Bài viết liên quan

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

Auto scrolling

Giới thiệu bản thân

Bản quyền thuộc Công ty du lịch Việt Nam. Powered by Blogger.

Search This Blog

Monday, 1 October 2012

Quốc lộ 6 cũ – Tuyến đường từng là huyết mạch giao thông của cả vùng Tây Bắc giờ đây nằm lặng lẽ nơi rừng núi cô quạnh.

Để lại sau lưng những mệt mỏi của con đường Xuân Nha đã qua, mái nhà đơn sơ của người Thái bên sườn núi, tiếng suối trong vắt, rừng tre xanh mát, bỏ lại nơi đó dấu chân và vết bánh xe của kẻ lãng du…

Chút nắng chiều le lói sau màn sương dày đặc, vội vã những guồng quay cuối cùng chúng tôi tìm về nơi ánh sáng thị thành – Đêm đó, Mộc Châu mưa rơi đều…

Chúng tôi thức giấc khi những giọt sương ban mai còn ướt đẫm trên những búp chè xanh non xanh biếc. Mộc Châu sáng tháng 5 trời trong vắt, chút ánh sáng mùa hạ chưa đủ xua tan cái lạnh giá miền Cao nguyên này.

Chằng lại đồ, đổ đầy xăng, một chầu cà phê sáng và lại tiếp tục lên đường, tìm lại cung đường đã bị quên lãng bởi thời gian, con đường Quốc lộ 6 cũ. Cung đường từng là huyết mạch giao thông của cả vùng Tây Bắc hùng vĩ, giờ đây nằm lặng lẽ nơi rừng núi cô quạnh.

Thị trấn Nông trường Mộc Châu bây giờ là nơi gặp nhau của 2 con đường cùng một cái tên – Quốc lộ 6, nhưng người ta đã gọi chúng là đường mới và đường cũ, như để phân biệt quá khứ và hiện tại. Con đường 6 mới với mặt đường nhựa nhẵn thín, bốn làn ôtô chạy suốt đêm ngày, còn đường 6 cũ giờ chỉ còn lại vài đoạn có thể đi được, có những đoạn chỉ còn lại trong ký ức của những người dân nơi đây.

Xuyên qua thị trấn Nông trường, qua những đồi chè xanh mượt, chúng tôi hướng về đèo Hua Tát, một con đèo nằm trên quốc lộ 6 cũ giờ đây gần như bị bỏ hoang.

Đèo Hua Tát dài chừng 25 cây số, ngày xưa nó là con đèo rất hiểm trở, là thách thức đối với bất cứ lái xe nào qua đây, mặt đường nhỏ, một bên là núi cao dựng đứng, bên kia là vực sâu thăm thẳm. Góc cua tay áo rất hẹp, khuất tầm nhìn. Theo thời gian bị bỏ hoang, mặt đường xuống cấp trầm trọng, chỉ còn trơ lại nền đường cũ.

Những chặng đường thế này, Minsk luôn là kẻ được ưu tiên đi trước. Côn đã thay, máy được căn chỉnh lại làm cho chiếc xe “xã hội chủ nghĩa” này lao mình đi một cách nhanh chóng. Đâu đó, dưới thung lũng kia, những vườn đào, vườn mận cuối mùa còn trĩu quả. Con đèo Hua Tát giờ đây đã được nối thông ra Quốc lộ 6 mới, vì thế, chúng tôi phải hỏi người dân để tìm lại đường 6 cũ. Dễ dàng nhận thấy dấu vết của thời gian qua con đường trải dài là bùn lầy và cỏ dại.

Sau Minsk những chiếc wave, dream và cào cào là chiếc xe chốt đoàn. Mặt đường tuy lầy lội, rất nhiều ổ gà lớn nhỏ, dòng suối chảy vắt ngang đường không còn là thử thách quá khó khăn khi ngày hôm qua chúng tôi đã được luyện tay lái và thần kinh ở đoạn đường Xuân Nha. Không nhiều con dốc dựng đứng, ít trơn trợt hơn, nền đường to hơn, nhưng điều đó không làm quốc lộ 6 cũ mất đi vẻ hấp dẫn.

Hãy thử dấn thân vào đây một lần, và nếu bạn là tín đồ của off-road thì nó sẽ khiến bạn bị mê hoặc. Con đường men theo sườn núi lên cao dần đồng nghĩa với việc bạn có thể tha hồ ngắm cảnh sắc phía thung lũng. Và bạn sẽ thấy những vườn đào, vườn mận đang trĩu quả mà chúng tôi dễ dàng xuống tận nơi để hái, sẽ thấy thửa ruộng bậc thang đang vào mùa cấy lúa với ngôi nhà nằm yên bình giữa đám mạ non xanh.

