Bài viết liên quan

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

Auto scrolling

Giới thiệu bản thân

Bản quyền thuộc Công ty du lịch Việt Nam. Powered by Blogger.

Search This Blog

Friday, 24 August 2012

Theo con tàu dịch vụ lớn nhất miền Trung, chúng tôi có một tuần trên vùng biển Hoàng Sa chứng kiến những cuộc mua bán lấy niềm tin làm đầu của ngư dân. Lãnh hải của Tổ quốc đang được gìn giữ bằng những “chợ” nổi giữa đại dương như vậy.

Vững chãi

Sau hai lần bị hoãn do biển động sóng lớn, đến ngày 8.8, niềm hân hoan như vỡ òa trong tôi khi biết mình sắp được cùng chiếc tàu hậu cần nghề cá lớn nhất nhì miền Trung cưỡi sóng tiến thẳng ra Hoàng Sa…
Với chiều dài 26,3m, cao hơn 6m và bề rộng hơn 6m, con tàu dịch vụ Đna - 90444 do anh Lê Văn Sang (SN 1985, trú phường Thuận Phước, quận Hải Châu, Đà Nẵng) làm chủ, hoành tráng như một pháo đài trên biển. Theo anh Sang, để hoàn thành nó, phải tốn 100m3 gỗ kiền kiền loại tốt nhất cùng 15 thợ tay nghề bậc cao ròng rã làm việc trong 3 tháng trời.

Với dáng vóc “cường tráng”, con tàu có thể cõng theo 160 tấn hàng hóa các loại. Để đáp ứng được trọng tải này, anh Sang đã cho lắp 3 chiếc máy tàu hiệu Mitsubishi với tổng công suất 1.200CV.

< Sức mạnh của con tàu nằm phía sau 3 chân vịt này.

Khi hoạt động trên biển, với 27 khoang chứa hàng, con tàu đủ sức chứa 1.500 cây đá cùng 7.000 lít dầu và hơn 20 tấn lương thực khác. Với bấy nhiêu nguyên nhiên liệu cũng đủ cho 3 - 4 chiếc tàu đánh bắt xa bờ cỡ lớn hành nghề trên biển trong cả tháng. “Tàu của tôi có thể ra khơi khi biển có sóng cấp 7-8” - anh Sang cho biết. Chuyến ra biển lần này, tàu anh Sang chở theo 1.000 cây đá, 5.000 lít dầu và nhiều hàng hóa khác.

Ra khơi

Khi hàng hóa và nhiên liệu các tàu bạn đặt hàng đã được đưa lên tàu đầy đủ, anh Sang cho tập trung tất cả 15 ngư dân để tính toán lượng tổn phí cho chuyến đi lần này. Đây là chuyến đi khá dài ngày so với những chuyến đi trước, nên gạo muối, mắm cũng như bia rượu được mang theo nhiều hơn. “Riêng đồng chí nhà báo thì ưu tiên riêng cho 2 con gà và một bao thuốc chống say” - anh Sang cười to nói với tôi.
Công việc chuẩn bị cuối cùng đã hoàn thiện, chú em nhỏ nhất tàu đưa một mâm hoa quả cùng vài lon bia ra trước mũi tàu thắp mấy nén hương cầu cho chuyến đi bình yên và thuận lợi. Khi ánh hoàng hôn đỏ dịu phía cuối chân trời, anh Sang mở máy cho tàu lướt nhè nhè ra khỏi âu thuyền Thọ Quang.

Cái mùi tanh hăng hắc của âu thuyền đã mất dần và nhường cho mùi tinh khôi của biển. Đi mãi 30 phút vẫn chưa ra khỏi vịnh Đà Nẵng, tôi liền hỏi anh Sang sao tàu máy lớn mà chạy chậm vậy, Sang cười: “Ở trong vịnh có nhiều ghe nhỏ đi không có đèn nên phải chạy chậm. Nếu chạy nhanh rất dễ va vào mấy chiếc ghe này. Chuyện tàu lớn đâm ghe xảy ra thường xuyên tại đây vì các thuyền trưởng các tỉnh bạn tới đây không để ý...”.

Sau bao chờ đợi, tôi được hòa mình với biển trời Hoàng Sa. Chiếc tàu hậu cần đã tiến đến vị trí các tàu bạn để tiếp dầu, đá, lương thực và mua hải sản. Những con cá nục xanh nhảy tứ tung...

Bất ngờ bộ đàm của tàu vang lên liên hồi: 97, 97, 97… Do chú ý đến mấy chiếc ghe nhỏ nên hồi lâu Sang mới trả lời: “Nghe đây, 97 nghe đây!”. Đầu dây bên kia: “Đi tới đâu rồi 97, mấy giờ thì tới? Ông mà ra muộn, cá tui chết hết đó nghe”. “Khoảng 1 giờ tới 93 ơi, yên tâm đi!” - Sang trả lời.

