Bài viết liên quan

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

Auto scrolling

Giới thiệu bản thân

Bản quyền thuộc Công ty du lịch Việt Nam. Powered by Blogger.

Search This Blog

Sunday, 20 January 2013

Kon Tum là một tỉnh thuộc vùng Tây Nguyên của Việt Nam. Theo ngôn ngữ Ba Na thì Kon là làng, Tum là hồ và Kon Tum có nghĩa là Làng Hồ, bởi xưa kia khu vực này đã từng có một hồ lớn.

Kon Tum nằm ở phía bắc vùng Tây Nguyên, có tọa độ trong giới hạn 13°55’-15°27’ vĩ độ bắc và 107°20’ -108°32’ kinh độ đông, phía bắc giáp tỉnh Quảng Nam, phía nam giáp tỉnh Gia Lai, phía đông giáp tỉnh Quảng Ngãi, phía tây có biên giới dài 150 km giáp Cộng hoà Dân chủ Nhân dân Lào và 127 km với Vương quốc Campuchia.
Do phần lớn diện tích tự nhiên nằm ở phía đông dãy Trường Sơn nên địa hình Kon Tum nghiêng dần từ đông sang tây và thấp dần từ bắc xuống nam.

< Một đoạn của dòng Đakbla, xa xa là thủy điện Yaly.

Phía bắc tỉnh là khối núi Ngọc Linh có độ cao trong khoảng 800-1.200 m, trong đó có đỉnh Ngọc Linh 2.596 m, Ngọc Phan 2.251 m, Ngọc Krinh 2.066 m, Ngọc Bôn Sơn 1.939 m, Kon Bo Ria 1.500 m, Kon Krông 1.330 m. Vùng này là nơi bắt nguồn của nhiều con sông lớn như sông Cái chảy sang Quảng Nam, sông Sê San chảy sang Cămpuchia và sông Ba chảy sang Phú Yên.

Phía nam tỉnh có độ cao trên dưới 500m với độ dốc 2-5%. Từ phía tây Ngọc Linh có một dải thung lũng hẹp chạy đến giữa tỉnh thì mở rộng ra tạo nên cánh đồng bằng phẳng trải dài 50 km tới tận thị xã Kon Tum. Đây là khu vực đồng bằng nằm ở độ cao 252m so với mặt biển và được phù sa hai nhánh sông Se San là sông Đắk Pôkô và Đắk Bla bồi đắp.

Cực nam tỉnh có thác Yaly cao 60m đổ sang địa phận Gia Lai. Từ nguồn nước của thác này đã xây dựng trên đất Gia Lai nhà máy thuỷ điện Yaly công suất 720 MW.

Kon Tum thu hút người yêu du lịch bởi cảnh quan tự nhiên kết hợp với truyền thống văn hoá dân tộc lâu đời. Đó là các di tích lịch sử đã được xếp hạng quốc gia, các công trình lịch sử, kiến trúc cổ, các khu bảo tồn thiên nhiên, khu du lịch sinh thái, không gian văn hóa cồng chiêng Tây Nguyên, di chỉ khảo cổ học Lung Leng, lòng hồ…

Ngục Kon Tum

Từ đường Phan Đình Phùng, thành phố Kon Tum, đi về hướng Tây Nam khoảng 1km, di tích lịch sử quốc gia ngục Kon Tum hiện lên nghiêm trang trước mắt du khách với những hàng bách, xà cừ cao vút. Nhà ngục được thực dân Pháp xây dựng để giam giữ tù chính trị, các chiến sĩ cách mạng của ta trong thời kỳ năm 1930 - 1931.

Về với di tích lịch sử Quốc gia - Ngục Kon Tum, du khách sẽ được thăm quan quần thể di tích, bao gồm nhà tưởng niệm, nhà truyền thống, nhà đón tiếp, cụm tượng đài "Bất khuất" và hai ngôi mộ tập thể nằm bên bờ sông Đăkbla lộng gió. Khu di tích đã trở thành nơi thăm viếng của nhân dân và các đoàn khách trong và ngoài nước khi đến Kon Tum.

Chùa Bắc Ái

Chùa tọa lạc ở thị xã Kon Tum, tỉnh Kon Tum. Phía Đông giáp đường Trần Phú, Tây giáp đường Mạc Đĩnh Chi, Nam giáp đường Phan Chu Trinh, Bắc giáp đường Bà Triệu. Chùa thuộc hệ phái Bắc tông.

Được khởi công xây dựng vào năm 1932, vật liệu xây dựng chùa chủ yếu được làm bằng mầm trỉ, mè tre, vách đất, mái lợp ngói vảy. Khi hoàn thành chùa được đặt tên là Tổ Đình Bác Ái. Dưới thời vua Bảo Đại, chùa được sắc phong "Sắc tứ Bác ái tự" và tặng hai câu đối, hiện được khắc sơn son thiếp vàng bên hai cột trước Đại Hùng bửu điện: "Kon Tum thắng cảnh Đại Nam nhất thống dĩ lai - Bác Ái danh lam Bảo Đại bát niêm y thỉ".

