Bài viết liên quan

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

Auto scrolling

Giới thiệu bản thân

Bản quyền thuộc Công ty du lịch Việt Nam. Powered by Blogger.

Search This Blog

Thursday, 21 February 2013

Một ngày cuối tuần, tôi nhận được tin nhắn: “Sáng mai leo núi không?”. "OK, leo thì leo!". 
Vì là lần đầu leo núi, chúng tôi quyết định chọn 2 ngọn núi khá thấp, dễ leo và có thể chinh phục trong cùng một ngày là núi Ông Trịnh và núi Thị Vải.

< Chúng tôi quyết định leo núi lúc 12 giờ trưa.

Đây là hai ngọn núi thuộc dãy núi Dinh, huyện Tân Thành, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu, cách TP.HCM khoảng 100km. Để đến được hai ngọn núi này, từ TP.HCM, bạn đi qua ngã 3 Vũng Tàu, rồi đi quốc lộ 51 hướng ra Vũng Tàu đến thị trấn Tân Thành, qua khỏi chùa Đại Tùng Lâm tầm 500m thì rẽ trái rồi hỏi đường đến núi Ông Trịnh hoặc Thị Vải.

< Trên đỉnh núi Ông Trịnh.

Theo chia sẻ của những thành viên trên các diễn đàn leo núi, núi Ông Trịnh cao hơn 500m và núi Thị Vải cao gần 700m. Đây là chiều cao so với mặt nước biển, tất nhiên bạn không thể leo theo "đường chim bay" từ chân đến đỉnh núi, quãng đường bạn phải leo có thể gấp 4-5 lần chiều cao của núi.

Cũng theo kinh nghiệm của giới phượt thủ, chúng ta nên leo núi ông Trịnh trước, vì núi này đường xấu hơn, ít cây hơn, leo sớm sẽ tận dụng được thời điểm trời còn mát, cũng như nếu có gặp sự cố gì vì đường xấu hay lạc đường thì bạn cũng còn đủ thời gian để xử lý.

< Thoạt đầu, đường lên núi còn có những bậc thang đá và xi măng.

Thế là cả nhóm 4 đứa tranh thủ ăn trưa, mua thêm nước, gửi xe và khăn gói lên đường. Chuẩn bị xong mọi thứ, chúng tôi bắt đầu hành trình của mình vào thời điểm mà người ta thường gọi là “giờ linh”: 12 giờ trưa.

Đường vào núi khá vắng vẻ nhưng rất đẹp. Qua khỏi đoạn đường mòn vào chân núi, chúng tôi bắt đầu những nấc thang đầu tiên. Nắng đấy nhưng ai trong chúng tôi cũng háo hức, vừa leo vừa cười đùa ngắm cảnh chụp ảnh. Bỗng dưng, ai cũng thấy mình cứ như đứa trẻ!

< Cổng chùa Bửu Sơn Tự.

Leo khoảng gần 1/2 đường núi, chúng tôi bắt đầu thấm mệt. May sao, chúng tôi gặp một ngôi chùa nhỏ mang tên Bữu Sơn Tự. Có lẽ đã quá quen “cứu nước” cho những đoàn leo núi, vừa thấy chúng tôi mồ hôi nhễ nhại đi vào chùa, là các sư biết ý, làm ngay cho 2 ca trà đá to. Tôi vẫn luôn thích uống trà đá, nhưng có lẽ chưa bao giờ tôi thấy trà đá ngon đến vậy.

Sau khi dự trữ thêm số nước cần thiết và cám ơn rối rít các sư, chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình của mình. Phía trước là đoạn đường khá xa và khó khăn hơn vì không còn những bậc thang nữa. Cả nhóm trổ tài bò, lê, lết,.. đủ "món" để chinh phục những đoạn "đèo" khó.

< Khỉ trên núi.

Rừng núi với nhiều cây cối không được phát quang chính là điều kiện thuận lợi cho lũ muỗi phát triển. Chúng cứ vô tư bu lấy bạn giống như để xua đuổi vì đó là lãnh địa riêng của chúng.

Sau 2 giờ 10 phút, tính luôn cả ngắm cảnh, chụp ảnh, nghỉ ngơi, tham quan và.. đập muỗi, cuối cùng chúng tôi cũng leo đến nơi cao nhất của núi Ông Trịnh. Đứng trên đỉnh núi, để gió lồng lộng luồn vào ngón tay kẽ tóc, thu vào tầm mắt đất trời bốn phương, ngó xuống nhìn màu xanh ngắt của cây, ngước lên ngắm màu xanh trong của trời, hít thở từng luồng không khí trong lành, chợt thấy tất cả những vất vả mà chúng tôi đã cố gắng vượt qua kể ra cũng vô cùng xứng đáng!

