Bài viết liên quan

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

Auto scrolling

Giới thiệu bản thân

Bản quyền thuộc Công ty du lịch Việt Nam. Powered by Blogger.

Search This Blog

Wednesday, 3 April 2013

Người Hoa ở đâu là có buôn có bán có sạp hàng thuốc bắc và ở đó sẽ mọc lên những quán ăn với nhiều món hấp dẫn, trong đó có món cuốn sủi (Phở khan), món khâu jù gọi chệnh thành món khâu nhục, tức là thịt lợn ba chỉ kẹp rau dưa và vài vị thuốc bắc hấp nhừ, món xá xíu, tức là thịt nạc thái miếng to bản đã nướng qua lửa vàng ruộm tẩm với húng lừu rán kỹ hay lạp sườn, vịt quay và các món ngẩu pín, mì vằn thắn vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.

< Tô cuốn sủi, tức là phở khan ở Lào Cai.

Ai từng ghé Lào Cai, chắc chắn không thể bỏ qua cuốn sủi, món ăn đơn giản nhưng mang hương vị riêng của mảnh đất này.

Cuốn sủi còn được gọi với cái tên phở khan, khá giống với món phở Tíu. Cũng là bánh phở trắng mềm dưới bát, phía bên trên lớp phở được rắc chút mỳ bằng củ dong rang ròn cùng thịt bò, gia vị được nấu sền sệt thành một thứ nước sốt có hương vị riêng. Trên cùng của bát cuốn sủi là hạt tiêu, lạc, rau thơm và vài lát ớt.

Bát cuốn sủi được bưng ra mời thực khách, hương thơm của các loại gia vị quyện vào nhau ngào ngạt. Bát cuốn sủi với nước sốt nóng hổi. Cuốn sủi không có nước dùng như phở mà chỉ có nước sốt được rưới lên phở trắng. Khi ăn, bạn chỉ cần đảo đều các loại gia vị với bánh phở, gia giảm thêm chút tương ớt, gia vị và ăn kèm với món rau bạc hà tươi ngon, vậy là đã có một bữa sáng ngon lành trên mảnh đất vùng cao này.

Ở Lào Cai, có rất nhiều quán hàng cuốn sủi và nhà hàng chế biến món ăn kiểu người Hoa. Nhưng đa phần những khách đi tàu lên Lào Cai thường dừng lại ở ngay quán ăn chỉ cách ga có vài bước chân. Tại đây, trong khi chờ đợi món cuốn sủi, bạn có thể tranh thủ vệ sinh cá nhân và chuẩn bị hành lý cho chuyến đi khám phá mảnh đất Lào Cai. Một bát cuốn sủi ngon lành, lạ miệng, thơm thơm hương quế với giá cả phải chăng luôn là lựa chọn của những người bạn trẻ khi đến với Lào Cai.

Không chỉ hợp túi tiền với người lao động, món này còn có thể ăn mọi mùa trong năm và đã ăn một lần bạn sẽ không thể quên được hương vị của nó.
Cùng với món thắng cố ngựa, cuốn sủi là món ăn đặc trưng của vùng đất Lào Cai, hợp túi tiền của nhiều người lao động mà mùa nào cũng ngon, cũng hợp. Bất cứ ai khi đến cũng muốn thưởng thức một lần để nhớ mãi.

Du lịch, GO! - Theo Ngoisao, Dulich.vn...

Tuesday, 2 April 2013

(Phần cuối) Về à? Hôm trước đi, hôm sau về... là chuyện hiếm khi xẩy ra trong những chuyến phượt của bọn mình (trừ lần đi Đà Lạt, do chỉ đơn thuần là công việc)... vậy nhưng lần này Trời xui đất khiến, hết hứng khởi thì go home!

< Về thu xếp đồ đạc, trả phòng rồi đi. Nhà nghỉ HD mọi thứ đểu tạm được, ngon nhất là wifi nhưng nước rất tệ, go thôi!

Do thời gian còn khá sớm (lúc này chỉ mới gần 10h sáng nên bọn mình sẽ rời Phước Long theo đường nối từ ngã 4 cầu Thác Mẹ ra TL741 rồi xuôi theo đường nội ô 6 Tháng 1 để rờ phường Thác Mơ, hướng về Phước Bình.

< Từ ngã 4 cầu Thác Mẹ: con đường nối ra TL741 nhỏ thôi nhưng hai bên bạt ngàn vườn điều (vị trí ngã 4 tại đây).