Hai bên tàu ánh đèn của cầu Thuận Phước cùng cảng Tiên Sa về đêm hiện lên lung linh huyền ảo. Vịnh
Đà Nẵng như vòng tay lớn mở toang ra cho những đứa con ra khơi hái lộc biển. Sóng biển lắc lư làm tôi có cảm giác lâng lâng như say rượu. Tiếng máy rền rền đưa tàu tiến thẳng Hoàng Sa…

Tiền “tươi” giữa đại dương

Buổi tối biển Hoàng Sa bao trùm một màu xanh đen. Những vì sao trên bầu trời Hoàng Sa cảm giác như rất gần, có thể giơ tay lên là lấy được. Biển êm nên tàu mở 3 máy chạy tốc độ 15 hải lý một giờ. Sau hơn 7 giờ đồng hồ con tàu đã tới tọa độ 17,09 E - 109,40 N, cách đất liền 104 hải lý, kịp hẹn với con tàu có số hiệu TH - 90097. Lúc này đã hơn 1 giờ sáng. 15 thuyền viên đi trên tàu đã xắn tay áo chuẩn bị tiếp đá, tiếp dầu cho tàu bạn.

Tàu TH - 90097 có công suất 350CV với 20 ngư dân. “Mẻ lưới được anh em trên tàu thả xuống từ 3 giờ chiều qua và đã kéo lên từ đầu giờ tối. Rất mệt vì tất cả đều phải thực hiện bằng tay nhưng vui vì mẻ lưới nặng tới mấy chục tấn” - chủ tàu TH - 90097 kể.

Sau khi 200 cây đá cùng 30 thùng dầu được đưa sang tàu TH - 90097, anh Sang mua của tàu bạn 10 tấn cá nục suôn. 40 ngư dân trên hai chiếc tàu cùng nhau dùng tấm bạt to kéo trải trên hai mạn tàu dùng ròng rọc kéo cá từ TH- 09907 sang tàu Sang. Hai bên thống nhất giá cá 60 (1 tấn cá nục 6 triệu đồng). Như vậy một đêm đánh bắt, tàu TH - 90097 đã thu nhập 60 triệu đồng tiền tươi và tiếp tục ở lại thả mẻ lưới mới.

Đi thêm 20 hải lý, tàu Sang gặp tàu QB - 91211 do anh Nguyễn Văn Nam làm chủ. Sang nhảy qua tàu anh Nam thì thấy cá chết quá nhiều. Hai thùng phi lớn đựng cá làm mắm bốc mùi thơm ngậy. Không nằm trong kế hoạch nhưng Sang vẫn quyết định mua 8 tấn cá trích với giá 22 triệu đồng của anh Nam. Theo nhiều chủ tàu tại Hoàng Sa, họ bày tỏ sự tin tưởng ở Sang. “Ra biển đến tính mạng cũng phải gửi gắm cho nhau huống gì là tiền bạc. Ở đây chúng tôi lấy niềm tin mà sống với nhau” - một chủ tàu cá nói.

Nam vui vẻ nói: Nhà báo à, gặp luồng cá trích cần tàu ra mua nhanh vì sợ để lâu nó chết nhưng đợi hoài vẫn chưa thấy tàu hậu cần của Huế ra. Cũng may là có tàu anh Sang, bán được 3.000 đồng/kg. Nếu không có tàu anh Sang thì cá hư hết, đem được vô đến bờ chỉ bán được giá cá mắm 300-400 đồng ký thôi, lỗ sặc máu. Chia tay, anh Nam không quên biếu hai thùng cá mắm gần 200kg cho Sang làm quà.

Tàu nghiêng

Con tàu lại tiếp tục tiến ra thêm 80 hải lý để tiếp tục mua cá cho tàu QB - 90067. Khi gần tới tàu QB - 90067, một cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến tôi không khỏi lo lắng. Con tàu này bị nghiêng về bên trái, mạn tàu chỉ cách mặt nước biển có 0,5m. Ở vị trí này chỉ cần sóng lớn một tí là con tàu chao đảo, lật úp ngay.

Thấy vậy anh Sang cho mở hết tốc lực chạy tới. Nhưng chạy vòng vo quanh con tàu này cả tiếng đồng hồ mà không thể cập vào nó được vì lúc này sóng to gió lớn. Anh Nguyễn Văn Luận - thuyền viên trên tàu anh Sang - dùng thuyền thúng, mang theo dây neo, để áp sát lại tàu QB - 90067, nhưng đi được chừng 15m thì Sang đã phải gọi anh Luân quay trở lại tàu vì thấy quá nguy hiểm. Ở trên buồng lái bộ đàm vang lên liên hồi “97, 97 tìm cách qua mau!”.

Lúc này ngư dân của tàu QB - 90067 đã ngồi hẳn sang một bên để giảm bớt phần nào độ nghiêng con tàu. Đến hơn 30 phút sau hai con tàu mới cập được vào nhau. Hai tàu va vào nhau rầm rầm. Những chiếc lốp gắn hai bên thân tàu như muốn bung ra khỏi dây buộc. Ngư dân hai tàu đồng loạt hô: 1, 2, 3 và đồng loạt tung tấm bạt đỡ trải lên hai mạn tàu.