< Khi hết thang thì chỉ còn lối mòn. Vậy nhưng dù nắng gắt nhưng ai cũng thấy thích thú.

Nghỉ ngơi trên đỉnh núi khoảng 15 phút, chúng tôi tranh thủ dọn dẹp để xuống núi. Nhưng đường nào để xuống đây?

Rừng núi bao la, khó có thể chắc được rằng bạn sẽ đi “thẳng” hay “xéo”. Thêm nữa, rừng có cây to cây nhỏ có gai, hố, đá nhọn và cả rắn rít, bạn phải xem xét phán đoán để chọn đường đi nào ít chông gai nhất. Cuối cùng, chúng tôi quyết định không về bằng con đường cũ, mà cử 1 thành viên kinh nghiệm nhất đi tiền trạm mở đường. Sau khoảng 10 phút dò đường, bạn ấy chỉ cho cả nhóm một hướng đi mà sau đó, khi tới được chân núi, ai cũng mừng suýt khóc!

< May thay dọc đường núi có những cây lớn để nghỉ chân.

Khoảng vài trăm mét đầu tiên của đoạn đường đi xuống khá nhẹ nhàng, không có nhiều muỗi, nắng cũng đỡ gay gắt, chúng tôi chỉ phải cố gắng đi xuống sao cho thăng bằng, để không trượt ngã. Theo thống kê của những thành viên leo núi kỳ cựu, số người bị thương do trượt ngã khi xuống núi nhiều hơn rất nhiều so với khi leo lên.

Nhưng sau đó không lâu, khi phát hiện bàn tay ai cũng ran rát và rươm rướm máu vì gai và dầm thì chúng tôi lại phải mặc áo khoác và mang bao tay vào. Những tưởng núi rừng đã hết “thử thách” nhưng ngay sau đấy, trước mắt chúng tôi chỉ có một rừng tre rậm rạp bí hiểm. Không còn cách nào khác, đành phải áp dụng thêm vài bài tập của lớp học quân sự ngày trước thôi!

< Cuối cùng cũng đến được đỉnh núi. Giữa trời lồng lộng xanh ngắt bốn phương.

Sau khi lăn, lê, bò, toài và hàng tá lần tiếp đất bằng... mông, rất may tất cả chúng tôi đều qua được rừng tre an toàn. Lúc ấy là gần 16 giờ và chúng tôi đã xuống được khoảng ½ ngọn núi. Phía trước vẫn là cây cối âm u, bốn phía như một, không bậc thang, không đường mòn, không tiếng động, chỉ có tiếng đập thình thịch của 4 trái tim và tiếng kêu cồn cào của 4 cái bao tử…

Đúng 17 giờ, chúng tôi chính thức chạm chân đến chân núi. Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Kết thúc hành trình, tuy đã gặp nhiều sự cố mà chúng tôi không thể lường trước được ở một ngọn núi được đánh giá là vô cùng dễ leo, nhưng chúng tôi đều thấy chuyến đi thật đáng giá. Dù sao thì tất cả đều đã an toàn, "tổng thiệt hại" chỉ có một vài dị ứng ở da, một vài vết xước ở tay chân, giày thì tơi tả 1 đôi mòn 3 đôi (chắc là do lúc trượt qua rừng trúc)...

Trời đã sắp tối, chúng tôi không kịp leo ngọn núi còn lại rồi. Đành hẹn Thị Vải vào một ngày khác. Sớm thôi...

Hướng dẫn thêm:

< Đường xuống núi cũng cam go không kém.

Khi đến núi Ông Trịnh, bạn có thể gửi xe ở các nhà dân xung quanh chân núi. Chỗ tôi gửi xe là một gia đình vô cùng dễ thương. Giữ xe chẳng chịu lấy tiền đã đành, họ còn tặng chúng tôi cả tá xoài sống trong vườn nữa.
Với ngọn núi nhỏ và thấp như núi Ông Trịnh, bạn chỉ cần lưu ý một số điều dưới đây:

- Nên chọn mùa nắng để leo, mùa mưa leo núi sẽ khó và nguy hiểm hơn.
- Nên bắt đầu đi từ sáng sớm và dự trù mọi sự cố có thể xảy ra.
- Trang phục: Giày tốt nhất nên mang giày leo núi, nếu không thì mang giày đi bộ, giày vải hay sandal cũng được, nhưng phải là loại bạn cảm thấy có thể bảo vệ được chân bạn, có độ bám, không dễ trượt, không đau chân khi mang lâu). Ngoài ra còn cần nón; kính; vớ; găng tay; áo khoác (lưu ý chất liệu, đừng mang áo khoác hay găng tay len, sẽ dễ vướng vào gai và dầm); quần áo sạch, nhẹ, đơn giản để thay; khăn vải hoặc khăn giấy để lau mồ hôi; dép lê. Quần áo leo núi nên gọn gàng thoáng mát, nên mặc màu sáng để dễ tìm thấy nhau trong rừng. Đặc biệt không nên mặc quần short hoặc lửng.

