Bài viết liên quan

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

Auto scrolling

Giới thiệu bản thân

Bản quyền thuộc Công ty du lịch Việt Nam. Powered by Blogger.

Search This Blog

Thursday, 21 March 2013

Olivier Page là biên tập viên cho sách hướng dẫn du lịch Guide du Routard, đồng thời là nhà báo và nhà văn với địa chỉ chính ở Paris (Pháp), nhưng phần lớn thời gian rong ruổi trên mọi nẻo đường. Từ gần 30 năm nay, Việt Nam luôn có mặt trong danh sách những điểm đến yêu thích của Olivier Page.

< Olivier Page ở đền thờ công chúa Huyền Trân.

Olivier Page sinh năm 1956 ở vùng Bretagne, miền Tây nước Pháp, gần Saint Malo vốn nổi tiếng là thành phố của những nhà thám hiểm. Có lẽ cũng vì sinh ở vùng này mà niềm đam mê viễn du đã ngấm vào máu Olivier Page và ông biến nó thành nghề nghiệp chính của mình.

Cuốn sách của 20 năm

Olivier Page tới Việt Nam lần đầu tiên vào tháng 12-1983. Lần đó, ông chỉ quá cảnh Việt Nam để vào Campuchia làm phóng sự cho một tờ báo Pháp. Với ông, ba ngày ở TP.HCM năm đó đầy ắp những khám phá và bất ngờ.

Olivier Page nhớ lại: “Điều làm tôi ấn tượng nhất lúc đó là thành phố thật tĩnh lặng. Mọi thứ diễn ra thật chậm rãi. Rất hiếm thấy người nước ngoài trên phố, trừ một số người Nga, Cuba, Ba Lan hay Bulgaria. Hồi đó còn chưa có khách du lịch. Mọi người cứ hỏi có phải tôi là người Nga không và rất ngạc nhiên khi biết tôi là người Pháp. Tôi thấy rất cảm động vì lòng tốt của mọi người và mong muốn được trò chuyện giao tiếp với họ. Tình hình kinh tế lúc đó cũng rất khó khăn, nhưng mọi chuyện đã thay đổi từ khi có đổi mới”.

11 năm sau, khi đã đủ đầy trải nghiệm về Việt Nam, Olivier Page bắt tay vào biên soạn cuốn Guide du Routard đầu tiên về Việt Nam. Tại sao lại là năm 1994 chứ không sớm hơn hoặc muộn hơn? Olivier giải thích: “Năm đó, tổng thống Hoa Kỳ Bill Clinton quyết định bỏ cấm vận áp đặt với Việt Nam từ năm 1975. Năm 1994 là khởi đầu một giai đoạn lịch sử mới với Việt Nam. Khách du lịch tới Việt Nam ngày càng nhiều. Việt Nam đã mở cửa ra thế giới. Hạ tầng du lịch được cải thiện, từ hàng không, khách sạn, nhà hàng tới các hãng du lịch.

Cũng thời điểm đó, một số bộ phim như Đông Dương của đạo diễn Régis Wargnier, Điện Biên Phủ của Pierre Schoendoerffer hay Người tình của Jean-Jacques Annaud giúp công chúng Pháp biết thêm về Việt Nam và lịch sử đất nước này. Các phương tiện truyền thông thôi thúc người Pháp tới Việt Nam để được thấy tận mắt đất nước này. Vì người Pháp tới Việt Nam du lịch ngày càng nhiều nên Nhà xuất bản Hachette quyết định ấn hành một cuốn sách hướng dẫn du lịch về Việt Nam và đó là một quyết định đúng đắn”.

Gần 20 năm qua, năm nào cuốn Guide du Routard về Việt Nam cũng được tái bản với nhiều bổ sung, chỉnh sửa cho phù hợp tình hình thực tế, vì đất nước không ngừng thay đổi. Mỗi năm, Olivier Page cùng các biên tập viên khác lại tới Việt Nam để khảo sát thực địa và đưa vào sách những khám phá mới về mọi miền đất nước. So với phiên bản năm 1994, phiên bản 2013 dày gấp đôi và có thêm nhiều địa danh mới đáng để khám phá như vườn quốc gia Phong Nha - Kẻ Bàng.