Trong thật tế thì Bình Phước cũng có lắm cảnh đẹp mà mình đã đề cập tới trong bài trước. Tuy nhiên, nếu có thể thì bạn nên du lịch ở vùng này vào mùa mưa vì nhiều cảnh đẹp tại đây là thác và hồ - mưa mới có nước lai láng được. Với lại nhiệt độ cũng không quá sốc như lúc bọn mình đến.

< Bảng báo màu đỏ của con đường nhánh hướng lên đồi thuộc khu vực quân sự, mình vẫn chạy thẳng.

Bình Phước là tỉnh miền núi thuộc vùng Đông Nam bộ. Ở vào vị trí tiếp giáp giữa đồng bằng và cao nguyên, phía bắc và tây bắc giáp Campuchia, phía đông giáp các tỉnh Đắk Nông và Lâm Đồng, phía nam giáp các tỉnh Đồng Nai và Bình Dương, phía tây giáp Tây Ninh.

< Đường khá vắng, thi thoảng mới có một chiếc xe nhưng không hề gì, vắng chạy càng phẻ.

Đây là tỉnh có nhiều rừng. Ở đông bắc có ngọn núi Bà Rá cao 733m và dãy núi thấp quanh Lộc Ninh, còn lại là rừng bạt ngàn. Rừng rậm nhưng đất khá bằng phẳng. Phần lớn là đất đỏ nên trồng cây công nghiệp rất tốt.
Bình Phước là nơi có nhiều rừng cao su lớn, vườn cây cà phê, điều, tiêu...

< Chạy ngang qua cây cầu Daklung bắt ngang dòng chảy của sông Thác Mẹ (sông Bé) - vị trí cầu tại đây.

< Bọn mình dừng lại, xuống tham quan một tý.

Tỉnh có hai con sông chảy từ bắc xuống nam: phía tây là sông Sài Gòn, phân giới giữa tỉnh Bình Phước và Tây Ninh; giữa tỉnh là Sông Bé, có các nguồn từ phía bắc, đoạn dưới đi vào đất Biên Hoà, đổ vào sông Đồng Nai.
< Thật đáng công: từ đây nhìn về phía núi Bà Rá sẽ có một khung cảnh thật đẹp.
Cây cầu nhỏ (xe du lịch 4 bánh chạy được), đứng chụp ảnh nhưng xe chạy qua lại cứ lưng tưng...

< Nửa kia và con xế đứng bên vườn có các nọc tiêu xây bằng gạch. Xứ nhiều tiêu và điều... nhưng đừng đọc tắt là 'tiêu điều' nhé.

Khí hậu: Bình Phước chia 2 mùa: mùa mưa từ tháng 5 đến tháng 10, mùa khô từ tháng 11 đến tháng 4 năm sau. Phía Bắc nhiều rừng, nên ẩm thấp hơn phía Nam, lượng mưa trung bình hàng năm 2.110mm.

< Thỏa lòng rồi lại lên xe đi. Mình thích những con đường nho nhỏ, xanh rợp bóng cây...

Bình Phước là một trong những nơi có nhiều cảnh quan thiên nhiên và di tích lịch sử còn ít được biết đến. Đó là các thác Mơ, núi Bà Rá, thác số 4, đồng cỏ Bàu Lạch. Chính nơi đây trong những năm kháng chiến chống Pháp và Mỹ đã nổi lên bao địa danh lịch sử được chú ý như ban chỉ huy quân sự Miền, nhà giao tế Lộc Ninh, kho xăng Lộc Hòa, Lộc Quang.

< Mùa này nóng, nhưng giấc cuối năm tại đây s mát lạnh đấy.
Mé phải đường vẫn là vườn điều...

< Gặp bùng binh phía trước, đây là bùng binh có tượng đài Chiến Thắng cùng chiếc máy bay Mỹ bên phải.
Mình rẽ trái, hướng vào trung tâm thị xã để từ giã nơi này thông qua TL741.

Đặc biệt tại xã Phú Riềng (huyện Phước Long) nơi ra đời chi bộ Đảng Cộng Sản đầu tiên vùng Đông Nam Bộ, cũng là nơi diễn ra cuộc nổi dậy của hai anh em Điểu Mol và Điểu Mól (dân tộc Xtiêng) vào năm 1933.

< Rời phường Thác Mơ, bọn mình trở ra TL741 - lúc này đã là 10h15, nắng thật gắt, thời tiết rất nóng.