Chùa đã trải qua 5 đời trụ trì từ năm 1933 đến nay. Thượng tọa trụ trì Thích Chánh Quang đã tổ chức trùng tu ngôi chùa trang nghiêm, thanh tịnh từ năm 1990. Chùa là một danh lam ở cao nguyên miền Trung.

Tòa Giám mục Kon Tum

Toà giám mục Kon Tum tên gọi đầy đủ là Chủng viện thừa sai Kon Tum, được xây dựng vào năm 1935. Tòa Giám mục là sự kết hợp hài hoà giữa lối kiến trúc phương Tây với lối kiến trúc dân tộc bản địa truyền thống. Trừ hàng trụ dưới sàn nhà làm bằng xi măng cốt thép, còn lại toàn bộ ngôi nhà được xây dựng bằng các loại gỗ quý, có độ bền cao với thời gian.

Nằm khuất sau hai rặng sứ luôn rợp bóng mát, Toà giám mục mang dáng vẻ yên bình như chính nhịp sống của người Tây Nguyên. Qua cánh cổng nhỏ, du khách có thể chậm rãi rảo bước và cảm nhận mùi thơm dìu dịu của hoa sứ. Một trong những điểm nhấn tại Toà giám mục Kon Tum là căn nhà truyền thống, có thể coi đây là một bảo tàng nhỏ về vật dụng sinh hoạt, nông cụ, vật thể văn hóa các dân tộc bản địa đang sinh sống trên địa bàn. Các hiện vật, bản đồ trưng bày trong chủng viện đều rất giá trị, được chạm khắc bằng gỗ tỉ mỉ. Đây là nơi không thể bỏ qua khi du khách đến Kon Tum tìm hiểu lịch sử, văn hóa, đời sống người dân vùng đất mến khách này.

Nhà thờ Chánh tòa Kon Tum (Nhà thờ Gỗ)

Nhà thờ gỗ Kon Tum do một linh mục người Pháp khởi công xây dựng năm 1913, tọa lạc giữa trung tâm thành phố. Công trình được xây theo phương pháp thủ công, kết hợp giữa phong cách Roman và kiểu nhà sàn của người Bana. Nhà thờ Chánh tòa Kon Tum, người dân gọi gần gũi là Nhà thờ Gỗ, bởi vật liệu chính làm nhà thờ được làm từ gỗ. Hệ thống cột gỗ, rui mè trong nhà thờ có đường nét phóng khoáng thể hiện được cái chất của người Tây Nguyên, hồn nhiên và khỏe mạnh.

Không bê tông cốt thép, không một chút vôi vữa, nét độc đáo của ấn tích này là tất cả trần và các bức tường của Nhà thờ đều được xây bằng đất trộn rơm - kiểu làm nhà của người miền Trung, dù một thế kỷ trôi qua vẫn vững vàng, bền đẹp với thời gian. Bên trong nhà thờ, được trang trí theo hoa văn của các dân tộc ở Tây Nguyên, gần gũi với đời sống hàng ngày mà vẫn gợi cảm giác thiêng liêng, trang trọng.

Cầu treo Kon Klor - Làng văn hoa Kon K'tu

Cầu nối liền hai bờ của dòng Đăkbla, đứng giữa cầu, du khách sẽ thấy tâm hồn mình như thoáng đạt hơn, dưới chân cầu là dòng sông mải miết chảy, xung quanh là làng mạc và những bãi mía, ruộng ngô, đồng lúa. Cầu treo Kon Klor là điểm du lịch lý thú đối với du khách gần xa khi đến Kon Tum. Bên cạnh cầu treo là nhà rông văn hóa thuộc phường Thắng Lợi, Nhà rông văn hóa truyền thống lớn nhất Tây Nguyên.

Làng Kon K’Tu cách trung tâm thành phố Kon Tum khoảng 8km về phía Đông, dân cư sinh sống ở đây chủ yếu là người dân tộc Ba Na. Nhiều người Ba Na rất kiêu hãnh với Kon K’Tu không vì làng giàu có về vật chất mà bởi làng vẫn giữ được những nét cổ kính, hùng vĩ và hoang sơ. Hiện nay, dân làng vẫn duy trì được những đội cồng chiêng, đội múa Xoang.

Làng vẫn giữ nguyên vẹn lễ hội truyền thống. Đặc biệt, đến Kon K’Tu, du khách sẽ có cơ hội khám phá nét văn hóa nguyên gốc của nhà dài, nhà sàn. Sau khi không gian văn hóa cồng chiêng Tây Nguyên được UNESCO công nhận là di sản văn hóa của nhân loại thì du khách quốc tế và các nhà nghiên cứu văn hóa dân gian đến Kon K’Tu ngày càng nhiều, hiện trung bình mỗi ngày Kon K’Tu đón trên 50 khách du lịch nước ngoài và hàng trăm khách trong nước đến tham quan.

