phù hợp, Mạnh Duy đã thử chơi nhiều môn thể thao cảm giác mạnh khác, và cuối cùng cậu dừng chân với MTB. Với Duy, MTB giúp cậu vượt qua nỗi sợ hãi trong… sung sướng. Những pha đổ đèo sốc nảy người hay những chuyến phượt rừng bằng “xế độp” đều mang lại cho cậu du học sinh về nước cảm giác hứng thú.

Không ít lần đi phượt gặp mưa, Duy cùng các bạn trong nhóm phải di chuyển và vác xe rất khó khăn. Nhiều khi đổ đèo đường trơn bị ngã, người bắn khỏi xe, lượn nhiều vòng cũng khiến anh chàng… choáng váng. Còn chuyện bị lạc, bị ngất, mất nước trên đường phượt là chuyện… thường ở huyện.
“Bủn rủn và hơi sợ hãi nhưng em không có ý định từ bỏ. Thậm chí còn cảm giác đắm đuối hơn với MTB. Em thích cảm giác chiến thắng những sự nguy hiểm và nỗi sợ hãi”, Mạnh Duy hào hứng.

Hay như Đức Hùng, thành viên của diễn đàn Otofun. Đam mê ô tô là thế, cuối cùng cậu vẫn bị “hạ gục” bởi MTB. Cùng một nhóm bạn bè trên Otofun, Hùng thành lập một hội phượt bằng “xế độp” . Những chặng phượt của họ khiến nhiều người choáng váng nhưng vô cùng ngưỡng mộ bởi nó chẳng kém mấy những tay đua chuyên nghiệp. “Đạp xe thong thả ngắm cuộc sống người dân hai bên đường. Tiện đâu nghỉ đó. Nó mang đến cảm giác vô cùng bình dị nhưng cũng không kém phần mạo hiểm, phiêu lưu. Lâu nay sống vội quá nên mình dường như quên đi mất cảm giác đó”, anh Hùng bộc bạch.

Hiện ở Hà Nội có trên dưới chục câu lạc bộ những người đam mê MTB. Lớn nhất là MTB Hà Nội với hơn 70 thành viên. Những nhóm còn lại: Lake Bike, N.H.O.E Bikes, MTB OF… cũng xấp xỉ 30 đến 50 người. Họ đã biến xe đạp địa hình trở thành một thú chơi, một môn thể thao, “off-road bằng cơm”, off-road bằng sức người như những tín đồ MTB vẫn thường nói.

Thú chơi đắt đỏ…

Nói xe đạp địa hình là thú chơi đắt đỏ, bởi giá của những chiếc MTB này không hề rẻ chút nào, đắt ngang ngửa với xe máy, từ 10 triệu đến 200 triệu đồng, thậm chí nhiều chiếc độc có giá lên tới tiền… tỷ.
Anh Thắng, nhân viên một cửa hàng bán xe đạp địa hình trên phố Khâm Thiên nhận xét: “Ngày càng có nhiều người chơi MTB. Khách hàng thường là những người có tiền hoặc thu nhập khá, thích khám phá, yêu thể thao. Sở hữu dòng xe nào cũng là một cách để người chơi thể hiện đẳng cấp”.

MTB chia làm ba dòng cơ bản: Hard tail, All Mountain và Freeride – DH.  Trong đó, phổ biến nhất là Hard tail với mức giá vừa phải. Loại thấp nhất tại cửa hàng có giá khoảng 10 triệu đồng/chiếc với tiêu chí tối thiểu: hệ thống phanh dầu thủy lực, giảm xóc trước 100mm, dàn ghi đông có độ rộng ít nhất 680mm và bộ số 27 tốc độ. Loại này chủ yếu dùng để chạy XC/trail (những địa hình leo và đổ nhẹ).

All Mountain là loại sở hữu phần khung có giảm sóc sau, được dùng để chạy trên mọi địa hình và có kết cấu tốt hơn nên giá thành khá đắt, thấp nhất khoảng 20 triệu đồng. Có những loại như MTB hiệu Dabomb Castle Bravo của Thụy Điển có giá hơn 100 triệu đồng.