< Một đôi giày đã "hi sinh".

- Dụng cụ: kem chống muỗi, kem chống nắng, áo mưa nhẹ (phòng khi trời mưa), đèn pin, gậy leo núi (nếu cần), dao đi rừng/dao cá nhân, bật lửa, dây thừng (nếu thấy cần).
- Thiết bị: thiết bị định vị GPS, la bàn (nếu thấy cần), đồng hồ. Điện thoại cài đặt sẵn bản đồ, GPS, la bàn. Nếu cần nge nhạc thì mang theo mp3/ipod. Cần chụp ảnh thì mang theo máy ảnh (dĩ nhiên đã sạc pin đầy, có pin dự trữ thì càng tốt).

- Thức ăn, nước uống: Chỉ nên mang một ít thức ăn nhẹ. Nước thì cần mang khoảng 1,5 lít đến 2 lít.
- Thuốc men: nếu cẩn thận bạn có thể mang theo băng keo cá nhân, dầu gió, thuốc đau bụng, thuốc nhức đầu, bông băng, cồn y tế.
- Cuối cùng, bạn cần chuẩn bị một cái balo tốt, chất liệu gọn nhẹ, không quá to, không quá nhỏ, vừa đủ để những thứ kể trên, có ngăn để nước, có dây buộc ở bụng càng tốt. Tuyệt đối không nên thay balo bằng túi xách, túi đeo, túi cầm các loại.

Du lịch, GO! - Theo Phạm Như Quỳnh (iHay), bổ xung ảnh tù Haicachon blog.
Cách trung tâm thành phố Kon Tum chừng 8 km, làng du lịch sinh thái Kon K’Tu thuộc xã Đắk Rơ Wa - thành phố Kon Tum (Kon Tum) hiện đang thực sự cuốn hút du khách thập phương.

< Cầu treo Kon Klor nối liền hai bờ của dòng Đăkbla trên đường dẫn vào làng Kon K'tu.

Đây là ngôi làng cổ còn giữ được những nét nguyên sơ nhất của văn hóa dân tộc Banar. Kon K’Tu có 92 hộ với 530 nhân khẩu đồng bào dân tộc Banar sinh sống. Theo tiếng Banar thì Kon K’Tu là làng nguyên gốc, nguyên sơ. Được hình thành rất sớm, đến nay Kon K’Tu vẫn giữ nguyên được những nét cổ kính, hùng vĩ và hoang sơ mà thiên nhiên ban tặng.

Đứng ở Kon K’Tu phóng tầm mắt về hướng đông, đỉnh Kong Muk sừng sững in bóng xuống dòng Krông BLả hiền hòa. Dọc theo bờ sông Đắk Bla chừng 5km là bãi cát phẳng lỳ ôm lấy Kon K’Tu.

Tìm về nét văn hóa truyền thống và những lễ hội của người Banar ở Kon K’Tu, già A Xép cho biết: “Hiện tại, dân làng vẫn duy trì được đội cồng chiêng với 18 người, đội múa xoang với 30 người. Đặc biệt là vẫn giữ được lễ hội bắt giọt nước (K’lang T’nglang)”.

Lễ hội này được tổ chức vào đầu tháng Giêng hằng năm. Dân làng tổ chức lễ hội để cầu cho mưa thuận gió hòa, mùa màng tươi tốt; cầu cho bà con trong làng khỏe mạnh; dân làng đoàn kết, đùm bọc lẫn nhau, không được ăn trộm ăn cắp của nhau. Thời gian lễ hội kéo dài 2 ngày 2 đêm.

Ngày đầu tiên chuẩn bị cây nêu, ngày hôm sau cúng tế giàng (tế trời) và thết đãi dân làng. Làng giàu có thì cúng nhiều trâu, bò, múa xoang, cồng chiêng...

Đến Kon K’Tu, ngoài việc được chiêm ngưỡng vẻ hoang sơ của làng cổ, du khách còn được chiêm ngưỡng nét uyển chuyển trong điệu múa xoang của những chàng trai cô gái Banar với trang phục thổ cẩm chính tay họ dệt nên, được tận hưởng men say ngây ngất của rượu cần.