Sông Đăkbla

Nếu như nhiều dòng sông khác ở Việt Nam bắt nguồn từ Trường Sơn chảy về biển Đông thì sông Đắk Bla lại theo hướng Tây Trường Sơn, lẻ loi một mình, trượt dài 100km, từ địa phận huyện Kon Plong ở phía Tây tỉnh Kon Tum về thị xã, rồi lượn lờ sang hướng Tây - Tây Nam hợp với con sông Krông Pô Kô từ hướng bắc đổ xuống thành con sông lớn Sê San hùng vĩ.

Dòng sông Đắk Bla như một dải lụa mềm chảy vắt ngang qua thành phố nổi, lại gắn liền với nhiều huyền thoại của đồng bào dân tộc thiểu số sinh sống dọc triền sông. Đắk Bla còn là dòng sông có loài cá quý, bao đời dùng để "tiến vua", mang tên Anh Vũ...

Sông Đăk Bla không những đem lại nguồn nước và nguồn phù sa trù phú cho sản xuất nông nghiệp của nhân dân mà còn là một trong những hành trình khám phá du lịch của mọi du khách gần xa khi đến với Kon Tum.

Khu du lịch sinh thái Măng Đen

Măng Đen có vị trí rất đặc biệt, nằm giữa 2 ngọn đèo lớn là đèo Măng Đen và đèo Viôlắk (Quảng Ngãi), khu vực Măng Đen hầu như còn nguyên sinh, diện tích rừng chiếm trên 80% diện tích tự nhiên, có trên 4.000ha rừng thông tạo thêm tính đa dạng và có nét tương đồng với Đà Lạt.

Măng Đen nằm ở độ cao trên 1.000m so với mặt nước biển, nhiệt độ trung bình dao động 18oC - 20oC. Dân tộc thiểu số chiếm gần 90% tổng dân số.

Hiện nay, khu du lịch sinh thái quốc gia Măng Đen đã hình thành và đưa vào khai thác các dự án du lịch sinh thái, nghỉ dưỡng, trồng các loại rau hoa xứ lạnh, nuôi cá nước lạnh, đặc biệt đã thành công dự án nuôi cá Tầm, cá Hồi thương phẩm và nuôi sinh sản giống cá Tầm, cá Hồi. Khu du lịch sinh thái Măng Đen được Chính phủ đưa vào danh mục các khu du lịch quan trọng của quốc gia.

Ngã ba Đông Dương không chỉ nổi tiếng trong kháng chiến chống Mỹ mà nơi này ngày nay đang trở nên hấp dẫn du khách trên hành trình thăm Kon Tum - cực bắc Tây Nguyên Việt Nam.

Cột mốc biên giới do ba nước Việt Nam - Lào - Campuchia cùng thống nhất xây dựng trên đỉnh núi cao hơn 1.000m so với mặt nước biển, cách thị trấn Playku khoảng 30 km.

Cột mốc đặc biệt nặng 900kg làm bằng đá hoa cương hình trụ tam giác, cao 2 mét, trên mỗi mặt cột mốc quay về mỗi nước được gắn quốc huy, năm cắm mốc và tên quốc gia đó  bằng chữ màu đỏ của chính nước đó.

Địa danh ngã ba Đông Dương trên dãy Trường Sơn hùng vĩ luôn nằm trong ký ức lớp bộ đội, thanh niên xung phong trên đường vào chiến trường miền Nam, chiến trường C (Lào), chiến trường K (Campuchia) trong những năm tháng chiến tranh không thể nào quên. Từ cột mốc ngã ba biên giới, du khách có cơ hội ngắm nhìn toàn cảnh vùng đất ngã ba Đông Dương.

Du lịch Kon Tum

Du lịch, GO! - Tổng hợp từ Zing và nhiều nguồn khác.
Bọn mình vừa đi Đà Lạt và về hồi tối thứ bảy (đi thứ sáu). Một ngày đi, một ngày về chỉ bằng phương tiện đơn giản là chiếc Win còi. Đây chả phải là một chuyến phượt hay du lịch gì cả (vì chả có ai buồn chân đến mức bỏ thời gian chạy lên Đà Lạt, ngủ một đêm rồi... hôm sau chạy về).

Nguyên do chuyến đi đơn giản là cái quán nhỏ ngay hình bên: B & B Espresso - Take away - Italian coffee & Soda tại số 10 Nguyễn Chí Thanh, ngay khu thị tứ sầm uất nhất của Đà Lạt. Quán của con mình, nhỏ thôi nhưng trang bị đầy đủ từ máy xay, máy pha cà phê cùng nhiều thứ máy và nguyên liệu pha chế khác... được khai trương ngày thứ bảy - 19.1.2013.

< Quán B & B Espresso của con mình đây. Lúc này vừa chụp vừa run lập cập (nhiệt kế thấp nhất trong ngày ấy là 7°C). Bàn ghế đã đặt nhưng thợ vẫn chưa đem đến.