Sang chạy xuống buồng bếp bê ra 5 thùng bia 333 để cho ngư dân hai bên tiếp thêm sinh lực. Có chút hơi men, ngư dân hai bên như tiếp thêm sức mạnh. Gần 20 tấn cá đã được kéo sang tàu dịch vụ sau hơn 3 giờ đồng hồ. Lúc này, tàu bạn đã không còn nghiêng nữa. Bán được 20 tấn cá, được 160 triệu đồng tươi, anh em trên tàu mừng vui hớn hở.

Chủ tàu QB - 90067 kể: Mình vừa cho đóng con tàu này cách đây 3 tháng. Trị giá hơn 6 tỷ đồng đấy. Được cái tàu mới, lưới ngon và được trang bị khá tốt nên mình ra được tận đây để đánh bắt. Tháng này làm cũng gần được 1 tỷ rồi. Tất cả đều bán cho nhà Sang hết. Tổn phí đợt này giảm hẳn rõ rệt vì không phải chạy ra chạy vào. Hôm nay gặp luồng cá lớn, lưới nặng quá nên tàu nghiêng hết sức. Hơn nữa gặp phải sóng lớn nên anh em ai nấy cũng có đôi chút lo lắng. Gặp tàu nhỏ là dễ lật như chơi.

Theo anh Sang, một chuyến đi tàu anh mua 50 - 60 tấn hải sản. Vì vậy mỗi lần ra biển, Sang phải mang theo cả nửa tỷ đồng tiền mặt. Thời gian gần đây, rất nhiều tàu cá của ngư dân bị Trung Quốc bắt và tịch thu tài sản, tiền bạc. Vì vậy cũng có một số chủ tàu cá làm ăn với Sang không muốn lấy tiền mặt ngay mà nhờ Sang khi vô đất liền ra ngân hàng chuyển tiền cho vợ con.

Giáp mặt tàu Trung Quốc

Hai cái máy bộ đàm Sea eagle 6900 của Sang vang lên liên tục không nghỉ. Mà trên màn hình chỉ hiện lên mấy cái số hiệu 97 hay 93…
Đã 3 ngày tôi được lênh đênh cùng sóng nước Hoàng Sa. Mọi việc diễn ra suôn sẻ... Bất chợt một tàu hải giám Trung Quốc xuất hiện và rượt đuổi con tàu của chúng tôi.

Hỏi Sang thì được biết: Tất cả ngư dân đánh bắt ở ngư trường này hầu như ai cũng có những mật danh riêng. Đối với tàu của Sang, mật danh 97 đã nổi tiếng khắp miền Trung. Trong tay Sang có 30-40 mật danh của các tàu ở Đà Nẵng, Quảng Nam, Quảng Bình, Thừa Thiên - Huế… Khi liên lạc với nhau trên biển, ngư dân không gọi hẳn tên nhau mà dùng những mật danh là những con số như 93, 97 hay tên hiệu như Chà Và, Hai Ngàn…


< Bọn hải giám (ảnh minh họa).

Hiện nay mấy cái máy bộ đàm Sea eagle mà ngư dân miền Trung trang bị đã lỗi thời. Trời yên nhưng khi ra biển đã nghe tiếng rẹt rẹt với lào xào. Nếu như gặp trời dông thì chỉ có câm như hến. Hơn nữa, mỗi người mỗi vùng miền mà nói tên nhau thì không ai nghe rõ hết. Đâu phải tàu nào cũng được trang bị máy Icom VX 1700 như Sang đâu.

Vì vậy đặt số hiệu gọi cho nhau là thuận tiện nhất, ngắn gọn dễ nghe mà không để lộ vị trí đánh bắt. Mà tên gọi mỗi tàu cũng có “lịch sử” của nó. Như cái anh Hai Ngàn cách đây 10 năm khi ra biển chỉ mang theo có 2.000 đồng làm vốn. Nhưng nhờ biết cách làm ăn và giỏi canh luồng các nên bây giờ đã thành tỷ phú...

Con tàu Sang đã khá nặng khi mang trên mình hơn 30 tấn hải sản cùng hàng chục tấn nguyên nhiên liệu. Tàu bắt đầu chạy xuôi sang tọa độ 17,09E - 109,40N (cách Thừa Thiên - Huế 104 hải lý) để tiếp tục mua hải sản cho tàu QB - 91768. Khi anh em thuyền viên cùng nhau ăn bữa cơm trưa phía sau đuôi tàu, bất ngờ một con tàu lạ chạy với tốc độ 35 hải lý/giờ theo hướng tàu của Sang.

Thấy lạ vì ở trên vùng biển này làm gì có con tàu nào chạy nhanh đến như vậy. Anh Sang chạy lên đài chỉ huy để nhìn cho rõ. Bất ngờ giọng Sang hô to: Hải giám Trung Quốc anh em ơi. Nghe vậy anh em thuyền viên ai nấy đứng bật cả lên. Lúc này con tàu màu trắng đã xuất hiện rõ ràng, tiếng còi hú lên rõ to.