Lần theo con đường vào khu rừng sinh thái (khoảng 2.000 mét), du khách sẽ có dịp thả hồn bên dòng thác H’Lay, Thác Mập. Hay ngẫu hứng hơn, có thể mang thuyền cao su, thuyền độc mộc lên phía thượng nguồn (thôn Kon PNang, xã Hà Tây - Chư Păh - Gia Lai) để lững lờ trôi trên dòng Krông Blả, nhào lộn ngoạn mục cùng những dòng thác để về xuôi ngắm non nước, trời mây, vãn cảnh bãi tắm Kon K’Tu...

< Vận chuyển khách bằng xuồng độc mộc của người dân Kon K’ Tu.

Khi màn đêm buông xuống, tại Nhà Rông văn hóa Kon K’Tu, du khách sẽ được tận hưởng những âm sắc cồng chiêng say đắm lòng người trong men say của rượu cần người Banar bản địa.

Thôn trưởng A Khẻo (người 35 năm làm thôn trưởng) cho biết: “Mỗi ngày Kon K’Tu đón từ 40 -50 khách du lịch nước ngoài đến tự do. Đặc biệt kể từ ngày cồng chiêng Tây Nguyên được UNESCO công nhận là kiệt tác phi vật thể của nhân loại thì lượng khách đến thăm làng ngày một đông hơn”.

Làng du lịch sinh thái Kon Ktu

Du lịch, GO! - Theo Báo Văn hóa, internet
Khi nhắc đến Động Người xưa, nhiều người chỉ biết đến khu hang động nổi tiếng 'Phi Bài' trong Vườn quốc gia Cúc Phương (huyện Nho Quan, tỉnh Ninh Bình) mà ít ai biết đến, tại thắng cảnh Hương Sơn nổi tiếng (thuộc huyện Mỹ Đức, thành phố Hà Nội) cũng có động Người Xưa với nhiều nét xưa cổ. Về mặt vị trí địa lý, động Người Xưa nằm ở vị trí điểm cuối phía tây nam của thành phố Hà Nội hiện nay, chỉ qua một quả núi sẽ sang đất Kim Bôi, tỉnh Hòa Bình.

Nằm cuối thung lũng nhỏ giữa những quả núi trong khu thắng cảnh Hương Sơn, động Người Xưa hay còn gọi là động Ngày Xưa như càng thêm hấp dẫn.

< Cửa động Người Xưa ở Hà Nội.

Vượt qua quãng đường dài hơn 50km từ trung tâm thủ đô về khu du lịch Hương Sơn, chạy xe theo lối vào bến Yến, du khách sẽ không còn lo chuyện lạc đường. Dù ham mê khám phá hang động nhưng nhiều du khách không thể không ngắm nhìn những đàn cá lững lờ dưới suối Yến, dòng nước xanh trong có thể nhìn thấy các sinh vật tồn tại phía đáy suối.

Men theo lối mòn nhỏ duy nhất uốn lượn dưới chân những ngọn núi, kết thúc con đường nhỏ là khu di tích chùa Long Vân. Nhiều người qua đây thường ghé vào chùa xin một lá sớ cầu an.

“Vào động Người Xưa, nếu đi nhanh khoảng một tiếng băng rừng sẽ tới. Lúc về, nếu thong thả thời gian hãy nhớ ghé động Long Vân, chùa Khế, động Tiên Tự... để có thể hiểu được toàn bộ những khu di lích vùng thắng cảnh Hương sơn”.

Kết thúc lối mòn, gần một cây số như những bậc thang đá sắp đặt với hai bên đường là những khối đá khổng lồ, khi thì dựng đứng, khi thì thoai thoải nên du khách có thể ngồi tránh nắng nghỉ chân, lấy sức tiếp tục cuốc bộ. Hương ngọc lan thoang thoảng dọc lối đi, khách nhàn du có cảm giác yên bình, khoáng đạt của đất trời nơi đây.

< Lớp vỏ ốc dầy 3-4 m còn sót lại trong động.

Bước vào cửa động, mùi nồng của lá rừng khô đang mục nát sau những cơn mưa mấy đêm trước xông lên cái cảm giác đặc sánh của không khí trong động. Tiến sâu hơn, ta sẽ bất giác giật mình khi những giọt nước từ những phiến đá trên cao nhỏ giọt vào người. Trở ra, tiếp tục men theo lối mòn giữa những khe núi, hiện ra trước mắt chúng ta là chùa Cây Khế, động Tiên Tự…

< Quang cảnh bên trong của Động Người xưa.