Anh chàng khoái xứ lạnh nên có ý định lập nghiệp tại đây - và cái quán be bé là phương tiện sinh kế trên vùng cao nguyên gió lạnh thật nên thơ này. Vậy nếu bạn có phượt Đà Lạt, có thích cà phê kiểu Ý, thích siro cocktail hay đại loại thức uống gì đó tương tự thì xin ghé ủng hộ cái gọi là... 'hàng nhà' nhé.

Có thể thức uống chưa thật vừa ý bạn, có thể giá chưa thiệt mềm theo ý phượt... nhưng đây là cách để bạn góp tay giúp con mình có thể tự lập hoàn toàn và có cuộc sống tốt trên xứ 'lạ và lạnh' của vùng đất hoa.

< Con mình đang pha chế cà phê Ý cho khách Tây. Đây là cái máy xay cà phê, còn máy pha phía trong, ông Tây to con che mất.

Sẳn đây, mình cũng cập nhật lại về tình hình của cung đường TL769 và QL20 đi Đà Lạt để bà con biết trước khi trực chỉ Đà Lạt...
< Vườn cao su ở Bình Sơn đang mùa thay lá. TL769 vẫn tốt nhưng đã có nhiều đoạn lòi... ổ gà, ban ngày không có vấn đề gì nhưng ban đêm, tối thui chạy cần cẩn thận.

< Một vài đoạn đan thi công tại Định Quán, trước và ngay Đá 3 Chồng. Chạy thì vẫn ok.

Dự định lúc đi là mình sẽ đặt vé xe Phương Trang, đem luôn cả chiếc Win để sau khi xong việc thì bọn mình tự chạy về SG. Vậy nhưng công chuyện lu bu, đến cận ngày thì không còn vé chuyến đêm (22h, sáng 5h đến ĐL) nên mình quyết định chạy xe lên luôn. Còn chuyện về bằng xế Win do cao hứng, thấy không mệt mỏi nên chạy luôn.
< Đoạn qua rừng Gia Tỵ: vá ổ gà là việc đang làm.

Sáng sớm thứ ngày 18, 5h là bọn mình bay. Trời khá lạnh, mùa này đêm dài nên khi qua phà Cát Lái rồi uống ly cà phê cho tỉnh táo nhưng vẫn còn tối đen - mãi đến lúc ghé Nhơn Trạch ăn sáng thì trời mới ửng hẳn.
Đường TL769 từ Long Thành đi Bình Sơn - Dầu Giây vẫn mát mẻ như ngày nào nhưng một số đoạn đã có ổ gà: ban ngày thì không ngại nhưng nếu đêm thì bạn phải lưu ý vì không có đèn đường.

< Đoạn Định Quán ngày hôm sau, lúc mình về. Chậm tý nhưng cũng không kẹt xe đâu.

Hôm sau về: do bọn mình rời Đà Lạt trễ, phần khác ghé nhiều nơi nghỉ chân nên về đến xã lộ 25 - An Viễn (chưa đến Bình Sơn) thì trời đã tối đen. Đèn chiếc Win100 khá 'mờ ảo' nên không đủ soi mặt đường khiến mình phải bám đuôi theo các xe khác (nơi này không có đèn đường, nhiều đoạn là rừng cao su), không phải sợ... cướp mà sợ sa... ổ gà.
< Đoạn vào đèo Bảo Lộc: điều khủng khiếp do đá dăm, đá tảng đã vào dĩ vãng...

Về Đến Bình Sơn, lại có thêm một đoạn dài đi Long Thành, cũng khá tối nhưng khúc này xe nhiều hơn, vẫn không có đèn đường. Từ Long Thành vào Nhơn Trạch đến phà Cát Lái thì đèn đường ok, xe cũng nhiều dù vẫn có đoạn qua rừng cao su. Về đến nhà đã 9h: chung quy thì nếu bạn về tối, theo cung đường trên cũng không quá ngại nếu đèn xe của bạn sáng - đủ soi đường. Còn néu trễ hơn nữa thì nên đi theo đoàn vài xe cho an tâm.

< Phút nghỉ chân ở Di Linh. Ăn trưa thì đã măm tại Bảo Lộc rồi.

Riêng QL20 thì nói tốt cũng không phải mà nói kém cũng... chả sai. Nếu bạn quen các con đường 'kinh khủng' đầy sình lầy hay đất đá mà dân phượt thường đi thì QL20 quá tốt. Còn nếu bạn quen phon phon với những con lộ láng o tại Sài Gòn thì ở đây là con đường tồi.
< Đang lên đèo Prenn, lúc này vẫn còn nắng chiều. Lạnh thì mình chưa thấy 'vượt đỉnh'.

Theo mình, đoạn từ Dầu Giây đến Định Quán đa phần là tốt - đoạn Đá 3 Chồng có vài đoạn đang thi công một bên nhưng chạy xe vẫn ổn. Đoạn qua rừng gia tỵ đến Tân Phú - Phương Lâm ổn, các ổ gà đa phần được dặm vá rồi - vài khúc ngắn ngay thị trấn hơ dằn xóc vì rải đá, chờ láng nhựa.
< Vào đường Nguyễn Chí Thanh tìm quán B & B Espresso của con mình, lúc này bắt đầu sụp tối. Mèm ơi, rét thấu xương, lạnh đến mức bắt đầu uýnh bò cạp!