Olivier cùng các đồng nghiệp cũng rất chịu khó mày mò để giới thiệu những địa danh hay tuyến đường hấp dẫn mà ít được du khách nước ngoài biết tới như tour đi bộ ở vùng Pleiku và Kon Tum, lặn biển ở Cù Lao Chàm, tuyến đường từ Điện Biên Phủ tới Sa Pa đi qua Lai Châu, hay những tour đi bộ qua các làng dân tộc thiểu số ở vùng núi phía Bắc.

Bút ký những con đường cái quan

Sau 15 năm xuôi ngược mọi nẻo đường Việt Nam, Olivier Page quyết định xuất bản một cuốn bút ký về những chuyến đi của mình tới Việt Nam. Ông bỏ ra sáu tháng để biên tập lại các ghi chép của mình về các chuyến đi, nhất là từ năm 2000 trở về sau này. Cuốn Dragon de Cœur, voyage au Viet Nam sur la route Mandarine (tạm dịch: Rồng trong tim - Du lịch Việt Nam theo đường cái quan) ra đời năm 2009.

Về tựa đề của cuốn sách, Olivier giải thích: “Tôi dùng hình ảnh trái tim vì nếu không có thiện cảm với một đất nước thì không thể nào yêu mến đất nước đó được. Thiện cảm có thể biến thành tình cảm gắn bó, thậm chí là niềm say mê, nếu ta thấy gắn bó với những nơi chốn và con người”.

Trong cuốn bút ký này, Olivier Page kể lại những câu chuyện thật về những con người ông gặp trên đường từ Bắc vào Nam. Ông chọn hình thức bút ký chứ không phải tiểu thuyết vì theo ông, ở Việt Nam, thực tế cuộc sống đã chính là tiểu thuyết rồi. Và theo ông thì thực tế thậm chí có thể vượt xa trí tưởng tượng nếu ta chịu đi đó đây và biết quan sát. Khi đi khám phá Việt Nam, Olivier tình cờ gặp được những con người với những số phận thật kỳ lạ: kỹ sư lâm nghiệp trở thành nhà nhiếp ảnh, kỹ sư nông nghiệp làm nhà chiêm tinh, nhà thơ, võ sĩ mở khách sạn cho chó mèo…

Câu chuyện cảm động nhất có tên là “Bí mật bướm đen”. “Đó là chuyện về một cán bộ ở Hà Nội tìm được hài cốt anh trai là chiến sĩ hi sinh trên chiến trường tại Long An năm 1974. Khi đi ngược ra Bắc, một con bướm đen đã lọt vào trong xe ông và đậu lên quách đựng hài cốt. Con bướm cứ ở đó mãi không bay đi. Có lẽ con bướm nhỏ ấy là linh hồn của người chiến sĩ. Khi quách đựng thi hài được chôn xuống đất ở nghĩa trang thì con bướm cũng khép cánh lại mà chết”.

Olivier Page cũng rất nhớ cuộc gặp gỡ với một vị anh hùng, thương binh, cha của một người bạn ông ở Hà Nội. Olivier cùng ông ấy quay lại chiến trường nơi ông từng chiến đấu khi còn trẻ, ở gần vĩ tuyến 17. Từ năm 1970 tới lúc đó, ông đại tá chưa có dịp quay lại nơi này. Olivier nhớ lại: “Trong những ngày đó, ông đã kể cho tôi nghe về đời mình, về những trận chiến đấu, và tôi thấy ông thật can đảm. Ông đã hi sinh phần lớn cuộc đời mình cho Tổ quốc. Tôi rất gắn bó với ông, dù chúng tôi rất khác nhau. Mỗi lần gặp ông, tôi đều thấy rưng rưng xúc động. Ông đã kể cho tôi nghe về những mất mát hi sinh của người lính một cách hết sức chân thực”.