Freeride – DH đổ đèo là dòng xe đắt nhất của MTB. Với kết cấu khung siêu cứng giá 3000 USD; giảm sóc  trước 180-200mm, giảm sóc sau 200 – 220mm, giá 1.600 – 1700 USD; một chiếc yên giá 2 triệu; đôi lốp tầm 1 đến 2 triệu… Tóm lại, để sở hữu một “em” Freeride người chơi phải bỏ ra khoảng 8000 USD. Ở Việt Nam hiện nay ít người có đủ kĩ thuật để điều khiển được dòng xe này.
Với những dòng MTB cao cấp thì giá vô cùng, có thể lên tới vài trăm triệu đồng. Cá biệt, chiếc “siêu xe đạp” M55 Terminus do chính tay Hoàng tử Monaco thiết kế (với mức giá lên tới 730 triệu đồng và chỉ sản xuất 125 chiếc trên toàn thế giới) cũng đã được SaiGon Moto nhập khẩu về Việt Nam và được một dân chơi Sài thành mua lại.

Theo anh Hoàng Chương, chủ cửa hàng xe đạp địa hình trên phố Bà Triệu thì giá xe tương đối cao do phụ tùng đều là hàng ngoại, từ khung, sườn… cho đến bộ giò đạp và đĩa, tay lái và bộ vành… Hầu hết các hãng xe MTB nổi tiếng đều có mặt ở thị trường Việt Nam như: Giant, Trek, Bulll, Foscus, Scott, Vicnie… Có hai cách để người chơi sở hữu “xế độp”, hoặc mua xe nhập nguyên chiếc của hãng, hoặc mua bộ phận về lắp ráp. Nhưng theo cách nào thì cũng phải mua đồ nhập khẩu từ các nước: Đài Loan, Nhật, Mỹ… Giá thành khó mà hạ thấp hơn được.

Anh Chương cho biết, thị trường cũng có xe đạp địa hình của Việt Nam sản xuất, giá mềm từ 4-5 triệu đồng một chiếc, tuy nhiên các dòng xe này không được đánh giá cao. Dân chơi vẫn sẵn sàng bỏ ra một khoản tiền đáng kể để được sở hữu những chiếc xe MTB có đẳng cấp, bởi họ cho rằng chỉ mất công đầu tư ban đầu. Mức giá đó không phải quá đắt cho một chiếc xe đạp tốt, có thể sử dụng lâu dài và off-road trên những địa hình khó.

Dân chơi MTB cho hay giá thành một chiếc xe phụ thuộc vào nhiều yếu tố nhưng quan trọng  nhất là chất liệu và công nghệ. Những chiếc xe đắt thường có trọng lượng nhẹ hơn nhưng kết cấu lại chắn chắn hơn. Nó phụ thuộc vào phần khung sườn là thép, nhôm hay carbon. Có những chiếc xe khung sườn làm bằng Carbon, chỉ nặng 770g, toàn xe nặng 7kg nhưng giá lên tới trên dưới 200 triệu đồng.

Ngoài việc sở hữu xe, dân chơi MTB còn phải sắm rất nhiều phụ kiện như: đồng hồ tốc độ, bình nước, găng tay, quần áo, mũ bảo hiểm… Tổng chi phí dành cho những món đồ “râu ria” này cũng lên đến hàng chục, thậm chí vài chục triệu đồng. Chính vì vậy, để có một chiếc xe ưng ý, người mua phải mày mò rất nhiều trước khi quyết định. Chỉ có những người thực sự đam mê mới có thể bỏ công sức để dành cho thú chơi vô cùng đắt đỏ và tốn kém này.

… Và cầu kì…

Thông thường người ta vẫn cho rằng chơi đồ cổ, xe cổ, hay xế hộp… mới là những thú chơi cầu kì, nhưng MTB cũng là một thú vui đòi hỏi sự cầu kì không kém.