< Cơm chiều, rất ngon với sườn thập cẩm, giá 27k/dĩa.

Đoạn Phú Sơn - Madagui ngon lành, láng cho đến gần thị trấn ĐạM'ri thì bụi bặm nhiều vì người ta đang thi công mở rộng đường (giữa phun nhựa, chạy ok). Qua đèo, đến Bảo Lộc là đường 'xưa nay vẫn thế'... nếu không tính ít ổ ga nho nhỏ - Còn từ Bảo Lộc - Di Linh - Liên Nghĩa cứ xã láng nếu không sợ bị tuýt còi. Các ổ gà suýt làm mình 'đo ván' trong chuyến trước đã được vá, chạy ok. Còn Liên Nghĩa đến Đà Lạt thì không có gì phải phàn nàn, với bọn mình: vậy là quá tốt!

< Bên kia đường, đối diện khách sạn Hoàng Gia, lúc này đã vào giấc hoàng hôn.


< Tháp bưu điện trong nắng chiều.

Tiết trời Đà Lạt lúc bọn mình đến nơi rất lạnh (khoảng 4h chiều), người ta cho biết hôm đó có lúc nhiệt độ chỉ còn 7°C - bọn mình đứa nào cũng bận áo trong ngoài nhưng vẫn rét run, ghé xem qua B & B Espresso rồi thì chạy về Khách Sạn Hoàng Gia thuê phòng, tắm nước nóng giũ bụi đường... rồi đóng bộ đến 3 áo, trùm đầu mới chịu nổi chứ không thì tay chân cứ run.
< Khách sạn nơi mình ở, buổi sáng. Phòng tốt, mình ngã giá chỉ 150k/đêm.
Dĩ nhiên, các khách sạn ở dãy này có phòng 2 người đổ đồng 200k, còn muốn giá thấp hơn thì tùy cách 'ăn nói' của bạn. Còn muốn giá thấp nữa thì qua các nhà nghỉ đối diện.

< Trước khách sạn, nhìn về phía đường Nguyễn Chí Thanh. Quán con mình phía đó, ngay khúc trung tâm gần chợ.

Chủ Khách Sạn Hoàng Gia vẫn nhớ mặt bọn mình nên lần này lại 'trả giá' 150k, dự định ở 2 ngày đêm. Yên ổn chỗ ở rồi thì tìm bữa ăn chiều. Bọn mình qua bữa ở đây (có lấy tấm card nhưng mình bỏ tại quán nhà (phòng thằng con có gọi cơm).
Cơm tấm sườn thập cẩm 27k, chất lượng và ngon - thịt nướng cứ như bò khô, lại mềm (có bảng giá các thứ trên tường).

< Con xế 'trăm năm' của mình đậu trước quán.

< Khách Tây thấy mình chụp nên cũng 'móc súng' ra, bắn lại.

Trở lại B & B Espresso lần nữa, thấy cậu con đang bán thức uống cho mấy khách Tây dù chưa thật sự khai trương. Trời vẫn lạnh buốt, đi bộ xuống bùng binh chợ còn rét khiếp hơn - 3 lớp áo và 3 lớp quần xem ra vẫn chưa đủ ấm. Nhóm cổ nhìn quanh tìm người bán bánh mì que nhưng không thấy, bánh mỳ que Đà Lạt có hương vị là lạ, ngon khó quên.
< Bậc thang từ Nguyễn Chí Thanh xuống Lê Đại Hành. Phố núi, toàn dốc với thang cả.

< Hồ Xuân Hương buổi sáng...

Được mươi phút thì về do rét quá. Ở phòng buồn lại lót tót ra ngoài, kỳ này đi bộ xuôi xuống dốc: góc đường Nguyễn Chí Thanh - Nguyễn Văn Cừ có hàng sữa đậu nành, đậu phụng, đậu xanh nóng...
Trời lạnh này mà ngồi đây nhấm nháp cũng tuyệt lắm đấy!
< Nước lóng lánh trông như dát bạc...

Sáng mở mắt dậy đã quá 6h, rảo bước xuống chợ Ánh Sáng gần đó ăn phở (chợ này có 1 quán phở thôi: sạch sẽ, giá 25k/tô). Ra quán B & B Espresso, khai trương nhưng thợ vẫn chưa giao bàn ghế, lại hẹn chiều - thiệt khỉ gió!
Hôm nay trời ít lạnh hơn, có lẽ khoảng mười mấy độ - vậy nhưng vẫn ê đầu. Mình và nửa kia ở chơi một hồi ngắm các cặp Tây vào quán (Tây có vẻ thích cái gu Ý này nhỉ?) rồi lang thang lết bộ xuống hồ Xuân Hương.