Tôi liền chụp cái máy ảnh để tác nghiệp nhưng Sang khẩn khoản: “Nhà báo ơi, đùng chụp. Hắn có ống nhòm. Hắn thấy có người chụp ảnh sẽ kêu trực thăng tới thì rầy rà to”. Vẻ mặt lo lắng của Sang tôi không đành lòng bấm máy. Tôi hạ máy ảnh xuống mà tiếc hùi hụi.

Hiên ngang ngư dân Việt

Lúc này Sang bật chiếc máy ICOM VX 1700 chuyển sang kênh riêng của tổ đội hét lớn: 24, 24, 24… Đầu dây bên kia: Nghe rõ 97. Sang nói: 17,09E - 109,40N, 97 gặp hải giám Trung Quốc. Đầu dây bên kia nói nhanh: Tới liền 97. Cái máy bộ đàm Sea eagle đang được bật, Sang chụp lấy gọi: 23, 23... 97 gặp hải giám. Bên kia trả lời nhanh: Tới đây 97.

Sang tiếp tục chuyển kênh và nói lớn: Biên phòng, 97 gặp hải giám đuổi theo. Đầu dây bên kia nói nhanh: Ở chỗ nào, bao nhiêu tàu 97? Tay cầm bộ đàm, tay kia Sang cho mở 3 máy của tàu tăng hết cần ga. Con tàu lướt nhanh trên sóng, phía sau khói đen bao trùm. Những con sóng biển Hoàng Sa như gầm lên khi tàu hải giám lao đến.

Chạy vào hướng đất liền được 5 hải lý, tàu Sang gặp tàu QB - 91768 (số hiệu 23). Lúc này, anh em thuyền viên đã thấy yên tâm hơn nhiều. Ngay sau đó, tàu Đna - 90424 (số hiệu 24) cũng xuất hiện bên cạnh tàu của Sang. Lúc này tàu hải giám thấy nhiều tàu Việt xuất hiện nên giảm tốc độ và sau đó quay đầu chạy ra xa.

< Kéo cá trên biển Hoàng Sa.

Được nghe ngư dân kể nhiều về việc hải giám Trung Quốc quấy nhiễu, rượt đuổi, nhưng thú thật, cái cảm giác ấm ức trong lồng ngực lần này mới hiện rõ trong tôi. Tôi không nguôi được cái cảm giác tiếc nuối không thể dùng máy ảnh ghi rõ hành vi của tàu hải giám trên vùng biển của cha ông mình. 3 con tàu quây lấy nhau cùng neo giữa biển trò chuyện. Những câu chuyện rôm rả, những con cá nục bông to bằng bàn tay, những thùng bia còn lại được đưa ra để ngư dân 3 tàu cùng nhau hàn huyên tâm sự.

Sang nhỏ nhẹ: “Cảm ơn mấy anh em nhé. Tàu mình cũng to thật, máy lớn nhất nhì miền Trung rồi mà chạy đua với nó cũng toát hết mồ hôi. Mình định gọi thêm mấy em nữa mà họ ở xa quá, chạy qua chạy lại cũng tốn dầu, hơn nữa tui biết nó không dám làm gì đâu. Dù sao đi nữa thì đây là đất của mình. Nhưng gặp tàu mình, chứ tàu mấy anh em khác là hắn rượt được rồi. Đợt này về, chắc mình cho tăng thêm công suất tàu.

Sau 6 ngày lênh đênh trên biển, chập tối 13.8, con tàu đã vào đất liền. Một chuyến đi để đời, với những nỗi niềm cùng sóng nước chất chứa trong lòng. Vịnh Đà Nẵng lại mở rộng vòng tay đón những đứa con mang lộc biển về với đất mẹ.

Du lịch, GO! - Theo Đình Thiên (báo Dân Việt)
Di sản văn hóa quốc gia nổi tiếng chùa Trăm Gian thời Lý (xã Tiên Phương, huyện Chương Mỹ, TP.Hà Nội) đang lâm vào thảm họa. 
Người ta dỡ trắng, “giải phóng mặt bằng” cả nhà tổ, gác khánh, bỏ toàn bộ cấu kiện cũ, mua gỗ mới, đổ bêtông nền, lát đá - gạch mới toanh, dựng lên một di tích mới trong niềm… “tự hào” của không ít người.

< Gác khánh thâm nghiêm, cổ kính, quyến rũ, vững chãi như thế này. Vì sao họ đập ra để làm mới toàn bộ?

“Đào tận gốc, trốc tận rễ”

Khi chúng tôi có mặt tại chùa Trăm Gian, bà chủ quán bán hàng “lấn chiếm” trọn vẹn di tích gác trống mái cong veo, rêu phong cổ kính trước cửa chùa đon đả: “Các chú lên đi, hôm nay chùa vui lắm. Dỡ toàn bộ nhà tổ và gác khánh, dân đông như hội ấy”.