Bài học cuộc đời

< Nhà báo Olivier Page gặp gỡ nhà văn hóa Hữu Ngọc.

Gần 20 năm rong ruổi trên khắp mọi nẻo đường Việt Nam, Olivier Page đã nhiều lần được đón tết ở Hà Nội và TP.HCM. Điều ông thích nhất là không khí náo nức, hứng khởi, say sưa rất con người của ngày tết. Ông nói: “Tết như khoảng lặng bất chợt trong cuộc sống náo nhiệt. Dường như trong những ngày này, người Việt Nam chỉ muốn gặp gỡ gia đình, bạn bè, quên đi những lo toan trong cuộc sống. Tết là cách để tạm dừng dòng thời gian.

Tôi cũng rất thích khía cạnh tâm linh và đạo đức của ngày tết: Tết đến, người ta tha thứ cho nhau, thanh toán nợ nần, hòa giải với nhau nếu có thể, gặp gỡ, ăn uống, hội hè. Không khí an hòa vui vẻ xua tan mọi lo âu thường ngày. Người ta có cảm giác là mọi thứ đều có thể làm được, rằng có trời phật lo cho số phận con người, rằng trời hạ xuống đất để nói rằng bác ái là một trong những giá trị lớn nhất trên đời.

Tôi thích những con phố trang hoàng đầy hoa, tôi thích những ngôi chùa phủ đầy hoa, những ngôi nhà dọn dẹp sạch sẽ, trang hoàng đẹp đẽ đón tết, bàn thờ tổ tiên đầy đồ thờ cúng, mùi hương trầm trong các ngôi đền, pháo hoa bên hồ Hoàn Kiếm, những đốm lửa nhỏ đốt trên vỉa hè giữa đêm để xua đuổi tà ma. Tôi thích sự hân hoan của người Việt trong dịp tết”.

Olivier Page nói ông sinh ra là người Pháp, nhưng ông muốn mình là công dân thế giới, quan tâm đến những nền văn hóa khác. “Tôi không trở thành người Việt Nam, nhưng tôi có thể cảm nhận và hiểu được tâm hồn Việt Nam” - ông chia sẻ. Theo Olivier, những chuyến đi tới Việt Nam đã mang lại cho ông rất nhiều điều. Người Việt đã giúp ông hiểu được những giá trị tinh thần vô giá: sự gắn bó với truyền thống, ý nghĩa của gia đình, sự tôn trọng người cao tuổi, lòng yêu trẻ thơ, tính khiêm nhường.

Ông kết luận: “Tôi nghĩ là thật hay nếu ta làm được những điều lớn lao mà vẫn khiêm nhường. Đó chính là điều tôi thích ở người Việt, dù họ giàu hay nghèo, là công nhân, nông dân, thương gia, bác sĩ, kỹ sư, nhà thơ, nghệ sĩ, chiến sĩ hay anh hùng. Đó là bài học cuộc đời tuyệt vời”.

Du lịch, GO! - Theo Thanh Phương (Tuổi Trẻ Chủ Nhật), internet

Wednesday, 20 March 2013

Thuộc huyện Khánh Vĩnh, cách Nha Trang khoảng 45km, trong khu vực Buôn Y Bay, thác Yang Bay theo cách gọi của người dân tộc Raglay có nghĩa là Thác Trời. Từ Nha Trang, theo đường 23/10, đến ngã ba Cầu Lùng Diên Khánh rẽ đường đi Đà Lạt, đi khoảng 5km thấy bảng chỉ dẫn đường vào thác Yang Bay.

Điểm tham quan đầu tiên sẽ là Mộc Thần hay còn gọi là cây Tình yêu. Đây là một cây cổ thụ độc đáo mà bà con người Raglay kính cẩn gọi là Mộc Thần. Với chiều cao khoảng hơn 25m, tán xòe tỏa bóng mát rộng, gốc cây khổng lồ này được tạo thành bởi hai cây si và da ghép lại phải đến 20 người ôm mới hết.