< Hai cô Tây trẻ ngồi ven hồ sưởi nắng. Nhưng không lâu vì cánh xe ôm cứ mời chào làm phiền hoài, một số dân ta' tiếp thị du lịch' trông thật ngứa mắt.

< Gần 10h sáng, bọn mình trả phòng, xuống đèo Prenn giả từ xứ hoa.

< Nhiều đoạn trên đèo Prenn đang bốc cháy khiến bọn mình hốt hoảng. Tuy nhiên, có vẻ như người ta đốt có kiểm soát thảm thực vật tầng thấp.

< Ghé vào Lạc Quốc Ni Viện (thuộc xã Tam Bố, huyện Di Linh) nghỉ chân. 

< Hai cây cổ thụ ven đường thật đẹp, ai đi đường QL20 lên Đà Lạt chắc hẳn cũng có ấn tượng với 2 cây này.

< Ghé trà Tâm Châu uống free món cà phê.

< Đoạn qua khỏi đèo Bảo Lộc vài km: người ta đang mở rộng đường.

< Khúc ĐạM'ri có sương mù... bụi do đường đang nâng cấp. Cũng không hề gì, chỉ sợ nhất cái lưng tưng chứ bằng phẳng thế này thì chạy vẫn êm.

< Một cay cầu treo trên đoạn sắp đến Madagui. Cầu do báo Công An xây tặng.

< Trên cầu, nhìn dòng nước của dòng Đạ Mí lững lờ. Mùa mưa, nước cuồn cuộn khiếp lắm đó.

< Cảnh quan đèo Chuối y như vài năm trước, chỉ có máy ảnh nhỏ của mình đã giảm sắc màu.

Trước khi lên, dự định vào vườn hái dâu cân ký nhưng lên rồi, gặp cái 'sự quá lạnh' thì 'dội', đầu cứ ê ê nên quá 9h30 thì mình trả phòng và... về. Chạy ngang bến xe liên tỉnh (ngay trên đầu đèo Prenn) thấy xe Phương Trang xuất bến về SG hàng giờ nhưng thấy phẻ hơn nên không vào: vậy là ngựa phi đường xa về nhà.

Do rời Đà Lạt trễ nên về đến nhà đã 9h tối: kết thúc một chuyến đi sặc mùi 'công vụ' với cung đường 650km trong 2 ngày. Nhìn sơ qua: cứ như nhớ xứ hoa, thèm cái lạnh nên lên đó 'ngủ một đêm' rồi về (hi hi).

Điền Gia Dũng - Du lịch, GO!

Saturday, 19 January 2013

Gạo nương, măng rừng, cá suối… của nghìn trùng Tây Bắc được người dân miền xuôi coi là đặc sản, đã lên với Tây Bắc thì phải mua cho bằng được, nhưng nơi núi rừng còn có một thứ đặc sản không phải ai cũng dám thưởng thức.

< Côn trùng bán ở chợ Hát Lót rất đa dạng...

Cũng thật khó lý giải về “cơn nghiện” món ăn côn trùng ở Hát Lót, bởi từ bao đời nay, trong bữa cơm của người dân nơi đây, món ấy là “chủ lực”. Có thể đó là cách tận diệt thiên nhiên, cũng có thể là văn hóa thưởng thức của vùng miền.

< Dế chiên là món khoái khẩu của người Thái ở Hát Lót, Sơn La.

Khi chủ quán ở chợ Hát Lót, Mai Sơn, Sơn La bưng ra đĩa côn trùng vừa rang thơm nức, thực khách trong quán người thì hào hứng, nhưng có người lại chẳng dám động đũa. Cái cảm giác gờn gợn ở cổ được dân “phượt” chuyên nghiệp lý giải là cảm giác của người ít trải nghiệm, kén ăn, kén uống chứ với những người sẵn có thú xê dịch, thích trải nghiệm thì quả thật chẳng có gì hào hứng hơn.

< Người Thái bản địa gọi con liềng liệng ở suối là con dế nước. Món này có thể băm chả viên ốp với trứng có vị thơm đặc biệt.

Bọ xít, dế mèn, châu chấu… là những mặt hàng làm sinh động chợ phiên nơi này. Từ xa xưa, thịt gia súc, gia cầm chưa có trong mâm cơm của mỗi gia đình bà con, thì những loài côn trùng sẵn có trên rừng được xem là món ăn bổ dưỡng được lựa chọn. Văn hóa ẩm thực thật giản dị tiềm tàng trong con người, trong mỗi phiên chợ để làm nên nét độc đáo mà chỉ nơi Tây Bắc mới có.

< Vào những tháng này, bọ xít sinh sản trên cây nhãn, vải nhiều nên người Thái ở Sơn La còn gọi chợ Hát Lót là chợ bọ xít.

Ngồi bên góc chợ Hát Lót bắc cái bếp tạm bằng 3 hòn đá, vừa trò chuyện với cô gái Thái bán côn trùng, vừa tự tay thoăn thoắt đảo “tôm bay” (châu chấu hoặc cào cào) thấy cuộc sống thú vị làm sao.