< Dân thôn nườm nượp phá chùa cũ...

Qua lối vào chùa mà người bán hàng chiếm hết không gian đi lại, chúng tôi gặp một đoàn người đông như “dân công hỏa tuyến”. Nhiều cụ áo nâu sồng, răng đen, bỏm bẻm nhai trầu cũng miệt mài chuyền tay nhau từng viên gạch, viên ngói, đoàn người xếp hàng theo những chiếc thang tre, kéo từ dưới đất lên… nóc chùa.

Khu nhà tổ rộng mênh mông giờ bị dỡ toàn bộ. Nền bị bóc lên, khoét sâu xuống, đổ bêtông vĩnh cửu. Các cấu kiện bị dỡ xuống vứt chỏng kềnh, thay mới toàn bộ. Tượng bị khênh đi nơi khác. 100% gỗ mới, ximăng, gạch ngói mới, xây lại cái nhà tổ theo đúng nghĩa đen.

Và, đau thương thay, gác khánh - di tích cổ kính tuyệt mỹ từng làm nao lòng bao người - cũng đã bị “giải phóng mặt bằng tuyệt đối” y như vậy.

< ...dựng chùa mới theo đúng nghĩa đen!

Trong mù mịt cưa đục, bụi gỗ, chúng tôi chen chân vào ngó. Than ôi, nền gạch cũ, với đá tảng xanh chân cột, viền vỉa hè của di tích cũng bị bới 100%, người ta dùng búa tạ đập bỏ những phiến đá rêu phong đi, khênh ra cổng chùa xếp thành núi trắng lốp.

Và gạch, vôi vữa mới được tống vào thay thế. Chủ tịch UBND xã Tiên Phương - ông Vũ Văn Doãn - kể giọng đầy thán phục: “Người ta sang tận Lào, áp tải gỗ lim to về phục vụ đại công trường”. Một lán lớn, lợp tôn xanh, to bằng dăm cái gara ôtô được dựng ngay trong khuôn viên chùa, ở đó chuyên xẻ gỗ, chế tác các hạng mục mới.

Cụ Nguyễn Đức Tuệ - 82 tuổi, người xã Tiên Phương - vừa tự hào khoe năm nay mình “được tuổi”, được tín nhiệm mời leo lên thượng lương, cất nóc cho chính tòa gác khánh này, rồi trầm trồ: “Người ta xẻ một cây gỗ lim ra, vót nó thành 4 cái cột chùa khổng lồ y như chúng ta chẻ tre vót đũa ấy. To tiền lắm, riêng khu này chắc khoảng 3 tỉ đồng rồi nhé”.


< Chỉ còn Gác Chuông này có vẻ cổ kính.

Chúng tôi trò chuyện với các hiệp thợ đang thi công, với cụ Tuệ và cụ Vinh (hai người gắn bó đặc biệt với di tích), thì được biết: Khi dỡ ra, ngoài các cột lim bị “tiêu tâm”, rỗng ruột do thời gian, thì hầu hết hạng mục còn tốt. Nhà tổ, gác khánh đều đứng vững, nếu để nguyên thì còn lâu mới hỏng. Sự thật là di tích kể trên vẫn đứng vững cho đến khi “xin” được “tiền dự án”.

Các cụ có uy tín trước cả làng cả tổng, như cụ Tuệ, vẫn khảng khái nói: Di tích, nhiều dui mè như mới, mộng mẹo còn nguyên. Nhưng vì có điều kiện, nên “nhà chùa” thay mới cho nó đẹp, nó bền. Vì nó… cổ kính quá rồi nên mới phải thay. Cái nền cũng bóc lên, thay đá mới cho nó đẹp. “Đầu tư to tiền lắm, làm mới cho nó bền. Sắp tới, “dự án” còn xây lại cái cổng nữa, hoành tráng lắm chú ạ”.

< Cổng xây mới, hành lang đánh véc-ni toàn bộ, phủ sơn công nghiệp lên tranh tượng, giờ là dỡ trắng xây mới 100% nhà tổ và gác khánh.

Di sản “thoát chết” nhờ… kẻ trộm!

Tóc bạc trắng, râu dài, qua tuổi thất thập đã lâu, cụ Đỗ Duy Vinh ngồi lặng lẽ ở ngay trước cửa chùa, trong bóng cây thông cổ thụ vi vút gió.


< Nền móng mới cho gác khánh!

Khách chưa kịp hỏi, cụ đã lắc đầu buồn bã: “Mất hết cổ kính rồi. Tôi đã nói chuyện này với anh Lương - Phó Chủ tịch UBND xã Tiên Lương - rồi đấy. Cần một cuộc họp dân để cho những người hiểu biết được nói ra cái điều có lợi cho di tích quốc gia. Chùa đang tốt, thì đem dỡ đi, làm mới, phá ra toàn bộ cả nhà tổ lẫn gác khánh”.