< Chiều cao trên 25m, tán có đường kính hơn 20 m. Gốc cây khổng lồ hơn 20 người ôm. Bà con Raglai nơi đây kính cẩn gọi đây là Mộc Thần.

Không ai biết chính xác Mộc Thần bao nhiêu tuổi. Chuyện kể rằng, Mộc thần rất linh thiêng, bà con người Raglay hằng ngày trước khi vào rừng đều dừng lại cầu khấn xin cho đi rừng bình yên.

Từ đây khách bắt đầu cuộc hành trình khám phá Yang Bay. Điểm đến kế tiếp là thác Yang Bay nằm ở độ cao 100m so với mực nước biển, là thượng nguồn của một nhánh sông xuất phát từ dãy Trường Sơn đổ về Sông Cái Nha Trang.

Trên đường đi, dòng nước len lỏi qua các cánh rừng, vách đá… tạo thành nhiều dốc thác, các hồ lớn, nhỏ dưới chân thác. Hồ cuối cùng là hồ nước cạn dưới chân một thác có độ cao khoảng 10m.

Hồ nước trong vắt, nhìn thấy đáy. Một điều khá thú vị là chỉ cần đứng xuống nước một lát là cả đàn cá bu đến rỉa chân. Cảm giác thích thú càng tăng khi khách lội ra xa hơn và cá thi nhau bu đến.

Bàn tay người tô điểm tạo nên cảnh quan đẹp khu vực xung quanh thác, thêm khí hậu trong lành, mát mẻ nên đây là nơi để khách tắm suối hay thư giãn. Khách có thể nằm phơi nắng trên phiến đá giữa hồ, hay có thể đi qua phía bên kia là bãi cát, có thể nằm trên ghế bố rồi sau đó nhảy ùm xuống nước, cảm giác giống như đang tắm sông.

Tiếng nước đổ ầm ầm phía trên cao thu hút bước chân khám phá của khách đi tìm những góc ảnh đẹp. Đường lên rất dễ đi. Lên đến tận cùng sẽ thấy dòng nước chảy qua các khe đá rất hiền hòa trên một khu vực bằng phẳng.

Từ bên trên nhìn xuống, nước đổ tung bụi nước trắng xóa ở những gộp đá có độ cao thấp khác nhau; qua khỏi đoạn ầm ào thác đổ, dòng nước xuống bên dưới như một dòng sông rộng và phẳng lặng. Đây là điểm khác biệt của Thác Yang Bay so với các thác khác ở Khánh Hòa.

Điều thú vị vẫn còn nằm phía trước. Khách lên xe điện và tiếp tục cuộc hành trình khám phá công viên Yang Bay có diện tích 596ha.

< Đường lên thác Ho Cho.

Xe đi qua những khu vườn hoa đào, những bãi cỏ xanh mịn, khu vui chơi… và cuối cùng dừng lại ở vườn hoa lan. Từ đây khách đi bộ theo đường mòn lên một thác khác có tên gọi là thác Ho Cho, càng đi lên không khí càng dịu mát.

Qua cầu treo bắc ngang một dòng suối là đến khu vực tắm khoáng nóng. Đây là nguồn nước ngầm từ trong đá, dưới lòng đất chảy ra. Khu vực này gọi là Hồ Tiên.

Có ba hồ với nhiệt độ khác nhau. Thò chân xuống hồ, người không chịu được nóng sẽ rút chân lên ngay. Tuy nhiên, cũng có nhiều người thả mình xuống hồ này để khi lên ai nấy đỏ au như con tôm luộc!

< Hồ 30 độ C.

Hồ được nhiều khách chọn lựa là hồ 30°C. Với nhiệt độ vừa phải này, đây là nơi ngâm mình tuyệt vời, tái tạo năng lượng, phục hồi sức khỏe… Có người chọn cách ngâm mình từ hồ nóng nhất, rồi chuyển sang hồ ít nóng hơn để thử cảm giác và sức chịu đựng!