Vượt qua con đường mòn gần một cây số luồn dưới rặng tre trúc bao trùm khoảng thung lũng nhỏ, chúng ta đã đến chỗ được giới thiệu là nơi chứa đựng nhiều di chỉ khảo cổ. Bên trong cửa động, nhìn lên phía trên, ta có thể thấy được điểm di tích hóa thạch mang hình người cổ xưa.

Hang đá vắng lặng, trong hang động rộng lớn, khung cảnh gợi cho khách nhàn du cảm giác như đang đi ngược thời gian trong hành trình về nguồn cội xa xưa.

Du lịch, GO! - Theo Thesaigontimes, internet

Wednesday, 20 February 2013

"Có đi mới biết nơi nào cũng có nhiều thứ đáng để khám phá mà bấy lâu nay mình lại ù lì, thờ ơ", Ý An (24 tuổi, Q,Bình Thạnh, TP.HCM), vừa nói vừa khoe chiến tích là một loạt ảnh thú vị từ chuyến đi Thái Lan trong dịp tết này.

< Phượt để trưởng thành...

Cũng như nhiều bạn trẻ khác, Ý An vừa trở về nhà để kịp đi làm vào ngày mai 18.2, nhưng những kỷ niệm khó phai trong chuyến du lịch kéo dài 5 ngày trên đất Thái vẫn khiến cô nàng... lâng lâng khó tả.

Cứ mạnh dạn mà đi...

Trong kỳ nghỉ tết vừa qua, Ý An cùng với gia đình quyết định "phá cách" bằng việc đón tết ở đất Thái. Cuộc hành trình trở nên thú vị hơn khi cô gái 24 tuổi này quyết định tách đoàn để tự mình khám phá đất nước chùa vàng xinh đẹp.

"Nếu bạn nghiện shopping thì Bangkok cũng là thiên đường mua sắm. Nhưng tôi thì yêu Bangkok vì sự dễ thương hiền hòa của người dân, của những ngày tôi lê la lang thang khắp các phố lớn sầm uất đến lạc vào những ngõ nhỏ như ổ chuột vẫn được gặp những nụ cười và sự giúp đỡ nhiệt thành. Còn nữa, ăn món Thái ở vỉa hè ngon lành và rẻ rề", Ý An chia sẻ trên trang cá nhân của mình.

Đi "du lịch bụi" ngay dịp Valentine cũng để lại nhiều kỷ niệm thú vị trong cô gái nhỏ nhắn này. "Valentine ở Bangkok không thấy gì quá rộn ràng nhưng điều tôi ấn tượng là sự thân thiện của mọi người ở đây. Buổi trưa đang đi lang thang quanh khu ở thì anh xe ôm đen nhẻm bên vệ đường cười, chúc mừng Valentine. Tối đi về thì gặp anh taxi hỏi đi có một mình thôi hả, có muốn đi vòng vòng Bangkok không, anh đưa đi và không có tính tiền thêm...", Ý An hào hứng kể.

Cũng như Ý An, nhiều bạn trẻ không chịu "ở yên" trong kỳ nghỉ tết dài đã quyết định tự mình khám phá những vùng đất xa lạ. Cái tết của anh chàng Hữu Vỹ (22 tuổi, sinh viên Trường đại học KHXH-NV TP.HCM) không chỉ ở một nơi mà là ba nơi: Buôn Mê Thuột, Đà Nẵng, Hội An.

Đến mỗi nơi, Hữu Vỹ lại được bạn cùng lớp (quê tại đây) làm "thổ địa" dẫn đường. Thành quả của chuyến đi này không chỉ là những kiến thức không có trong sách vở mà còn là một tinh thần sảng khoái, sẵn sàng cho năm mới 2013.

Cũng vừa trở về sau chuyến "phượt" ngắn ngày ở Đà Lat, Thu Thủy (25 tuổi, ở Q.Gò Vấp, TP.HCM) cho biết: "Ban đầu mình cũng định ở nhà đón tết như mọi năm nhưng bỗng dưng cảm thấy chán sự lặp đi lặp lại ở chính mình nên quyết định một mình khám phá Đà Lạt". Kết quả là sau chuyến đi, ngoài rất nhiều kỷ niệm khó quên ở xứ ngàn hoa, Thu Thủy còn quen biết thêm được một anh chàng cũng ở TP.HCM, cũng có nhiều điểm chung với cô.

Khám phá chính quê hương mình

Dạo quanh mạng xã hội và các diễn đàn về "phượt", có thể thấy địa điểm được nhiều bạn trẻ chọn đi trong dịp tết này là các tỉnh miền núi phía Bắc như Tây Côn Lĩnh (Hà Giang), Bản Giốc (Cao Bằng), Apachải (Lai Châu), Mù Cang Chải (Yên Bái)...