Anh Lâm, một dân chơi MTB khẳng định, để xe được bền thì nhất định phải bảo trì đúng cách và phải làm thường xuyên. Những loại xe đạp cao cấp sử dụng phanh đĩa thì phải có quy trình kiểm tra, châm dầu định kỳ. Đặc biệt, chủ xe cần chăm sóc và bảo dưỡng định kỳ cho xe như: rút căm, kiểm tra dầu mỡ, hệ thống đĩa, xích… Nếu mua xe nguyên chiếc cũng phải thường xuyên mang đến hãng để được bảo hành.

Thông thường, nhiều người chọn mua xe nguyên chiếc, nhưng với dân thể thao, ưa mạo hiểm, dân chơi thứ thiệt, họ lại chọn cách mua phụ tùng về lắp ráp. Khi tự lắp, họ vừa chủ động trong việc tạo hình cho đứa con tinh thần của mình, vừa chủ động được về tài chính.

Anh Tuyền (thành viên nhóm Lake Bike) chia sẻ: “Tự tay tháo rồi lắp ráp và lau sửa là công việc yêu thích của các dân chơi MTB. Chờ hàng từ nước ngoài về, tự tay mở ra rồi tháo lắp là một cảm giác hồi hộp sung sướng khó tả khiến người ta phải mê mẩn”. Thường các dân chơi vẫn đặt qua mạng những bộ phận của hãng có thế mạnh, sau đó tự lắp ghép. Giá của mỗi chiếc xe phụ thuộc vào vật liệu và công nghệ làm nên các chi tiết.

Một điểm đặc biệt là xe đạp địa hình cũng có kích cỡ như quần áo, phải lựa chọn được kích cỡ xe đúng với người điều khiển. Ví dụ, người có chiều cao 1,5 – 1,65m thì kích cỡ xe tương đương là 15-16; 1,7-1,85m thì cỡ xe là 18-21. Do đó, việc tự lắp ráp cũng khiến người chơi có thể tạo ra được chiếc xe phù hợp với thể hình của mình.

Nhà có xưởng sửa xe máy nên từ nhỏ Huấn (thành viên nhóm N.H.O.E) đã quen với việc lắp ráp. Cậu tự hào khoe “em” MTB giá 30 triệu do mình tự lựa phụ tùng, tự lắp ráp hoàn toàn phù hợp với kích cỡ cơ thể. Hiện tại, cậu mở hẳn một shop MTB chuyên phục vụ dân chơi Hà Thành, vừa để thỏa mãn niềm đam mê, vừa để có thêm thu nhập. Cậu thanh niên 22 tuổi này đặt phụ tùng từ nhiều nước và tự tay lắp đặt xe theo yêu cầu của khách...

Thông thường mất khoảng 3h cậu có thể “lên đời” hoặc hoàn thiện một “em” MTB như mong muốn. Ở Hà Nội hiện nay, những “chuyên gia” lắp ráp như Huấn không hề… hiếm.

Lý giải sự đầu tư khủng về tiền bạc cũng như tính cầu kì này, các dân chơi cho biết chơi xe đạp cũng là một thú chơi. Mà đã là thú chơi thì phải đầu tư, phải cầu kì, phải cống hiến, từ kiến thức tới… túi tiền. Có thể với ai đó họ coi việc này thật “rỗi hơi”, nhưng với người yêu MTB thì đó là đam mê. Mà đã đam mê thì khó có thể lý giải. Đơn giản chỉ vậy thôi!

Du lịch, GO! - Theo Mạnh Tiến (VTC), internet
Một trong những di sản văn hóa vật thể lâu đời được người dân Khánh Hòa lưu giữ và bảo tồn cho đến ngày nay là làng cổ Phú Vinh - nơi có thể đưa du khách trở về với cội nguồn…

Phú Vinh là một ngôi làng nằm bên bờ sông Cái, thuộc xã Vĩnh Thạnh, TP. Nha Trang. Trải qua hơn 200 năm tồn tại, với nhiều biến cố, thăng trầm lịch sử nhưng Phú Vinh vẫn giữ được những nét rất riêng và độc đáo, là đặc trưng của làng quê miền Trung xưa. Đó chính là những ngôi nhà cổ. Hàng năm, nơi đây thu hút hàng ngàn khách du lịch đến tham quan, để được trải lòng mình về với cội nguồn.