Những vật dụng cần thiết khi đi qua Quốc lộ 6 cũ là dao, loại dao rựa của người dân tộc hay đi làm rẫy, bởi sẽ có rất nhiều đoạn chúng tôi phải dừng lại, phát lau lách, phát quang những cây bụi mọc giữa đường để mở lối đi. Cảm giác đó, khiến bạn nhận thấy rằng, mình như là kẻ tiên phong mở đường, tìm lại lịch sử ngày xưa đó.

Nhưng cũng đừng mải mê với cảnh sắc ven đường mà quên đi việc lái xe. Mặt đường bị cày nát theo năm tháng xuất hiện rất nhiều sống trâu, và bùn lầy đặc quánh. Chỉ cần một phút lơ là, bạn sẽ dễ dàng “đo đường” ngay lập tức. Chúng tôi gặp phải sự cố khi xe của hai bạn nữ xế nhau bị ngã. Cú ngã giữa vùng nước đầy bùn khiến cho chúng tôi không nhịn được cười khi nhìn bộ dạng hai người bạn đồng hành. Tất nhiên, dựng xe dậy và tiếp tục cuộc hành trình là hành động của bất cứ kẻ “dirtbikes” nào.

Nghỉ trưa dưới tán cây giữa con đường cũ, thịt được nướng nhanh chóng, mỳ tôm đã chuẩn bị sẵn, đồ ăn được soạn ra, ly cà phê béo ngậy tạo cảm giác lâng lâng đến khó tả khi được thưởng thức giữa nơi sươn cước hoang dã này. Một nửa chặng đường đã được chinh phục. Trước mắt là chặng đường chạy dọc dòng sông Đà hùng vĩ. Có thể nói sau chặng đường Xuân Nha đầy khó khăn và gian khổ thì chặng đường ngày hôm nay của chúng tôi đã nhàn nhã hơn rất nhiều.

Từng chiếc xe nối đuôi nhau chạy đều, cảnh sắc quá đẹp khiến lộ trình bị chậm lại. Rẽ ngang vào dòng thác bên đường chơi đùa là cách mà chúng tôi đã làm để chống lại cái nắng oi ả của tháng 5. Dòng thác cao vút từ trên đỉnh núi đổ xuống nhẹ nhàng như một dải lụa mềm, tô điểm cho núi rừng nơi đây thêm bảng lảng. Kẻ lãng du, đã dừng gót chân khi chiếc cầu vồng xuất hiện lưng chừng dòng thác. Mọi mệt nhọc tan biến, hòa mình vào đó, bạn sẽ thấy off-road xe máy luôn mang lại những điều mới lạ.

Trời về chiều, ánh hoàng hôn vàng vọt lấp loáng nơi dòng Đà Giang đồng hành cùng chúng tôi trên con đường về Bãi Sang, chặng cuối cùng của hành trình. Bãi Sang – Tòng Đậu là điểm cuối của đường 6 cũ cắt ra đường 6 mới. Chạy qua từng khu rừng tre mà bà con ở đây trồng rừng nguyên liệu, ôm cua và đổ đèo một cách thuần thục, khói bếp chiều giăng lên cùng hoàng hôn đỏ làm chậm bước chân những kẻ lãng du. Vội vã những guồng quay cuối cùng qua Thung Khe, Thung Nhuối trong ánh trăng hoang hoải đưa chúng tôi về với thị thành.

Lộ trình cho cung đường Xuân Nha – Quốc lộ 6

Ngày 0: Hà Nội – Mai Châu (130km): Ngủ nhà sàn ở Bản Lác.
Ngày 1: Mai Châu – Co Lương – Trung Sơn – Pù Lầu – Xuân Nha – Chiềng Ve – Thái Hưng – Mộc Châu (120km). Điểm nhấn là: Chạy dọc dòng sông Mã, xuyên qua Khu bảo tồn thiên nhiên Xuân Nha, qua bản Tà Làu của người Thái trắng, qua đồi chè, những dòng suối…
Ngày 2: Mộc Châu – Thị trấn Nông trường – Theo đường 43 đến Xồm Lồm thì rẽ phải đi lên Hua Tát – Phiêng Hạ – Chiềng Sơn – Bãi Sang – Tòng Đậu – Hòa Bình – Hà Nội. Điểm nhấn là: Đèo Hua Tát, đường 6 cũ hoang sơ lau lách mọc chen cả lối đi, Bãi Sang thơ mộng với dòng sông Đà xanh ngắt, đèo Thung Khe, Thung Nhuối như sợi chỉ vắt ngang núi rừng Tây bắc…