Đặc biệt, những cột mốc của đất nước như các điểm cực đông, nam, tây, bắc, biên giới và đặc biệt là đỉnh Phan Xi Păng "Nóc nhà Đông Dương" cũng được nhiều bạn trẻ lựa chọn để chinh phục trong dịp này. Tuy nhiên, có một địa điểm không mấy xa lạ nhưng ít ai nghĩ đến khi có ý định du lịch bụi chính là... quê hương của chính mình.

Ngọc Mai (20 tuổi, quê Quảng Nam) cho biết gần 20 năm ở đây nhưng cô bạn chưa từng thử khám phá chính quê nhà mình. Cho đến khi nghe một người bạn huyên thuyên về những điều thú vị ở quê quán của bạn, Mai mới chợt nhận ra mình không biết gì về nơi "chôn nhau cắt rốn" của mình.

Chính vì thế, tranh thủ kỳ nghỉ này, Mai quyết định dành thời gian khám phá mọi ngóc ngách của Quảng Nam. Hành trình về lại TP.HCM tiếp tục việc học của Mai còn là một loạt ảnh để chia sẻ với bạn bè về vẻ đẹp của quê hương mình.

Khi kỳ nghỉ tết kết thúc cũng là lúc mạng xã hội ngập tràn những hình ảnh, những dòng chia sẻ của cư dân mạng về những chuyến đi thú vị của mình. Không khí trở lại với chuyện học hành, công việc trong năm mới cũng trở nên sôi nổi hơn...

Du lịch, GO! - Theo Thiên Hương (iHay), ảnh internet
Những ngày còn thơ bé tôi đã nghe cha mẹ nói về chùa Lôi Âm - ngôi chùa cổ có từ thế kỷ XV trên đỉnh núi Linh Thứu tại thành phố Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh. Tương truyền rằng, những ai mong tìm được người tâm đầu ý hợp, hãy đến cổng chùa, thành tâm cầu nguyện và nhớ mang theo... gạch.

< Chùa Lôi Âm nhỏ xinh luôn nườm nượp du khách trẩy hội đầu năm.

Tôi đang nói đến chùa Lôi Âm Thượng, với một cái tên cổ khá dài: Linh Thứu Kỳ Sơn Lôi Âm tự. Chùa nằm trong quần thể chùa Lôi Âm gồm có Lôi Âm Thượng và Lôi Âm Hạ.

< Bến đò xếp sẵn những chồng gạch cho du khách mang theo khi lên chùa Lôi Âm.

Chùa Thượng nằm trên đỉnh núi, chùa Hạ nằm dưới chân núi, tại phường Đại Yên, sau một thời gian dài bị tàn phá bởi thời gian và chiến tranh, ngày 25.10.2012 vừa qua đã được phục dựng, trùng tu.

< Lòng hồ Yên Lập rộng mênh mông.

Hành trình đến với chùa Lôi Âm Thượng lần đầu tiên của tôi vào năm 18 tuổi. Trong tâm thức của một cô bé con lúc đó chưa nghĩ đến cầu duyên, chỉ mong đầu năm mới được leo núi, vãn cảnh chùa, mong vạn điều may mắn cho gia đình. Sau lần đó, mỗi dịp xuân mới, chúng tôi đều bố trí một ngày đẹp trời để đến được ngôi chùa cổ, xuất hành cho một năm an vui.

< Những rặng thông xanh vi vút reo trong gió.

Để tới được chùa Lôi Âm bắt buộc phải đi đò qua hồ Yên Lập. Đây là một hồ nước nhân tạo rộng gần 200km2, công trình thủy lợi lớn nhất tỉnh Quảng Ninh, được xây dựng từ năm 1975, tạo nguồn nước tưới tiêu cho các huyện Hoành Bồ, Yên Hưng, Uông Bí. Hồ gồm một đập chính là đập Yên Lập và hai đập phụ là Nghĩa Lộ và Dân Chư. Hồ Yên Lập được hoàn thành, mực nước ở đây dâng cao, ôm quanh các chân núi tạo thành một hồ nước lớn có nhiều cảnh đẹp hấp dẫn với những đảo nhỏ nổi tự nhiên như đảo Bàn Tay, đảo Canh, đảo Cua, đảo Giáp Giới... cùng với những hàng thông xanh thẳng tắp.

< Đoàn người gồm cả người lớn và trẻ nhỏ cùng hành hương về đất Phật.