Rời thác Ho Cho, khách tiếp tục cuộc vui với cưỡi đà điểu, thử thời vận với trò chơi đua heo, câu gấu, xem đá gà… Hay nhàn nhã nhất là dạo vườn lan tìm góc ảnh đẹp… Bữa cơm trưa với những món được chế biến từ “cây nhà lá vườn” như: thịt cá sấu, đà điểu nướng, canh chua, chả ram, sườn ram… Cuộc hành trình tắm suối (lạnh và nóng), đi bộ, leo dốc… khách sẽ cảm thấy đói bụng và cam đoan rất ngon miệng!

Sau bữa cơm trưa khách sẽ được thư giãn bằng bữa tiệc âm nhạc với các nhạc cụ đặc biệt của dân tộc Raglay như sáo Tacung, Đinh tuh, Talepiloi, đàn đá, đàn T’rưng… Câu cá sấu là tiết mục vui chơi cuối cùng. Có cả con cá sấu đã bị khóa chân và rọ mõm cho khách chụp hình thân thiện…

Thác Yang Bay là một thác đẹp lại thêm chương trình du lịch phong phú nên thu hút nhiều du khách, nhất là khách nước ngoài. Đến Thác Yang Bay, ngoài mục đích vui chơi hay nghỉ ngơi thư giãn, khách còn có cơ hội khám phá núi rừng hoang sơ, tìm hiểu về văn hóa của dân tộc Raglay, tham gia các trò chơi dân gian… chỉ trong một ngày lại không xa thành phố Nha Trang là mấy.

Du lịch, GO! - Theo Bình An (YuMe), internet
Hành trình đi dọc Kà Lừm, không thể không nhắc tới Ka Lô - một bản mới được dựng lên với nét đặc sắc không lẫn vào đâu được: Hút thuốc lào.

Bin Laden... nghiện thuốc lào

Nếu không có dòng chữ Bản Ka Lô - huyện Kà Lừm tỉnh Sê Kông (Lào) ngay trên cổng, chắc chúng tôi đã đặt ngay cho bản dân tộc Lào giữa mịt mù Trường Sơn này là “bản thuốc lào” bởi dường như già trẻ gái trai ở đây, ai cũng cầm ống điếu rít thiện nghệ. Hút thuốc lào và đẻ nhiều con, đó là 2 điều khiến tôi nhớ mãi về Ka Lô.

Nếu bản mới Arooc chỉ 2 người biết tiếng Việt trọ trẹ thì chỉ với 62 hộ, Ka Lô đã có đến 8 người nói tiếng Việt rất sõi. Trong đó phải kể đến trưởng thôn San Chăn. San Chăn vừa rít thuốc lào, vừa xoè tay nhẩm đếm: 62 hộ, nhà nào cũng có trên 3 đứa con, nhiều nhất có 12 đứa. Những cặp vợ chồng trẻ có 3 con là bởi chưa kịp sinh tiếp. Cứ đà này, lại phải đốt rừng, lập thêm bản mới mất thôi.

San Chăn năm nay 45 tuổi, 1 vợ 5 con và đang có kế hoạch sinh thêm em bé vào giữa năm nay. Tuy nhiên, kỷ lục sinh nhiều con nhất bản Ka Lô phải kể đến một người có cái tên rất đặc biệt: Bin Laden. Lúc chúng tôi vượt qua con dốc vào bản, người đàn ông đen nhẻm, cường tráng này ngồi vắt vẻo bên hiên nhà rít thuốc lào như đốt rạ.

Bin Laden cũng nói tiếng Việt rất sõi, trả lời rành rọt tiếng nào ra tiếng đó. Nói chuyện chưa được 2 câu, anh lại đưa ống điếu lên rít. “Mình cũng không biết vì sao bố mẹ đặt cái tên này. Gần đây có điện câu lên từ ngoài suối, xem ti vi mới biết ở nước ngoài cũng có cái ông tên Bin Laden. Nói chung tên mình là tên mình, còn ông ta kệ ông ta”.