< Người Thái luôn xem côn trùng là món ăn bổ dưỡng.

Cô bán hàng chuyện cứ rôm rả giòn tan trong tiếng cười mộc mạc. Bất chợt, mùi thơm thốc vào khứu giác, cô nhẹ nhàng nhắc nhở, rằng món ăn đã được rồi, nhấc chảo ra đi. Đĩa “tôm bay”  thơm nức cộng với rượu ngô nồng cay.

< Lá me chua nấu canh thường ăn với chả dế nước băm viên.

Dân ở dưới xuôi lên, ai cũng phải công nhận cái kiểu ăn này nó đưa chén ghê thật.
Đĩa dế ở chợ bán với giá 20.000 đồng/ đĩa, cào cào, bọ xít cũng thế. Rẻ đấy, nhưng muốn ăn nhiều cũng không dễ. Mỗi ngày, người dân bản, ai nhiều thì bắt được vài cân bọ xít, vài lạng cào cào, dế mèn, chứ không có nhiều.

< Người Thái có nhiều cách chế biến nhộng ong như hấp, chiên, xôi đồ nhộng ong... 

Phiên chợ chỉ có thế, hôm nào cũng vậy. Cái kiểu bán vù cái hết hàng, lại chờ phiên sau chính là nét độc đáo của chợ vùng cao. Bởi nếu hàng bán dầm dề, ngày này sang ngày khác thì chắc gì chợ phiên độc đáo này còn tồn tại.

Những người dân bản nói với chúng tôi, chợ thiếu côn trùng thì dường như chợ kém vui, còn đồng bào Thái ở Hát Lót thì chợ còn có côn trùng. Phóng xe từ Hà Nội lên Hát Lót để thưởng thức hay lạc vào chợ phiên này thì có vẻ hơi ngông. Nhưng có đi thì mới biết hết được món côn trùng độc đáo thế nào.

< Không ai còn nhớ chợ có từ bao giờ, nhưng người Thái mỗi khi thèm côn trùng thì lại bước chân đến chợ.

Đương nhiên, tiệc côn trùng cũng chỉ là cớ để ta sưu tầm đặc sản hóa các dân tộc trong cuộc sống thường nhật ở mỗi lần đi và đến.

Thật khó lý giải về cuộc sống “nghiện” món ăn côn trùng ở Hát Lót, bởi từ bao đời nay trong đời sống sinh hoạt của đồng bào Thái nơi này, món ăn ấy được coi là đặc sản đúng nghĩa.

< Chuồn chuồn cũng là món khoái khẩu, loài côn trùng này được xỏ xâu...

Chỉ là phiên chợ quê mộc mạc, chỉ với những mặt hàng dân dã, thậm chí người chưa từng gặp nhìn thấy sẽ thấy gờn gợn thế nhưng đồng bào nơi này thiếu nó thì sẽ buồn như nương rẫy mất mùa, như xuân thiếu cánh hoa ban.

Văn hóa ẩm thực bản địa thật giản dị, song nó tiềm tàng trong từng con người, trong mỗi phiên chợ và chính nét độc đáo ấy làm ta tìm về nơi Tây Bắc. Bởi chợ phiên Tây Bắc mà thiếu đi nét văn hóa ẩm thực côn trùng thì chẳng khác nào Tây Bắc mùa hoa ban chính vụ mà chẳng thấy sắc hoa gọi bầy ong bướm.

Du lịch, GO! - Tổng hợp từ An Ninh Thủ Đô
Thuộc xã Thạch Sơn (Sơn Động, Bắc Giang), bản Đồng Cao được ví như một “Tam Đảo” hay “Mẫu Sơn” của Bắc Giang. Nghe giới thiệu về vùng đất này đã lâu, nhưng gần đây tôi mới có dịp khám phá sau lời mời hấp dẫn của những người bạn yêu du lịch.

< Bản Đồng Cao nhìn từ đỉnh núi hang Vua.

Đúng 8 giờ, xe xuất phát từ TP Bắc Giang, theo hướng Đông Bắc. Sau hơn hai giờ, vượt gần 90 km chúng tôi đến trung tâm xã Thạch Sơn. Thường ngày tuyến đường từ trung tâm xã vào bản Đồng Cao vốn đã khó đi, do đêm hôm trước trời đổ mưa, nhiều đoạn đường trơn truội lại càng khó đi hơn.

< Thảm cỏ và những bụi cây lúp xúp trên đỉnh núi.

Gần 1 giờ chiều, cả đoàn tập kết tại bản Đồng Cao. Đây là bản người Dao có 24 hộ, gắn bó với vùng đất này từ nhiều đời nay. Bản nằm giữa một thung lũng mây mù, hiện hữu nét hoang sơ. Sau bữa trưa chóng vánh, cả đoàn bắt đầu hành trình khám phá cảnh sắc Đồng Cao.