Chúng tôi đi xe máy từ Bãi Cháy tới bến đò Đá Gá – quãng đường dài gần 20km mất khoảng 30 phút. Sớm mồng 6 tết, nô nức người tới chùa Lôi Âm, bến đò đông nghịt khách. Trước bến đò, những chồng gạch lớn được xếp gọn gàng từng buộc- mỗi buộc hai viên, chờ du khách cầm theo lên đò. Anh trai tôi nói, đây là gạch công đức, tùy tâm mỗi người xách theo lên tới sân chùa, để nhà chùa tu bổ, sửa chữa chùa.

< Ai cũng thành tâm xách gạch lên chùa cầu mong bình an.

Con đò chầm chậm trôi trong sương, khi chúng tôi ra giữa lòng hồ, gió từ đâu thổi về mát lộng, bốn bề mở ra rộng bao la, chúng tôi nghe thấy cả những tiếng lá thông reo. Mặt nước xanh ngắt, lấp lánh ánh nắng. Du khách ai cũng căng lồng ngực hít thở thật sâu không khí trong lành.

Quãng đường khoảng 3 cây số từ bến đò tới đỉnh núi Linh Thứu là thoai thoải đường rừng. Hai bên đường đi rợp bóng thông xanh, bạt ngàn những đồi dứa (thơm) và đủ loại cây rừng hình thù kì lạ mà chúng tôi lần đầu được biết đến.

< Xa xa, những mái chùa cổ kính khuất sau những vạt cỏ thưa.

Thích nhất trong chặng đường tới chùa là được nghe chim sẻ ríu rít chuyền cành ngay trên đầu mình và được ngửi mùi nhựa thông thơm lạ lùng. Thi thoảng chúng tôi còn gặp những người đàn ông, vai đeo gùi tre, tay cầm dao quắm, thu nhựa thông đang chảy tí tách trên những chiếc bát nhựa được đặt sẵn rồi tranh thủ phạt cỏ cho những vạt dứa… Trong tiếng chim sẻ, tiếng gió xào xạc, chốc chốc lại vang vọng những tiếng chuông chùa. Những viên gạch công đức cầm trên tay nhẹ bẫng, chúng tôi bước thảnh thơi, dù trán ai cũng lấm tấm mồ hôi.

< Tại quần thể chùa Lôi Âm có thể thấy những đồi thông, phía dưới là bạt ngàn cây dứa (thơm) cho trái quanh năm.

Ánh nắng lấp lánh trên đỉnh đầu, chúng tôi cũng vừa đặt chân tới sân chùa Lôi Âm. Ngôi chùa nhỏ xinh, không đường bệ, uy nghi với tòa ngang lầu dọc nhưng cho chúng tôi những cảm giác bình an đến lạ.

Khói nhang thoang thoảng bay. Tiếng mõ vang đều đều. Trước nhà chùa, cao chất ngất những chồng gạch công đức du khách thập phương xách từ dưới bến đò lên đỉnh núi.

< Từ đỉnh núi Linh Thứu, có thể nhìn thấy lòng hồ Yên Lập phẳng lặng như một mặt gương lớn…

Bên cạnh sân chùa, dưới rừng thông xanh là một thế giới tĩnh mịch, trầm lặng của những lăng mộ rêu phong cổ kính có tuổi đời hàng trăm năm. Chúng tôi bỗng thấy lòng nhẹ nhàng, thanh thản, ai nấy đều bước dưới hàng thông, tâm trí nguyện cầu những điều tốt lành cho năm mới. Tiếp theo hành trình, chúng tôi còn vượt một cánh rừng nữa để đến Ban Mẫu và Hang Cậu nằm dưới một hang núi đá.

< …Và thế giới uy nghiêm, trầm mặc của những lăng mộ cổ kính dưới những tán thông xanh …

Con đò của nhà chùa trả khách về bờ bên kia của hồ Yên Lập khi đã xế chiều. Chúng tôi ghé một hàng dứa bán bên đường để mua dăm trái về thắp hương ông bà rồi sau mời khách nếm thử trái cây của miền núi thiêng. Nắng không còn màu vàng chanh như buổi sớm, nhưng những cảm giác hân hoan, phơi phới của một người vừa hành hương từ cõi Phật trở về thì vẫn còn nguyên vẹn.

Tôi hỏi anh trai, anh đã cầu gì đặc biệt cho năm mới? Anh ra điệu bộ phải giữ bí mật. Điều ước của anh, tôi chưa nghe thấy, nhưng cả một năm qua, gia đình tôi và họ hàng an vui, riêng anh trai tôi đã tìm được “ý trung nhân”- sẽ kết duyên vào xuân mới này. Đó phải chăng là điềm may, chính từ ước nguyện chân thành của anh tôi tại chùa Lôi Âm từ xuân năm ngoái?