Theo số liệu thống kê của ngành Văn hóa - Thể thao và Du lịch, hiện nay Khánh Hòa có trên 50 ngôi nhà cổ, nằm rải rác ở các huyện Diên Khánh, Vạn Ninh, thị xã Ninh Hòa, và TP. Nha Trang.

Riêng làng Phú Vinh có 6 ngôi nhà cổ, gần như còn nguyên trạng và đều nằm trên trục đường vòng cung của xã Vĩnh Thạnh.

Những ngôi nhà này được xây dựng ở những vị trí “đắc địa”, rộng rãi, thoáng mát: “Sông giăng trước mặt, núi tựa sau lưng”. Nhà có kết cấu bằng gỗ, mái lợp ngói âm dương hoặc ngói liệt; cửa chính, cửa hông được làm bằng gỗ sao, gỗ gõ; các vì, kèo xà, con đội… được chạm khắc nhiều loại hoa văn tinh xảo.

Nổi bật trong số những ngôi nhà cổ ở đây là nhà của gia đình ông Nguyễn Xuân Hải (72 tuổi). Ngôi nhà đã trải qua 6 đời và hầu như chưa sửa chữa lần nào. Nhiều thế hệ gia đình ông đã sống gắên bó trọn đời tại ngôi nhà này. “Ngôi nhà này chính là dấu tích của dòng họ tôi, nó như một minh chứng khắc họa sự trường tồn của gia tộc cùng năm tháng” - ông Hải cho biết.

Nhà ông Hải nằm trong khu vườn có diện tích trên 4.000m2, xây dựng theo kiểu căn bát dần đầy đủ 3 gian, 2 chái với 36 cột gỗ. Các cột này được làm chủ yếu bằng loại gỗ căm xe, một loại gỗ quý, không bị mục, chỉ có ở miền Trung (người Pháp trước đây từng ví là “thép An Nam”). Các vì, kèo, xà, con đội chủ yếu được làm bằng gỗ sao, gỗ gõ. Nghệ thuật khắc chạm được thể hiện rõ nét thông qua hình ảnh các vì kèo. Đầu kèo lồng ba khắc chạm tinh tế công phu hình ảnh tuần lộc, mai điểu, bướm, én trĩ… Bên cạnh đó, phần tương quả, gia thu, thủ quyển trên trần nhà cũng được trang trí hoa văn rất tinh xảo, cho thấy nét tinh tế của nghệ thuật điêu khắc của người xưa.

Điều đặc biệt chúng tôi cảm nhận được khi bước chân vào những ngôi nhà cổ chính là không khí cổ xưa vẫn còn hiện hữu. Tất cả mọi vật đều toát lên nét cổ kính đã lưu truyền hàng trăm năm cùng mưa nắng, gió sương. Gian giữa ngôi nhà chính là nơi thờ cúng tổ tiên, với bức hoành phi đặt phía trên trang thờ có tựa đề: “Đức lưu phương” (Đức soi sáng cho tất cả mọi người). Đây chính là tâm niệm của gia chủ khuyên răn con cháu trong gia đình phải luôn giữ gìn tâm đức, truyền thống của gia tộc.

Phía bên dưới, hai bên trang thờ trưng bày 1 vế đối có từ lâu đời: Thập lý mai đình vinh túc bộ/Thiên niên đào lý mị cúc hoa (nghĩa là Trăm dặm rừng mai ta tản bộ/Nghìn năm đào lý khách nhàn du). Các vật dụng khác trong gian phòng như: tràng kỷ, bàn ghế, tủ trà… đều được chạm trổ tinh xảo, trải qua thời gian đã lên nước đen bóng. Bước chân ra phía ngoài, qua những chiếc cửa gỗ, du khách sẽ nhìn thấy mảnh sân gạch đã in dấu thời gian đến mòn vẹt, bạc phếch. Những viên gạch, mái ngói ở đây đã được lót, lợp cách đây hàng trăm năm.