Thời gian đi thích hợp nhất

Tránh đi vào mùa mưa, đường xá lầy lội và có thể có lở núi rất nguy hiểm. Mùa đi đẹp nhất là mùa xuân và đầu đông. Mùa xuân lên miền Cao nguyên ngắm cả rừng đào, mận khoe sắc, ngắm cả cánh đồng cải bạt ngàn, đồi chèe xanh non. Mùa tháng 5, mùa đi hái mận trên đèo Hua Tát.

Quán ăn ngon dọc đường: Quán 70 tại Km 178 cách TT Nông trường Mộc Châu chừng 4km trên đường QL 6 mới. Quán 64.

Điểm nhấn nghỉ ngơi và chụp ảnh:

+ Rừng tre Xuân Nha, dọc sông Mã
+ Đồi chè Mộc Châu, cao nguyên Mộc Châu
+ Đèo Hua Tát
+ Quốc lộ 6 cũ
+ Dòng thác bên đường.

Du lịch, GO! - Theo Ovuong, Vietnamdirtbiketravel (Autocarvietnam)
Tại huyện đảo Lý Sơn (Quảng Ngãi) có một bãi tắm người dân trên đảo quen gọi là Búng Bà Rí. 

Búng Bà Rí nằm ngay trước chùa Đục có tượng Quan Thế Âm Bồ Tát cao 27m hướng về phía Biển Đông. Tương truyền, có người đàn bà Chăm tên là Bà Rí dõi theo chồng đi biển ở đây rồi chết hiển linh. Từ thời người Chăm ra khai phá Cù Lao Ré (tên gọi cũ của huyện đảo Lý Sơn) Búng Bà Rí đã linh thiêng, nơi đây cũng là nơi tôi luyện các trai tráng của đội Kiêm Quản Bắc Hải từ thời vua Minh Mạng ra bảo vệ Hoàng Sa.

Búng Bà Rí chính là nơi có dòng nham thạch nguội từ núi lửa ba ngọn trên đảo Lý Sơn tạo thành một bãi tắm có đủ các loại hình vũng nước cạn, vũng nước sâu và vũng có dòng chảy xiết…

Từ bé, những ngư dân lão luyện ở Lý Sơn đã có những bước chập chững đầu tiên làm quen với sóng biển ở đây rồi thành những ngư dân lão luyện chinh phục ngư trường Hoàng Sa, Trường Sa.

Ở Búng Bà Rí dòng nham thạch nguội tạo thành một chiếc ao nhỏ giữa bãi tắm là nơi nô đùa, bật ngựa trên nước của lũ trẻ.

Người dân huyện đảo Lý Sơn vẫn quan niệm rằng, Vũng Bà Rí trước chùa Đục, có tượng Quan Thế Âm Bồ Tát hướng ra biển nên sẽ được Phật che chở và bảo vệ trước sóng lớn.

Chị Nguyễn Thị Mai chiều chiều dẫn hai con gái của mình đến Búng Bà Rí tập bơi, tập lặn. Chị bảo: "Ở đảo tiền tiêu này, con gái cũng phải biết bơi, biết lặn. Trai tráng, đàn ông thì đánh cá lớn ở Trường Sa, Hoàng Sa, còn đàn bà phụ nữ cũng phải biết dùng thúng chai đánh bắt cá bé quanh đảo chứ?"

< Làm quen với sóng biển trên lưng cha.

Đối với đàn ông ở Lý Sơn, không tôi luyện qua sóng nước ở Búng Bà Rí thì không thể thành ngư dân thực thụ.

Chỉ cần đến tuổi trưởng thành, đám thanh niên ở Lý Sơn có thể lặn bắt cá mực quanh đảo. Lớn hơn có thể theo cha, anh đi những chuyến hải trình dài ngày đánh bắt thuỷ sản ở ngư trường Hoàng Sa và Trường Sa.