Trước đấy, cái hành lang cũng làm mới, sơn cột bóng nhẫy vécni, đã bị Nhà nước phê bình rồi. Các bức phù điêu La Hán ở hai bên hành lang cũng bị phủ sơn công nghiệp xanh, đỏ, tím, vàng như hàng mã. Báo chí đã viết quá nhiều về chuyện này. Bệ tượng cũng bị đổ bêtông, lát gạch hoa, đá hoa bóng nhẫy.

Chỉ có mấy bức phù điêu “Thập điện diêm vương” bằng gỗ, cổ và tuyệt đẹp thì bị kẻ trộm lấy mất, lưu lạc cả chục năm giời qua hàng vạn kilômét, vừa rồi các đồng chí ở Bộ Công an và Công an Hà Nội phối hợp tìm được, đem về trao trả nhà chùa… thì may thay, nhờ ơn bị “trộm cắp” mà nó không bị sơn sửa, trùng tu!

Ông Vinh nhấn mạnh: Người ta mua việc vào thân để làm gì, như các cụ nói, “xé mắm mút tay, thợ may ăn vải, thợ vẽ ăn hồ”. Người ở đây, từ trai tráng 40 tuổi đến cụ lão 80 tuổi ở địa phương, quá nhiều người buồn bã, muốn kiến nghị về việc trùng tu xây mới làm “phá hết cổ kính” của di tích.

< Các bậc đá dẫn lên chùa Trăm Gian đã được làm mới cách đây vài tháng (năm 2012).

Đường dẫn lên chùa, dãy cầu thang đá cao vút, rêu phong, người thợ xưa đẽo thủ công vững như bàn thạch. Đang tốt thế, người ta cho thợ vào dùng búa cái táng vỡ tan tành, mua đá mới xẻ bằng máy trắng phau lát vào.

Đá cũ ném ngổn ngang trước cửa chùa. “Sau đợt thi công này, là chùa chúng tôi không còn cái nào chưa bị đầu tư mới nữa, tôi bảo nhà chùa mua việc quá, mấy cái bệ thờ cứ đập đi xây lại suốt.

< Dẫu rằng trước đó nó được đẽo thủ công từ thượng cổ, rất đẹp và bền vững.

Đợt này, chắc sau khi bị phê bình, họ không dám lát gạch tráng men xanh đỏ cho bệ thờ nữa đâu, chú nhẩy!”, cụ Vinh vuốt râu thở dài. Còn ông Vũ Mạnh Khởi, 35 năm tuổi Đảng, là người am tường văn hóa, nguyên hiệu trưởng một trường cấp 3 ở địa phương thì “dâng” lên chúng tôi một “bản kiến nghị thống thiết”, với thông điệp khẩn cấp bảo vệ di tích quốc gia chùa Trăm Gian trước sự tàn phá của cái gọi là trùng tu tôn tạo suốt hơn chục năm qua. Theo cụ, bản chất vấn đề là cơ quan quản lý di tích, văn hóa đã không làm đầy đủ nhiệm vụ của mình.

< Một cách ứng xử với voi đá trong khuôn viên chùa Trăm Gian.

Lãnh đạo xã chỉ còn biết… kêu trời

Tại trụ sở UBND xã Tiên Phương, làm việc với chúng tôi, ông Chủ tịch Vũ Văn Doãn hầu như không biết bất cứ thông tin gì liên quan đến đợt “trùng tu” chùa Trăm Gian đang diễn ra.

Ông Doãn chỉ biết: Chùa được sửa nhiều lần rồi, nhà chùa rất “năng động” đi xin nguồn từ “cấp trên” và “(chính quyền) địa phương không đi cùng, địa phương không làm việc đấy”. Nhà chùa cũng xin thiết kế, tư vấn, có vẻ bài bản đấy, gỗ lạt họ cũng đi mua đấy. “Cái này các đồng chí muốn biết thì… hỏi nhà chùa”.

< Còn đây là một cách ứng xử nữa với rồng đá cổng chùa.

Ông Tống Bá Lương, Phó Chủ tịch UBND phụ trách văn xã của địa phương, thì tỏ ra trăn trở hơn với những bất cập quá lớn của công tác trùng tu. Ông cho biết đã nhiều lần đề nghị với “nhà chùa” cung cấp cho người quản lý nhà nước ở địa phương những thông tin liên quan đến dự án trùng tu chùa Trăm Gian hiện nay.

Dự toán thế nào, kinh phí ra sao, có được cơ quan chức năng xét duyệt và đồng ý cho thi công hay không? Việc trùng tu có đảm bảo nguyên tắc tôn trọng di sản cổ kính hay không? “Nhà chùa có nói (ngoài lề) với chúng tôi là Sở VHTTDL Hà Nội là chủ đầu tư dự án kể trên (?).