Điều đặc biệt khi đến ngôi nhà này, du khách sẽ được gia chủ mời thưởng thức những món “cây nhà lá vườn”, đó là các loại trái có trong vườn nhà như: dừa, chuối, xoài, mãng cầu, chôm chôm, mít…

Du khách cũng có thể nhâm nhi một tách trà nóng, thưởng thức vẻ đẹp của cây mai già hơn trăm tuổi cùng các loại hoa cảnh được dịp nở rộ khi Xuân về. Ở đây, du khách cũng có thể chọn mua cho mình và người thân, bạn bè những đồ vật được làm thủ công như: Bình nước pha trà làm bằng trái dừa khô, chiếc gáo dừa truyền thống của miền quê…

Những năm gần đây, du lịch làng cổ Phú Vinh luôn thu hút rất nhiều du khách đến tham quan, trong đó phần lớn là khách nước ngoài. Nét độc đáo của chuyến hành trình thăm làng cổ là đi xe ngựa. Vó ngựa khoan thai trên đường đưa du khách đến nơi dệt chiếu truyền thống, nơi se nhang… Bên cạnh việc đi lại bằng xe ngựa, du khách có thể thuê tàu ngược dòng sông Cái đến làng Phú Vinh. Dọc theo hai bờ sông Cái là những lồng nuôi cá chình, những chiếc vó, lờ, hom bắt cá… Tài công cũng sẽ cho tàu ghé lại bên cồn đất nổi giữa sông để khách thưởng thức nước dừa ngọt mát… Những khung cảnh ấy sẽ mang lại cho bạn cảm giác yên bình.

Rời Phú Vinh trong một buổi chiều tà, chúng tôi men theo dòng sông Cái trở về trung tâm TP. Nha Trang. Làng cổ Phú Vinh chỉ còn những ngôi nhà thấp thoáng phía sau, nhưng không hiểu sao tâm trạng chúng tôi vẫn mãi bồi hồi, lưu luyến vẻ đẹp của những gì còn sót lại nơi đây. Thời gian dù bao thế kỷ cũng không bào mòn được tinh hoa của dân tộc. Làng cổ Phú Vinh chính là cội nguồn mà chúng ta cần bảo tồn cho đến tận mai sau.

Phí tham quan một ngôi nhà cổ ở Phú Vinh thường là 5.000 đồng/người. Du khách sẽ nhận được sự đón tiếp nồng hậu và mến khách của chủ nhà bởi những đĩa trái cây “cây nhà lá vườn” và được thưởng thức không gian bình yên khi cùng chủ nhà uống trà trong khu vườn xanh mát.

Ngoài những ngôi nhà cổ hàng trăm năm tuổi, Phú Vinh còn là một làng nghề. Những chiếc xe ngựa dân dã sẽ đưa du khách rong ruổi trên những con đưòng cổ rợp bóng cây, bên những giếng làng rêu phong. Chi phí cho mỗi chuyến xe ngựa là 20.000 đồng và mỗi xe chỉ chở được hai người.

Đến với làng cổ Phú Vinh, du khách sẽ có được những phút giây thảnh thơi trong không gian quê kiểng, giữa rơm rạ cây cỏ. Món quà nhỏ từ Phú Vinh mà bạn có thể mua về làm kỉ niệm là những chiếc bình đựng nước và gáo múc nước xinh xắn được làm bằng trái dừa khô, để ghi nhớ một chuyến du hành về một vùng quê cổ miền Trung.

Du lịch, GO! - Tổng hợp từ Nhatrang travel, BarSG, internet
Mặc dù nằm trong danh sách "cần được bảo vệ", thằn lằn núi Bà Đen, Tây Ninh vẫn bị thợ săn ngày ngày càn quét. Và người ta dễ dàng ghé những quán dưới chân núi kêu một đĩa thằn lằn chiên dòn chấm mắm me hay một đĩa xào lăn lai rai cùng bia bọt mà người bán lẫn người mua không phải e ngại hay sợ bị bắt quả tang.