Du lịch, GO! - Theo Thông Thiện (SGTT)

Sunday, 30 September 2012

Đối với người từng một lần qua miền Tây Bắc thì những con đèo luôn để lại ấn tượng cực kỳ sâu đậm. Đơn giản vì chặng đường hàng nghìn cây số từ Hoà Bình vòng về Yên Bái đi đến đâu cũng chỉ thấy đèo và đèo. Trong số vài chục con đèo lớn bé, nổi lên có Pha Đin, Xá Tổng, Ô Quy Hồ là đáng kể hơn cả.
Pha Đin: Nơi tiếp giáp giữa đất và trời

Người Thái gọi Pha Đin là Phạ Đin. Phạ nghĩa là trời còn Đin là đất. Phạ Đin nguyên nghĩa là nơi tiếp giáp giữa trời đất. Chuyến Tây Bắc đầu tiên, khi đặt chân tới đây tôi đã mê mẩn trước cảnh sắc cực kỳ quyến rũ ở nơi có độ cao tới hơn 1.000m này (chỗ cao nhất là hơn 1.600m).

Pha Đin đẹp nhưng cực kỳ hiểm trở. Con đèo dài 32km khi lên dốc, lúc xuống dựng đứng, đường ngoằn ngoèo, chênh vênh, một bên là vách núi dựng đứng, một bên là vực sâu thăm thẳm, toàn cua tay áo. Đây là thử thách lớn nhất đối với cánh lái xe tải trong lộ trình Hà Nội - Điện Biên.

Lần trước qua đây, tôi đã thấy một chiếc xe tai nạn, bẹp dúm dó toàn bộ phần đầu xe. Thì y như rằng, lần này đi tới sườn Tuần Giáo, tôi lại thêm một lần nữa chứng kiến tới 2 tai nạn ôtô. Một chiếc xe du lịch 12 chỗ màu xanh lao xuống vực ở khu vực đỉnh đèo, chiếc còn lại là ô tô tải bị lật ngang. Lái xe tải tên Vịnh may mắn thoát hiểm chỉ bị xước xát nhẹ, mặt xanh như đít nhái. Vịnh nói, vẫn chưa hết run: “Những tay lái tài ba nhất khi qua đây cũng đều phải xốc lại tinh thần và cực kỳ thận trọng. Xe chỉ dám đi thật chậm. Bò lên đèo đã khổ, nhưng đến lúc đổ đèo (xuống) thì còn “nhục” hơn nhiều. Chỉ cần chút sơ sẩy là lật xe ngay”.

Lần này khi tôi đi qua Pha Đin, bên sườn Thuận Châu người ta đang mở đường rộng hơn. Mở xong bên này, sẽ làm nốt bên Tuần Giáo. Chỉ một thời gian ngắn nữa thì con đèo trứ danh - từng là nỗi khiếp sợ của không biết bao nhiêu lãng khách - sẽ bớt nguy hiểm đi rất nhiều. Đường được mở to hơn và những con dốc được đánh xuống thấp hơn, ăn cả vào lòng núi.

Đêm ngủ lại ở đỉnh đèo, một người bạn cũ - giờ là công an - sau khi say rượu bắt đầu ngồi khật khưỡng kể về truyền thuyết con đèo. Câu chuyện này tôi đã nghe anh kể không dưới 10 lần, toàn trong lúc say, nhưng lần nào cũng thấy có điều gì thật huyền bí. Rằng ngày xưa có một cuộc đua ngựa vô tiền khoáng hậu giữa hai tỉnh Sơn La và Lai Châu (cũ). Ngựa Lai Châu phi nhanh hơn, nên phần đèo thuộc về Lai Châu (nay thuộc đất Điện Biên) dài hơn phần đèo của Sơn La...

Đèo Xá Tổng: Điểm tận cùng của cung đường hoang

Đoạn đường từ Tuần Giáo lên Lai Châu phải đi qua con đèo hiểm trở nhất mà tôi từng biết, là đèo Xá Tổng. Con đèo dài 25km và mặt đường thì xấu tới mức không thể tưởng tượng. Nhiều đoạn không cọc tiêu, không gương cầu, nhìn xuống chân chỉ thấy những đoạn đường ngoằn ngoèo vòng vo như rắn lượn. Chỉ cần một chút lơ đễnh là lao xuống vực như chơi.

Chiếc xe Minks gầm lên từng hồi một cách mỏi mệt, đa phần chỉ có thể lết được bằng số 1. Người ta nói, đoạn đường này đã bị bỏ hoang từ lâu, hầu như không có ô tô đi qua đây vì đường quá nguy hiểm.