< Qua địa phận phường Phước Bình, nửa kia ngoái lại chụp thêm một tấm núi Bà Rá lần cuối. Có lẽ sẽ rất lâu nữa mới về lại chốn này.

Bình Phước là nơi định cư và sinh sống của nhiều dân tộc khác nhau. Đồng bào dân tộc ít người chiếm 17,9%, đa số là người Xtiêng, một số ít người Hoa, Khmer, Nùng, Tày,...Vì thế Bình Phước có nhiều nét văn hóa của đồng bào dân tộc Xtiêng.

< Vượt qua khu du lịch sinh thái Mỹ Lệ rồi qua luôn ngã 3 Long Hưng, bọn mình hướng về trung tâm xã Bù Nho.

Tỉnh có nhiều lễ hội truyền thống đặc sắc: Liên hoan văn hóa các dân tộc thiểu số vào tháng 12 hàng năm, thường có: lễ hội cầu mưa của người Xtiêng; lễ bỏ mả; lễ hội đâm trâu; lễ mừng lúa mới của đồng bào Khmer.

< Bù Nho đây, một khu thị tứ nhỏ trên TL741. Tại đây có đường vào hồ Long Tân, Long Hà; hai hồ thủy lợi khá lớn.

< Rời Bù Nho, mình sẽ chạy ngang qua Tân Hòa để hướng về Phú Riềng. Nắng rất gắt nhưng trang bị kỹ áo gió, găng, vớ, khẩu trang và kiếng nên cũng không hề gì. Vậy nhưng nếu dừng xe lại là đổ mồ hôi ướt đẫm ngay.

< Vào địa phận Phú Riềng.
Theo đúng luật giao thông: xe gắn máy khi gặp các bảng này phải giảm tốc độ xuống 40km/h vì vào khu dân cư.

< Rời Phú Riềng để đến thị xã Đồng Xoài. Trên đoạn này có hồ Suối Lam (khu du lịch) và hồ Đồng Xoài (hồ thủy lợi).
Còn thị xã Đồng Xoài thì có hồ Suối Cam chia làm 2 phần: hồ trên và hồ dưới.

< Đến Đồng Xoài, đồng hồ đã chỉ 11h30. Vậy nên ghé chợ ăn buổi cơm trưa. Lúc này, theo dự định từ trước thì bọn mình sẽ theo QL14 từ Đồng Xoài về Chơn Thành rồi vào QL13 đi Bình Dương > TP Hồ Chí Minh.

< Vậy nhưng anh chủ quán cơm cho biết: nếu theo QL14 và QL13 về Sàigòn sẽ xa hơn nếu so với TL741 về Bình Dương và SG - Phần khác, vài đoạn trên QL14 sẽ nhiều bụi bặm vì đang sữa chữa...
Ảnh là một phần của một nhà lồng trong rất nhiều nhà lồng chợ tại Đồng Xoài.

< Nghe anh chủ quán nói vậy nên bọn mình chọn TL741 vậy, lặp lại tuyến đường cũ, khi về đến Cổng Xanh sẽ đi hướng khác cho lạ.
12h35 phút, bảng báo hiệu đã vào địa phận tỉnh Bình Dương, nhanh ghê ta!

< Chạy ngang Trung tân Hành chính huyện Phú Giáo - thuộc thị trấn Phước Vĩnh.
Huyện Phú Giáo nằm ở phía Đông Bắc tỉnh, cách Trung tâm Thành phố mới Bình Dương 35km và tiếp giáp với tỉnh Bình Phước. Khí hậu ôn hòa, thiên tai bão lụt ít xảy ra nên rất thích hợp cho việc phát triển các loại cây công nghiệp dài ngày nói riêng và nông nghiệp.

< Gặp ngã rẽ bến đò Tân Định (8km - vị trí bến đò tại đây), chạy thẳng là về trung tâm Bình Dương với khoảng cách là 42km nữa.

< Qua cây cầu Phước Hòa (nơi có chiếc cầu gẫy), lần này chụp mé bên kia.

< Trong địa phận xã Phước Hòa, lúc ni chỉ còn cách Cổng Xanh một vài cây số nữa thôi.

< Từ Cổng Xanh, mình rẽ vào tỉnh lộ 742, tức là đường Huỳnh Văn Lũy hướng về đại lộ Bình Dương. Vậy là không theo TL741 như lúc đi nữa.