Lúc đầu nghe anh xưng tên, tôi tưởng đùa, nhưng sau đó, chính trưởng thôn San Chăn xác nhận. “Cũng chẳng hiểu vì sao, cả thôn chỉ có cái tên thằng này là lạc loài” - trưởng thôn San Chăn nói. Bin Laden cao lớn vạm vỡ, không râu ria nhiều như trùm khủng bố quốc tế Osama Bin Laden, ngược lại thường xuyên cười rất nhiều.

Ngoài cái tên giống nhau, Bin Laden của bản Ka Lô còn giống trùm khủng bố một điểm nữa là … đông con. Tính tổng cộng, anh giờ đây có tới 8 đứa con trong khi tuổi đời chỉ suýt soát 40. Triết lý của Bin Laden về việc sinh nở: Trời sinh voi sinh cỏ, nó chui ra được thì đương nhiên phải sống được, mình nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu hả cán bộ?

Con nhiều đến nỗi khi tôi hỏi tên từng đứa, anh chỉ nhớ được vài đứa đầu, mấy đứa sau thì “phải chờ vợ đi rẫy về mới biết được cán bộ ơi”. Vợ Bin Laden mới sinh đứa con út năm ngoái, đi rẫy đã 2 ngày vẫn chưa thấy về. “Xa lắm, đem theo cơm nắm, muối, ngủ luôn trên rẫy, mấy ngày mới về” - San Chăn giải thích.

Đàn bà không thuốc lào, chẳng ai lấy !

Ngoài vợ chồng Bin Laden thì vợ chồng Coong Hoài cũng đang mon men với tới hộ đẻ con nhiều nhất bản. Hoài đứng bên bờ suối gọi mấy đứa nhỏ về ăn cơm trưa. Có 3 đứa con trai. Còn cô gái đứng cạnh mẹ là con đầu, tên là - Mai. Hoài năm nay mới 17 tuổi, da trắng căng tròn, vừa gọi con vừa cầm ống điếu rít liên tục.

Hoài kể: “Em lấy chồng trong bản năm 13 tuổi, cưới xong thì đẻ, mỗi năm mỗi đứa. Bây giờ tổng cộng có 1 trai 3 gái. Chờ mấy đứa sau này lớn chút, lại đẻ tiếp”. Vốn tiếng Việt của Hoài rất ít, chủ yếu học mót lại từ trưởng thôn San Chăn và mấy người khác.

Hoài kể rằng em biết hút thuốc lào từ năm lên 10, mỗi lần thấy mẹ hút em cũng tập hút theo. Mẹ Hoài năm nay mới xấp xỉ 40 nhưng do ngày ngày lên rừng cuốc rẫy nên trông già hơn tuổi rất nhiều. Dù còn trẻ, nhưng mẹ Hoài cũng đã có gần 10 cháu nội ngoại. “Ở bản này không biết hút thuốc lào thì coi như chưa phải người của bản. Mà con trai nó cũng không thèm hỏi làm vợ đâu” - Hoài cho biết.

Cái ống điếu mà Hoài cặp kè bên người được làm rất công phu. “Đây là cái điếu em mới làm, còn cái điếu mẹ làm cho năm lên 10 đã bị chồng nó đập vỡ mất rồi”. Chả là con gái lên 10 tuổi, bắt đầu tập tành hút thuốc lào, mẹ Hoài làm ngay cho con gái một ống điếu để hút.

Vật bất ly thân đó theo Hoài về tận nhà chồng trong bản, dùng được 6 năm thì trong một lần say rượu, chồng Hoài đã đập tan tành cái ống điếu. Vì hành động đó, Hoài bỏ về nhà mẹ đẻ cả tuần, trưởng thôn San Chăn phải họp lại, bắt chồng Hoài xin lỗi và làm cái ống điếu khác đẹp hơn cho vợ. “Sau lần đó em ngủ riêng cả tháng trời. Đến khi chồng chịu không nổi, phải cầu cứu cả thôn em mới tha cho. Cái ống điếu là của mẹ làm” - Hoài cười tủm tỉm.