Tôi đã báo cáo lãnh đạo rồi. Nói thật là cá nhân tôi cũng thấy rất bức xúc, muốn họ tôn trọng chính quyền địa phương một tí. Người ta “làm” như vậy mà không thông qua chính quyền địa phương gì cả. Tôi muốn nhờ anh, với tư cách là nhà báo, anh hỏi “bên sở” một số thông tin giúp nhé. Chúng tôi cần biết công trình này do ai đầu tư, sẽ làm ra sao, ứng xử với di tích quốc gia như thế nào. Cái gì phải ra cái đó, không thể cứ úp úp mở mở mãi được”, ông Lương nhấn mạnh.

“Đúng nguyên tắc bảo tồn, tức là chỉ trùng tu cái gì thật sự hỏng thôi, không thể làm mới như bây giờ được!” - ông Lương bỏ dở câu chuyện. Rồi ông nói sang chuyện khác còn buồn hơn: “Sáng 22.8.2012, tôi cũng vừa tìm gặp, họp các bô lão biết chữ Hán và am tường văn hóa ở địa phương lại để nhờ các cụ sao chép lại các vế đối, các câu chữ hay ho trên cổng chùa lại, vì lo lắm, vì nghe nói “họ” lại sắp sửa “trùng tu” (làm mới?) nốt cái cổng đó. Chứ họ cứ làm “tắt”, cái gì sai, cán bộ có lên hỏi nhà chùa, nhà chùa lại đổ tội cho… “sở”.

< Từ hai phía tả hữu nhìn vào, gác khánh được làm mới 100%. Kể cả nền nhà cũng bị đào lên, gạch đá bị đập phá trọn vẹn.

Cụ Vinh tiếc rẻ mãi, quay ra thán phục “bà tây trùng tu chùa Trăm Gian”: “Đấy, hồi trùng tu gác chuông, có một “bà tây” thấy nó đổ nát quá đã hứa tài trợ toàn bộ tiền trùng tu, với điều kiện là phải đảm bảo nguyên hình hài, cấu kiện của di tích, không lai căng, không làm mới để hủy hoại di sản. Bà ta nói rõ,  nếu vi phạm quy định thì sẽ không cho tiền mà thanh toán đâu nhé. Thế là cuộc cứu di sản đã thành công, mà lại không rơi vào thảm cảnh làm mới bằng mọi giá”.

“Bài toán quản lý và bảo vệ di tích nó dễ dàng thế, mà sao chúng ta không học tập, sao cứ “mua việc” để tốn kém tiền của Nhà nước, để tàn sát di sản, cụ Vinh nhỉ?”, tôi hỏi. Ông Vinh vuốt râu nhìn xa xăm: “Xé mắm mút tay mà chú, thợ may ăn vải, thợ vẽ ăn hồ…”. Thế rồi, chúng tôi cùng im lặng rất lâu, chỉ có rừng thông chùa Trăm Gian cứ vi vút “lời buồn thiên thu”…

Du lịch, GO! - Theo Đỗ Doãn Hoàng (báo Lao Động)
Nếu như người miền Bắc có món khoái khẩu bún riêu, canh riêu cua đồng ăn với cà pháo mắm tôm thì người Nam bộ có lẩu cháo cua đồng nhúng với năm thứ rau đồng quê.

< Món lẩu cháo cua đồng vừa có hương vị đặc sắc lại vừa nhiều chất bổ dưỡng.

Tự bao đời nay, các món ăn làm từ con cua đồng đã gắn liền với những thứ rất dân dã đồng quê. Với con cua đồng, người dân có thể chế biến nhiều món ăn ngon như: cua đồng rang me, cua đồng chiên giòn hay món bún riêu hoặc canh rau…

Ngày nay, cách thức dùng thịt cua đồng nấu lẩu kết hợp nhúng với nhiều loại rau xanh đã tạo cho món lẩu cháo cua đồng nét khác biệt riêng, tuy lạ lẫm nhưng rất gần gủi và đây đã trở thành món ăn khá thú vị.

Điệu nghệ hơn, đập vào lẩu vài hột vịt lộn; hoặc bò tái, cá lóc philê nhúng nóng trên lẩu, làm con cua đồng dân dã trở nên sang trọng và thêm ngon miệng. Cua đồng nấu với bí đao còn có tính thanh nhiệt.

< Thịt cua tạo thành từng mảng rất thơm ngon và bổ dưỡng.

Cất công cho nồi lẩu cháo

Cua đồng phải còn sống, rửa sạch, bóc vỏ yếm, gỡ mai nạo lấy gạch cua trong mai để riêng; còn lại đưa vào cối giã nát hoặc xay thật nhuyễn, nếu lấy mai cua giã, nước dùng sẽ đen. Sau đó hoà cua xay với nước, khuấy lên rồi để thật lắng, gạn lấy nước cua, bỏ xác. Nấu nước cua này với ít muối trên lửa nhỏ cho đến khi chín, riêu cua sẽ kết tủa – đóng óc trâu từng miếng. Để làm lẩu cháo cua đồng phải nấu riêng nồi cháo với gạo rang hơi ửng vàng để hạt cháo không đổ nhựa làm đặc cái lẩu. Bốn người dùng, lượng cháo nấu chừng lưng nửa lon gạo là đủ, có thể nấu chung một ít đậu xanh cà.