< Đường Huỳnh Văn Lũy rợp bóng cây xanh của hàng loạt rừng cao su, mát rượi nên bọn này dừng xe nghỉ chân, uống nước.
Rừng cao su cũng có cái đẹp riêng đó chứ, bạn thấy không?

< Màu xanh cũa những tán cây đầy huyền hoặc làm lòng người tan biến cái mệt, cái nóng.

< Qua ngã 4 đại lộ Nguyễn Văn Linh cắt ngang thì đường mình đang đi bổng rộng thênh thang, vẫn là đường Huỳnh Văn Lũy đấy. Đây cũng chính là khu vực Thành phố mới Bình Dương.

Thành phố mới Bình Dương là tên của một đề án xây dựng đô thị trong Khu liên hợp công nghiệp - dịch vụ - đô thị tỉnh Bình Dương. Thành phố này được xây dựng mới hoàn toàn không dùng tiền ngân sách và sẽ là trung tâm hành chính mới của Bình Dương thay cho thành phố Thủ Dầu Một.

< Cứ chạy thẳng để về Sàigòn, dân địa phương chỉ mình như vậy. Bọn mình đoán rằng đường này sẽ đâm thẳng ra đại lộ Bình Dương, tức là QL13 - trực chỉ TP HCM.
Huỳnh Văn Lũy đoạn này hẹp lại, nhưng vẫn là 4 làn xe.

< Hội đồng Nhân dân TP Thủ Dầu Một. Thành phố Thủ Dầu Một là thành phố trực thuộc tỉnh Bình Dương, nằm trong vùng kinh tế trọng điểm phía Nam, có vị trí tương đối thuận lợi cho việc giao lưu với các huyện, thị trong tỉnh và cả nước qua quốc lộ 13,cách Thành phố Hồ Chí Minh 30km.

< Hết đường Huỳnh Văn Lũy, mình rẽ trái vào QL13, cũng chính là Đại lộ Bình Dương.

< Dừng nghỉ tránh nắng nóng, uống cạn chai nước mang theo rồi lại đi. Qua cầu Vĩnh Bình, vậy là vào địa phận thành phố Hồ Chí Minh.

< Cầu vượt Bình Phước đây! Sớm ngày hôm qua đi, giờ lại 'hồi hương' chốn quê nhà.
Lúc này đã là 14h32 phút ngày 24 tháng 3 năm 2013, có lẽ chỉ mất chưa đầy một tiếng nữa là bọn mình sẽ có mặt tại nhà, kết thúc một chuyến đi ngắn - nhẹ nhàng nhưng thu hoạch... 'hơi bị ít'!

Nhưng phượt mà: Đi cho biết đó biết đây, ở nhà xem mạng biết ngày nào khôn. Ít nhiều gì cũng vẫn biết núi Bà Rá ở Phước Long nhứ thế nào, bạn nhỉ?
Hết

Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4 - Phần 5 - Phần 6 - Phần 7

Điền Gia Dũng
Du lịch, GO!
Công trình thủy điện, thủy nông Ayun Hạ hoàn thành năm 1994, nằm trên địa bàn 2 huyện Chư Sê và Phú Thiện, tỉnh Gia Lai. Với diện tích mặt nước 37 km², công trình vĩ đại, tuyệt đẹp này không chỉ khiến Gia Lai trở thành vựa lúa của Tây Nguyên, nó còn giúp hàng ngàn nông dân mưu sinh, thoát nghèo bằng nghề đánh bắt cá.

Sung túc nhờ hồ

Những ngày lang thang quanh khu vực hồ Ayun Hạ, một lần đứng trên đỉnh đèo Chư Sê phóng tầm mắt nhìn xuống hồ, tôi mới thực sự ngỡ ngàng trước cảnh thiên nhiên đẹp như một bức tranh. Toàn cảnh bức tranh nền là một màu xanh trù phú. Hai bên hồ là hai dãy núi sừng sững ôm lấy dòng sông Ayun hiền hòa.

Phía dưới là nhà máy thủy điện Ayun Hạ và dòng nước trong xanh chảy theo kênh chính dài ngút tầm mắt, uốn lượn theo những cánh đồng chạy dài xuống thị trấn Ayun Pa tạo nên bức tranh đồng quê tự nhiên, hài hòa. Những mái nhà tranh cất tạm của ngư dân nằm lúp xúp bên bờ hồ. Dưới lòng hồ, những chiếc thuyền của ngư dân lững thững trôi… khung cảnh thật êm đềm.