Ống điếu cày của anh Bin Laden tính đến nay đã dùng được 10 năm, nước lên bóng chỗ tay cầm loang loáng, vàng ươm như vẫn gỗ Pơmu. Bin kể đàn ông ở Ka Lô cần phải biết hút thuốc lào, như anh ta, mỗi ngày đốt ít nhất một cuộn to.

Thuốc trong nỏ ống điếu của Bin không bao giờ tắt lửa, để khi cần, anh có thể rít được ngay mà không cần châm đóm như phong cách hút của người Việt. Trong bản Ka Lô chỉ có một chàng trai đã 26 tuổi mà vẫn chỉ có 1 đứa con, đó là San Lan - con trai của bản trưởng San Chăn.

San Lan may mắn hơn những chàng trai trong bản, khi đã được một lần về thị trấn A Lưới (TT - Huế), chứng kiến phố xá, xe cộ và cuộc sống sung túc của người Việt. San Lan mãi đến năm 20 tuổi mới biết hút thuốc lào cũng bởi không thể nào tìm được vợ nên đành tập hút.

Cưới được vợ, Lan dần dần bỏ thuốc. Anh cùng vợ dẫn chúng tôi đi thăm các nhà trong bản, không ngại ngần ôm vợ, cười vui: “Ở đây muốn yêu nhau phải bắt đầu từ điếu thuốc lào, không thì ế vợ mất. Nhưng mình lại không thích hút thuốc, có lẽ vợ giành mất phần rồi”.

Vợ Lan là Hiên, mới 16 tuổi nhưng cũng như đàn chị Coong Hoài, Hiên biết hút thuốc từ năm lên 10. Lấy chồng không thích thuốc lào, Hiên chẳng ngại ngần hút luôn cho phần của chồng. “Mình không thích hút nên không làm điếu, nhưng có dịp quây quần, cũng luôn rít vài hơi cho vui. Cũng nhờ thuốc lào mà mình có vợ đấy” - San Lan vui vẻ.

Một điều kỳ lạ là phần lớn đàn ông phụ nữ ở Ka Lô biết hút thuốc lào từ nhỏ và ống điếu luôn cặp kè bên người nhưng tuyệt không ai bị bệnh gì liên quan đến thuốc. Trưởng bản San Chăn đùa: Nước suối ở đây mát lạnh và trong veo, uống vào hết bệnh tật, có con ma bệnh nào dám bắt mình được nữa!

Ka Lô cũng là bản mới, vừa được 2 đồn biên phòng Tà Vàng và A Đớt dựng nhà cách đây 2 năm. Bản nằm trên đồi cao, bên cạnh dòng sông Troong chảy ngược. Bản quanh năm chìm trong sương mù, nhưng nhà nào cũng được BĐBP đánh số cẩn thận. Dù vậy, đời sống kinh tế ở đây cũng như nhiều bản khác dọc vùng biên đang gặp rất nhiều khó khăn.

Trưởng bản San Chăn ngậm ngùi: “Cực nhất là mùa lũ về dâng đầy sông Troong, bản bị cô lập có khi cả nửa tháng, lương thực cạn kiệt, may lúc nào các anh biên phòng ở Tà Vàng và A Đớt cũng quan tâm ghé thăm, nếu không dân bản lại dời vào rừng thẳm lâu rồi”.

Rừng thẳm mà San Chăn nói cách bản 30km đường chim bay, và tất nhiên không có lối mòn đi vào, hoàn toàn mất hút giữa đại ngàn Tây Trường Sơn. Bản mới, dẫu quanh năm mây mù bao phủ tứ bề, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người qua lại.

Du lịch, GO! - Ký sự của Nam Cường (báo Tiền Phong), internet

Công ty du lịch

Công ty du lịch >>> Siêu thị mevabe dành cho mẹ và bé ,quần áo trẻ em >> thời trang trẻ em
Lên đầu trang
Tự động đọc truyện Dừng lại Lên đầu trang Xuống cuối trang Kéo lên Kéo xuống