Trên đường đi, được tận mắt ngắm nhìn những nếp nhà chình đất lúp xúp nằm bên sườn núi, mặc cho mây mù bao phủ, tôi chợt thấy lòng nao nao khác lạ. Tiếp đó là một cảm giác nhồn nhột, rờn rợn khi ngồi trên chiếc xe máy Trung Quốc do chàng trai trẻ người Cao Lan tên Thắng cầm lái.

Xe vượt hết dốc này lại qua những khúc cua tay áo khác - một cung đường đáng giá cho “dân phượt” lang thang. Thắng bảo “đường xấu nên chúng em dù có xe máy đẹp cũng chẳng dám đi vì sau mỗi chuyến thế này về nhà lại phải sửa xe”.

Chúng tôi ghé thăm gia đình ông Triệu Tiến Thoòng, 72 tuổi, dân tộc Dao. Vừa rót cốc nước vối ra mời khách, ông Thoòng thủng thẳng kể: Xưa ở đây hoang vu lắm, chỉ rặt núi non và cây rừng. Còn thú rừng thì nhiều vô kể. Nghe đâu vài năm trước cấp trên có ý tưởng làm thí điểm ở đây mô hình trồng rau đặc sản, rồi nuôi bò sữa trên “thảo nguyên” này nhưng không hiểu sao đến nay chưa thực hiện được?

So với trước, dù đời sống của bà con dân bản đã khá hơn song do điện lưới chưa về, đất cấy lúa ít, lại chủ yếu trông vào nước trời nên đời sống của bà con vẫn còn bí bó lắm. Đã vậy, giao thông quá khó khăn, dù cách chợ Vân Sơn có hơn một “thôi đường” song phải đi mất nửa ngày mới đến nên cả tháng bà con dân bản mới xuống chợ đôi lần để mua những thứ thiết yếu như muối, dầu hỏa, đèn pin... về dùng. Khó khăn là thế song hiện đồng bào vẫn giữ được nhiều nét văn hóa đặc trưng của người Dao, điển hình là lễ cấp sắc. Theo tập tục này, ai đến tuổi trưởng thành cũng phải trải qua lễ cấp sắc mới được dân làng công nhận.

Khí hậu ở Đồng Cao quanh năm mát mẻ, giữa mùa hè nhưng ban đêm phải đắp chăn bông. Ông Thoòng dẫn chúng tôi đi thăm một vòng những “kỳ quan” của bản. Theo một lối mòn dưới tán của cây rừng thâm u, chúng tôi đến Hang Vua. Đó là một vách đá dựng đứng, vươn mình ra giữa khoảng không; kế bên là dòng nước từ trên cao chảy xuống trông thật đẹp mắt. Hỏi tại sao bà con lại gọi đây là Hang Vua, ông Thoòng lắc đầu không giải thích nổi.

Đi qua núi Vua chừng vài trăm bước chân, dạo bước trên một thảm cỏ xanh rộng lớn, thi thoảng mới bắt gặp một vài trảng cây bụi thưa thớt, hoa mua, hoa dại bung nở ẩn hiện trong lớp mây mù. Đâu đó vẳng tiếng mõ gỗ lộc cộc của đàn trâu đang nô đùa trên bãi cỏ… Chúng tôi như bị ngợp giữa một “thảo nguyên” mênh mông. Hái trái sim rừng đưa lên miệng, anh Luyện - một thành viên trong đoàn thích thú như thể chưa bao giờ được ăn thứ quả dại này. Anh mời tôi “thử đi chú, sẽ đỡ khát nước hơn”. Phía trước - một quần thể đá to lớn với nhiều hình thù khác lạ ở bên kia đồi. Như có sự sắp đặt của bàn tay con người, những khối đá đẹp mắt và lạ lẫm nổi bật giữa không gian mênh mông khiến chúng tôi thực sự ngỡ ngàng…

Thời gian trôi qua thật nhanh. Vừa mới đặt chân trên thảm cỏ vậy mà thoáng chốc hoàng hôn đã dần buông, không khí đã bắt đầu lạnh hơn. Để kịp về đến bản trước khi trời tối, dù chưa muốn song chúng tôi vẫn phải khẩn trương rời quần thể đá. Khi ánh trăng vừa ló phía sau nhà cũng là lúc bữa tối được bày ra, cả đoàn quây quần bên góc sân một gia đình trong bản. Dưới ánh sáng phát ra từ chiếc bình ắc quy, cả chủ và khách cùng có những giây phút thoải mái bên ly rượu mềm môi thơm nồng.

Trên cao nguyên Đồng Cao

Du lịch, GO! - Theo Kim Sa (ANTĐ), ảnh VnExpress, Phuot.vn

Tuesday, 15 January 2013

Hành trình khám phá vùng Cappadocia : Phần 1 | Phần 2 | Phần 3 | Phần 4

Công ty du lịch

Công ty du lịch >>> Siêu thị mevabe dành cho mẹ và bé ,quần áo trẻ em >> thời trang trẻ em
Lên đầu trang
Tự động đọc truyện Dừng lại Lên đầu trang Xuống cuối trang Kéo lên Kéo xuống