Hỏi thăm mãi, cuối cùng tôi cũng tìm được nhà của già làng của làng T’lâm, xã Ayun. Năm nay đã gần 80 tuổi, già làng K’puih từng trải qua biết bao thăng trầm của quê hương, từng có những tháng năm dài tham gia nuôi giấu bộ đội trong cả 2 thời kỳ chống Pháp, Mỹ. Đêm đêm, già làng cùng thanh niên trong làng chèo thuyền độc mộc chở bộ đội vượt sông, mai phục dưới chân đèo Tung Kê tiêu diệt kẻ thù.

Già làng khoe: “Từ lúc có hồ đến nay, bà con hết nghèo đói, sống khỏe. Giờ nhiều người thích xuống nước bắt cá hơn lên rừng rồi”. Theo già làng K’puih, chỉ tính riêng xã Ayun đã khoảng hơn 300 hộ làm nghề đánh bắt cá trên hồ. Trẻ con trong làng khi vừa biết đi cũng là lúc phải tập bơi, lên 10 tuổi đã biết câu cá, thậm chí có đứa giăng lưới thành thục, biết canh con nước, ngọn gió để đặt câu, buông lưới. Quả thật, hồ Ayun Hạ đã cho bà con cuộc sống sung túc.

Tôi gặp ngư dân Đ’Breng, ở làng T’Lâm, xã Ayun, giữa lúc anh vừa đi thả lưới về. Tôi ngạc nhiên thấy quần áo anh sũng nước nhưng chẳng thấy cá đâu. Anh cười bảo: “Bây giờ mình chỉ thả lưới xuống thôi, về ngủ 1 giấc rồi sáng dậy sớm đi mang cá về bán thôi”. Tôi hỏi: “Thả lưới không có người trông người khác xuống lấy mất thì sao?”. “Không đâu, ai cũng có mà”, anh thật thà đáp.

Già làng K’puih cũng nói với tôi rằng từ xưa đến giờ chưa từng xảy ra mất trộm lưới. Đ’Breng năm nay gần 50 tuổi và anh chẳng nhớ đã gắn bó với dòng sông từ lúc nào. “Ngày xưa theo cha đi bắt cá dưới sông, cũng có cá. Bây giờ có hồ rồi, nhiều cá lắm, không phải ngược lên thượng nguồn nữa”, anh nói tiếp. “Thả lưới một đêm được bao nhiêu cá?”, tôi hỏi Đ’Breng. Anh đáp: “Nhiều lắm, con nào cũng to, mang nặng vai. Ở đây nhiều người thả lưới giỏi lắm”. Đ’Breng bảo, cách đánh cá của những ngư phủ trên sông Ayun rất khác người. Buổi chiều sau khi đi rẫy về họ chỉ ra sông buông lưới xuống để sáng mai ra thu lưới và mang cá về bán.

Đối diện các làng thuộc xã Ayun, huyện Chư Sê là các làng ngu phủ Kim Piêng, Plei Bông, Plei Trơk, Plei Hek… của xã Chư A Thai, huyện Phú Thiện đang có cuộc sống sung túc nhờ hồ Ayun Hạ.

Buổi chiều, hoàng hôn buông xuống thật nhanh. Những ngôi nhà sàn bắt đầu sáng đèn. Tôi ngỏ ý muốn ở lại một đêm, già làng K’puih gật đầu, cười bảo: “Rừng đủ thức ăn, đủ chỗ ngủ mà”.

Kiêng kỵ khi buông lưới

Buổi sáng, khi mặt trời chưa ló rạng tôi đã giật mình choàng tỉnh bởi tiếng khua mái chèo, tiếng gọi í ới bằng tiếng bản địa. Già làng K’puih đang ngồi thư thái nhìn ra khoảng sân đầy heo gà, miệng phì phèo tẩu thuốc. Tối qua, tôi đã được xúc miệng bằng rượu cần, có vị thuốc, được thưởng thức món cá hồ Auyn Hạ nướng, nấu măng chua, và sau đó, ngủ một giấc thật say trong tiếng ru của cây rừng…

Bên ngoài, bờ hồ tấp nập, mọi người đang hối hả xuống xuồng, đi gỡ lưới. Tôi nhanh chân theo bước theo Đ’Breng. Biết tôi có ý định theo ra hồ, anh bảo: “Hồ sâu lắm, anh có biết bơi không?”, thấy tôi gật đầu, anh tiếp: “Hồ cũng có thần linh cai quản, phải khấn trước nếu không thần không cho xuống, không cho cá đâu”. Nói rồi anh chắp tay, ngửa mặt rì rầm một lát rồi nói: “Xong rồi”.