Trong đời, lần đầu tiên tôi được thưởng thức thịt dông ở vùng biển Duyên Hải nơi tôi dạy học trước đây. Tất nhiên, thời ấy cuộc sống còn nhiều khó khăn, cơm ăn tập thể với canh “toàn quốc” là chuyện hằng ngày. Nên đôi lúc tự dưng có được một ít món tươi nguyên là điều không thể cưỡng. Chỉ vài chục phút khom lưng là câu được vài chục con mập ú, nhất là cận những ngày hè, dông thường hay ra tổ kiếm mồi và đương nhiên bị làm mồi bởi lũ học trò nghèo muốn chiêu đãi thầy bữa thịt dông nướng mọi chấm muối ớt giữa biển trời lồng lộng.

< Chống cần câu leo lên núi Bà.

Nói chuyện con dông để tôi có cái cớ xoay qua chuyện con thằn lằn núi mà không phải sợ mắc tội phàm ăn, tiếp tay với nạn diệt chủng loài bò sát nằm trong danh sách đỏ của loài động vật hoang dã.

Chẳng qua tôi muốn tìm lại cái hương vị của ngày xưa vì đoan chắc rằng thịt dông hay thịt thằn lằn núi nướng mọi đều có chung một hương vị, giống như thịt ếch và thịt cóc vậy.

Cái hương vị này thật khó quên khi anh Tần - một thợ săn chuyên nghiệp ở xã Ninh Sơn lấy con thằn lằn núi trong giỏ xiên cây đũa tre nướng mọi cho tôi ăn thử.

< Thằn lằn núi còn nhỏ.

Thịt chín, chỉ cần dùng tay búng búng lớp da cháy đen, lộ ra từng sới thịt nhỏ vàng ươm bóng mờ từ lớp mỡ mỏng tang, bốc lên một mùi thơm khó tả.

Nhìn no con mắt, không vội ăn để nhớ lại cái vị ngọt bùi từ con dông của vùng quê duyên hải nghèo khó ngày nào. Từ từ bỏ vào miệng, nhâm nhâm từng chút một vì sợ miếng thịt nhỏ tan biến đi trên đầu lưỡi. Anh Tần hất hàm hỏi: “Thấy sao?”. “Ngon tuyệt cú mèo! Bảo sao dân thành phố không đánh hơi được, không ngại nắng bụi đường xa đến núi Bà để xơi bằng  được con thằn lằn núi”.

Anh lại lựa một con khác to hơn, nhưng tôi cản lại. “Để dành bán kiếm thêm tiền chợ. Hơn nữa nướng mọi như vầy mà không có muối ớt thì thiếu đi phần nào vị mặn cay của đời”. Từ sáng đến trưa, hai cha con anh di chuyển cả chục chỗ mới  bắt được khoảng 20 con.

< Lau xô sạch để làm mồi mới bẫy thằn lằn.

Với số thằn lằn này, anh cầm chắc trong tay được tám chục ngàn đồng cho một ngày kiếm sống. Anh bảo: “Đó là giá bán cho đầu mối thu mua, chứ giá nhà hàng dưới chân núi, phải trên một trăm hai chục ngàn. Cuộc sống bây giờ bắt đầu khó khăn rồi, dân bắt thằn lằn ngày một đông do nhu cầu tiêu thụ ngày càng lớn...”

Tôi đếm sơ những người làm nghề như anh có đến khoảng hai chục người đang câu bắt rải rác khắp triền núi đá. Nhẫm tính một ngày cũng chừng ấy ký lô thằn lằn núi bị mất đi trong môi trường sống chỉ có ở núi Bà Đen. Anh Tần xoay qua nói tiếp câu chuyện bỏ lửng: “Cũng vô chừng, mùa nắng thì ít, chứ mùa mưa thì nhiều. Một ngày đầu mối thu mua có hơn 50 ký!”.

< Thằn lằn núi nướng mọi.