Càng đi, đường càng trở nên hoang vắng. Thảng hoặc ven đường mới có một bóng nhà nhỏ. Người bạn đồng hành ngồi sau liên tục xoay xở đủ tư thế ngồi. Chiếc xe chồm lên từng chặp, mệt bã người. Đi hết con đèo này sẽ tới thị trấn Mường Lay, nơi chẳng còn bao lâu nữa sẽ chìm trong bể nước.

Đỉnh đèo có vẻ là nơi sinh động nhất trong suốt quãng đường dài gần 30km. Có vài hàng quán lụp xụp tiêu điều. Những người đi xe máy khi tới đây thường dừng lại nghỉ, họ xem xét lại hệ thống phanh để xuống dốc.

Tôi mất gần 2 tiếng đồng hồ để có thể vượt qua đoạn đường dài chỉ 25km. Suốt đoạn đường, tôi nhìn dán mắt vào lòng đường mà chẳng dám ngó xuống dưới chân. Con đèo gần như hoang phế ấy chắc chắn sẽ còn là nỗi kinh hoàng cho nhiều người yếu bóng vía khi bất đắc dĩ phải đi qua.

Đèo Ô Quy Hồ: Kỷ lục về độ dài

Nhiều người vẫn quen gọi đây là đèo Hoàng Liên. Đỉnh đèo là nơi tiếp giáp giữa hai tỉnh Lai Châu và Lào Cai. Có lẽ đây là con đèo dài nhất dải Tây Bắc, tới hơn 40km. Đường sá khá tốt và núi non thật hùng vĩ. Những tấm biển “Chú ý tai nạn” được cắm dọc đường rất nhiều, luôn đập vào mắt người đi đường như những lời căn dặn.

Cung đường này ôtô qua lại nườm nượp, nhất là cánh xe khách. Để đi từ Hà Nội lên Lai Châu, nhiều người thường chọn cách đi tàu lên Lào Cai và tiếp tục cuộc hành trình Lào Cai - Lai Châu bằng đường này.

Tôi từng nghe những truyền thuyết ở đèo Ô Quy Hồ, thường là các câu chuyện truyền miệng nghe có phần hoang đường nhưng cũng đủ làm người yếu bóng vía rợn tóc gáy. Nhân vật đáng sợ luôn là các thần hổ - những con hổ già đời tinh quái, thường rình rập ở đâu đó trên đèo để bắt người. Nhắc tới Ô Quy Hồ, nhiều người không khỏi rờn rợn liên tưởng tới tập truyện “Ai hát giữa rừng khuya” của nhà văn tiền chiến TCHYA.

Con đèo chạy men sườn dãy Hoàng Liên, nơi được coi là mái nhà nước Việt. Đường dài hun hút, lẩn khuất trong những vách núi, thoắt ẩn thoắt hiện. Và điều làm tôi kinh ngạc hơn cả là sự khác biệt về thời tiết. Bên sườn Lai Châu, thời tiết không đến nỗi lạnh nhưng từ đỉnh đèo đổ dốc xuống sườn Lào Cai thì nhiệt độ hạ xuống ghê gớm, có lẽ chỉ vài độ. Từ đỉnh đèo chạy về Sa Pa (dài 12km), tôi đi trong cái rét tê tái, mặt gần như không còn cảm giác và tay chân buốt như có kim đâm.

Đèo Tây Bắc luôn là đề tài thú vị nhất trong những câu chuyện của những người từng qua mảnh đất này! Qua thời gian, những con đèo được mở rộng ra, bớt cao và bớt nguy hiểm, thì cái thú vị khi vượt đèo cũng nhạt dần. Lần sau nếu có dịp đi qua Pha Đin, tôi chắc chắn đó sẽ là con đường rất rộng. Chỉ mong sao sẽ không phải thấy hình ảnh những chiếc xe tải bị lật. Những hình ảnh ấy ám ảnh tôi tới tận bây giờ.

Hết
Tây Bắc mùa dã quỳ nở (Kỳ 1)
Sông Đà - người bạn tri âm (Kỳ 2)
Ấn tượng những con đèo (Kỳ 3)

Du lịch, GO! - Theo Dantri, internet

Công ty du lịch

Công ty du lịch >>> Siêu thị mevabe dành cho mẹ và bé ,quần áo trẻ em >> thời trang trẻ em
Lên đầu trang
Tự động đọc truyện Dừng lại Lên đầu trang Xuống cuối trang Kéo lên Kéo xuống