Chúng tôi bước xuống thuyền. Những chiếc thuyền khác cũng bắt đầu ra sông. Đ’Breng bảo, không chỉ khấn, xin phép thần trước khi ra hồ, còn phải hứa không được làm điều xằng bậy như phóng uế, bắt cá nhỏ, gian lận… Lưới của Đ’Breng thả không xa bờ, nhưng khi anh vừa kéo lên, đã thấy mấy con cá mè khá to giãy giụa.

Suốt thời gian gỡ cá, Đ’Breng không nói một lời. Mẻ cá từ nắm lưới dài chừng 30 m Đ’Breng thu chừng 40 con cá mè, cá lóc, cá trôi. Ước cũng hơn chục ký cá. “Mình bán bao nhiêu tiền một ký?”, tôi hỏi anh. “Có khi 20 ngàn, có khi cao hơn. Tùy hôm, khi nào họ bảo hôm nay cá rẻ thì mua thấp, hôm nào đắt thì họ trả cao”.

Hồ Ayun Hạ có rất nhiều cá. Cá tự nhiên vốn đã nhiều nay được Cty Thuỷ sản miền Trung thả giống chăn nuôi nên cuộc sống của hàng trăm hộ dân sống quanh lòng hồ Ayun Hạ càng sung túc hơn xưa. “Ở đây nhiều cá to lắm. Vì nó sống lâu nên rất khôn. Lưới không bắt được nó đâu. Có khi nó được thần nước bảo vệ rồi cũng nên”, Đ’Breng nói.

Hằng ngày vào buổi trưa, sau khi thuyền đánh bắt cập bến, những xe tải đông lạnh lại chở cá nước ngọt đi khắp mọi miền đất nước. Cá ở đây nhiều vô kể và đa dạng về chủng loại như: trôi, chép, mè, lăng, trắm cỏ… và đặc biệt là cá thát lát, một trong những đặc sản nức tiếng của Gia Lai.

“Hữu xạ tự nhiên hương”, hồ Ayun Hạ và cả những vùng đất xung quanh nó đã trở thành mảnh “đất lành”, thu hút nhiều người đến mưu sinh. Anh Đ’Đôk, một ngư dân mới chuyển đến làng Plei Trơk, xã Ayun va cũng sống nhờ nguồn cá trên hồ nói: Lúc trước, anh sống ở xã H’Bông, huyện Chư Sê nhưng đời sống gặp nhiều khó khăn vì khô hạn, đất đai cằn cỗi.

Nhưng từ lúc chuyển cả gia đình về đây, lòng hồ Ayun Hạ đã giúp anh và cả gia đình thoát khỏi cảnh đói nghèo. “Tôi biết ơn hồ, biết ơn thần linh đã chỉ dường cho tôi gặp hồ, biết ơn nhà nước đã làm hồ nước này cho bà con”.

Ngày xưa, ở các buôn làng Tây Nguyên, ai cũng biết câu ca dao: “Ai về nhắn với nậu nguồn/Măng le gửi xuống cá chuồn gửi lên”. Nhưng bây giờ, câu ca ấy đã đi vào dĩ vãng, chẳng còn ai nhắc đến nữa. Hồ Ayun Hạ đã mang rất nhiều cá đến cho họ rồi, nên họ chỉ gửi sản vật của rừng về xuôi thôi chứ không cần dưới đó gửi cá lên nữa.

Hồ thuỷ lợi Ayun Hạ vừa tưới mát cho cây trồng vừa mang lại nguồn thức ăn dồi dào cho bà con đồng bào Bahnar các làng King Pêng, Plei Bông, Plei Trơk và Plei Hek… trong xã. Do đã được bộ đội chỉ cách thả lưới, câu, đánh bắt cá từ thời kháng chiến nên từ ngày có hồ Ayun Hạ đến nay, cuộc sống của hàng trăm hộ dân đồng bào Bahnar quanh lòng hồ Ayun Hạ ngày càng no đủ, sung túc hơn xưa…

Du lịch, GO! - Theo Nông Nghiệp Việt Nam

Công ty du lịch

Công ty du lịch >>> Siêu thị mevabe dành cho mẹ và bé ,quần áo trẻ em >> thời trang trẻ em
Lên đầu trang
Tự động đọc truyện Dừng lại Lên đầu trang Xuống cuối trang Kéo lên Kéo xuống