“Thế có lần nào bọn anh bị công an chặn bắt không?” Câu hỏi đột ngột khiến anh chau mày trong chốc lát. “Mấy chả đâu chịu khó đổ mồ hôi leo núi đi theo lục túi xét giỏ tụi tôi. Thỉnh thoảng có chiến dịch thì  đón lõng dưới chân núi, chờ thợ săn xuống vớ bở.

Anh xem, đường lên xuống núi đâu chỉ có con đường sáng nay tôi dẫn anh lên, vả lại hang hốc thiếu gì giấu đâu chẳng được. Hơn nữa, có bị tịch thu phạt vạ, ai biết mấy chả thả chúng về núi hay xơi tái hết không chừng.  Nếu không có người mua thì tụi tôi có bắt cũng đâu bán được. Đã cấm thì cũng phải cấm luôn người ăn. Quán xá dưới chân núi còn dám trương bảng “đặc sản thằn lằn núi” công khai thì cấm tụi tôi săn bán là chuyện không công bằng”.

< Một chú thằn lằn núi trưởng thành nặng khoảng 50g.

Điều anh Tần nói nghe rất chí lý nhưng suy cho cùng sao lại có thể cấm người ăn. Vấn đề này không nằm ở sự bắt buộc của luật pháp mà là ý thức con người sống trong môi trường. Dưới chân núi không chỉ một quán mà là nhiều quán đều có thực đơn thằn lằn núi chiên dòn, xào lăn tính theo con, mỗi con mười ngàn đồng.

Vào quán, bàn nhậu nào cũng có đĩa thằn lằn chiên bốc mùi thơm điếc mũi. Không chỉ có thực khách nam mà cả khách nữ cũng mạnh tay bóc con thằn lằn vàng rượm cho vào miệng nhai ngon lành. “Người chưa ăn lần nào thì thử cho biết. Biết rồi ghiền luôn cho mà xem!”, anh Tần nói nhỏ với tôi.

< Thằn lằn núi xào lăn

Quả thật món ngon khó quên là chuyện bình thường, nhất là những món hương đồng gió nội dễ khiến người ta đi tìm cái chất dân dã hay  hoang dã mà ngày xưa cha ông ta đi khai khẩn đất phương Nam gặp gì ăn nấy. Chỉ có điều ngày xưa con người thì ít, sản vật dưới sông, trên bờ, trong rừng thì nhiều nên việc thỏa thuê săn bắt cũng là cách tạo ra sự cân bằng sinh thái. Vấn đề là ở chỗ này.

Có lần tôi đã viết về chuyện con rắn chuông (nằm trong sách đỏ) ở vùng Abilien, Texas do tình trạng cấm săn bắt khiến số lượng rắn sinh sản vượt mức kiểm soát gây hại đối với đời sống người dân. Vậy là phải tổ chức bắt hay nói cách khác giết đi lấy thịt và mỗi năm vùng này đều có hai ba ngày lễ hội rắn chuông thu hút nhiều người từ khắp nơi đổ về đây săn bắt và thưởng thức thịt rắn chiên dòn.

< Thằn lằn núi chiên dòn trên bàn nhậu.

Rồi một ngày không xa, thằn lằn núi Bà Đen sẽ không còn nữa (theo cách quan sát của tôi). Môi trường sống của chúng đang bị đe dọa bởi việc đô thị hóa và khai phá vùng núi làm khu du lịch.

Thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng nổ ầm vang của công ty khai thác đá trên những triền núi xa mờ. Không bảo vệ được môi trường thiên nhiên hoang dã cho loài bò sát này sinh trưởng, thì đương nhiên chúng ta đang hủy diệt cuộc sống của thằn lằn núi.

Du lịch, GO! - Theo Ngọc Linh (Trenews), internet

Công ty du lịch

Công ty du lịch >>> Siêu thị mevabe dành cho mẹ và bé ,quần áo trẻ em >> thời trang trẻ em
Lên đầu trang
Tự động đọc truyện Dừng lại Lên đầu trang Xuống cuối trang Kéo lên Kéo xuống