Khi cháo chín mới đưa vào nồi lẩu cua đồng có nấm rơm, hành tím, tiêu, ngò, hành lá và nêm mắm muối cho vừa ăn. Gạch cua cũng xào riêng cho dậy thơm và đưa hết “tinh hoa” con cua vào lẩu. Điều quan yếu là cháo nhưng thật loãng, ngập nước dùng như lẩu để còn nhúng rau, bò tái, cá philê, trứng... Và đã là lẩu cháo thì không phải ăn kèm cơm – mì-bún. Nước lẩu thơm ngọt, đậm đà hương đồng nội cua đồng quê. Cùng với dĩa rau xanh mồng tơi, bồ ngót, rau đay, rau má và mướp hương, ăn tới đâu lặt dần vào lẩu tới đó – đủ thấy khoái vị.

< Đĩa rau xanh miệt vườn góp phần tăng thêm sức hấp dẫn cho món ăn.

Nhiều cách chế biến

Đặc trưng món lẩu cháo này dường như chỉ có ở các quán xá dọc quốc lộ 60 đoạn trong thành phố Bến Tre. Mặc dù con cua đồng có khắp nơi trên cả nước, ở những bờ ruộng lúa. Và mỗi nơi có những cách chế biến khác nhau như riêu cua đồng nấu rau tập tàng – mồng tơi, bồ ngót, rau diếp, đọt dền, lá mỏ quạ, lá bình bát dây, đọt ớt hiểm, mướp hương... Nơi thì canh riêu lại có ít gừng và ăn với rau chuối – thân cây chuối chát chưa trổ buồng thái mỏng. Nấu kiểu nào thì hương cua quê nhà, rau ráng quanh đồng cũng thơm ngọt.

Nơi thì làm chả cua đồng, lọc thịt cua ướp gia vị rồi giã nhuyễn cùng với ít thịt heo rồi bện miếng nhỏ đem chiên hay hấp. Cách chế tác khác là ram trứng gà: cua đồng bỏ yếm, mai, làm sạch, bẻ đôi; đem lăn qua bột nếp trộn lòng đỏ trứng gà rồi ram trên lửa nhỏ – ăn giòn rụm, thơm nức. Hay canh riêu cua đồng nấu với rau muống, khoai sọ cũng rất hợp khẩu nhờ khoai thơm dẻo.

< Một chút gừng xắt sợi kèm theo cũng sẽ làm bạn ấm bụng hơn với món lẩu này.

Thú đi thụt cua

Mua ngoài chợ đã thường, đi bắt cua đồng về xắn tay áo nêm nấu mới thú vị. Cua ở hang nằm theo chân bờ ruộng trong những lỗ tròn sâu chừng ba đến bốn tấc. Cua đực màu nâu hồng, một càng lớn, một càng nhỏ và lớn hơn cua cái màu vàng xỉn, hai càng đều nhau. Thường khi đều có nhưng cua không chắc lắm, ở miền Trung một tín hiệu khá chính xác là khi trời sắp mưa lụt, cỡ tháng chín âm lịch, cua bò lên bờ và sau một trận mưa là cua phổng phao, thịt chắc ngon hơn – đây là mùa bắt cua đồng.

Bắt cua hay “thụt cua” còn là cái thú, cứ thọc tay vào hang men theo bờ thửa lôi cua ra bỏ vào cái thống – loại hũ có miệng nhỏ để cua không bò ngược ra; chừng một hai giờ sau nghe vui tai – tiếng cua rào rào đầy trong hũ. Sợ cua kẹp hay kỵ “bóng tối” của hang thì dùng cái móc sắt xỉa vào xoay xoay vài cái là kéo ra được cua. Ngoài ra, người ta còn dùng rổ để xúc cua – thứ rổ lớn hình hột đậu có cán dài, ấn rổ vào miệng hang, lấy chân giậm, quậy quanh bờ ruộng, cua sợ chạy vào rổ – cách này thường bắt được khấm khá hơn.

Dân gian thường cho rằng ăn cua đồng để trị các vết bầm giập đả thương, ứ huyết hoá, ung nhọt, trật khớp, gãy xương... vì cua giàu canxi và chất sắt. Sách Dược tính chỉ nam ghi cua đồng (điền dã) tán tà nhiệt trong lồng ngực, thông được kinh mạch, làm cho ngũ tạng khỏi buồn phiền, giải được độc do thức ăn, thêm sức cho xương, bổ ích khí lực, tống được các vật kết động trong người. Gạch cua cũng hút được độc chất, đánh tan máu đọng, trị được ung nhọt, lở loét...

Du lịch, GO! - Theo SGTT, BarSaigon.

Công ty du lịch

Công ty du lịch >>> Siêu thị mevabe dành cho mẹ và bé ,quần áo trẻ em >> thời trang trẻ em
Lên đầu trang
Tự động đọc truyện Dừng lại Lên đầu trang Xuống cuối trang Kéo lên Kéo xuống