Du lịch, GO! - Theo Thúy Hằng (iHay)
Triệu Việt Vương được biết đến là “phố cà phê” của Hà Nội, nhưng trên con đường ấy còn một địa điểm thú vị mà người dân Thủ đô, đặc biệt là những người sưu tầm tem không thể bỏ qua, đó là “chợ tem”. Chỉ cần vài chiếc ghế nhựa, những người yêu tem vẫn tụ họp mỗi sáng chủ nhật tại vỉa hè số nhà 160 để cùng nhau trao đổi và nói chuyện… tem.

Góc nhỏ dành cho tình yêu lớn

Tiếng chuyện trò rôm rả bên chén trà hay ly cà phê … khiến chợ tem, nhìn qua, chỉ giống như một nhóm người tụ tập uống nước, nhưng thực chất lại là nơi trao đổi, mua bán của những người sưu tầm tem ở Hà Nội.

Ra đời từ cuối năm 2003, từ đó đến nay, cứ 9h sáng chủ nhật hàng tuần chợ tem lại mở đều đặn để phục vụ những người chơi tem.

< Ra đời từ cuối năm 2003, đến nay “Chợ tem Triệu Việt Vương” vẫn tồn tại đều đặn không nghỉ một buổi nào trong suốt gần bảy năm qua. Gọi là chợ hè phố vì ngoại trừ mưa gió bất thường, các phiên chợ đều được họp ngay trên vỉa hè. Một hai chiếc bàn vuông, vài cái ghế nhựa, người có tem thì mang đến tìm người đổi trao, ai không có thì ngồi chơi, ngồi xem và bàn luận.

Chợ chỉ chiếm một góc nhỏ trên hè phố Triệu Việt Vương, cũng bởi lượng khách của chợ không nhiều, chỉ khoảng hơn chục người. 2/3 số ấy là khách quen kể từ khi chợ mới thành lập, những người còn lại hầu như cũng đã gắn bó với chợ được vài năm, chỉ có một số ít là khách vãng lai.

< Cứ 9 giờ sáng Chủ nhật hàng tuần là chợ tem lại họp tại một góc vỉa hè trên đường Triệu Việt Vương. Vậy nhưng chợ tem là nơi để người ta bàn, nói say sưa về những con tem.

Tuy chỉ là một địa điểm tự phát nhưng chợ tem đã duy trì được tròn 10 năm. Sở dĩ chợ tồn tại được lâu như vậy là nhờ những tâm hồn đồng điệu có cùng tình yêu dành cho tem. Hè cũng như đông, không kể nắng mưa… những khách hàng thân thiết của chợ tem luôn cố gắng không bỏ lỡ một phiên họp nào. Họ đến với chợ tem không chỉ để mua bán, “săn” những con tem độc đáo cho bộ sưu tập của mình, mà hơn thế nữa là để được giao lưu và trò chuyện.

< Đến với chợ tem, có đủ cả các tầng lớp, cả trẻ nhỏ.

Góp công khai sinh ra chợ tem, cũng là người chơi tem đã lâu, ông Phạm Hào tự hào khẳng định: “Những người ngồi ở đây chính là những người có niềm đam mê thực sự và tình yêu lớn đối với con tem chứ không phải người “Cả thèm chóng chán” đua theo  phong trào”.

“Tiếng nói” của những con tem

Tem thu hút người chơi không chỉ bởi sự phong phú về hình dạng, kích cỡ, đa dạng về hình ảnh, màu sắc mà còn bởi ý nghĩa của mỗi con tem. Những gương mặt quen thuộc của chợ tem không sưu tầm tem theo lối “lấy nhiều”, tràn lan mà thường theo đuổi một chủ đề nhất định như: giao thông, động vật, thực vật, quân đội…

< Say sưa với bộ sưu tập của mình.

Mỗi bộ tem theo chủ đề như vậy lại có “tiếng nói” riêng, nó phản ánh một phần của thế giới tự nhiên hay những nét đặc sắc trong văn hóa loài người… Chính vì những ý nghĩa đó mà người chơi tem sẵn sàng dành nhiều thời gian, công sức “lùng” cho bằng được những con tem phù hợp với bộ sưu tập của mình. Hơn thế nữa, “để hiểu được ý nghĩa của từng con tem, người chơi tem cũng phải kỳ công tìm hiểu, tra cứu thêm thông tin. Vì vậy, chơi tem không chỉ thỏa mãn thú vui mà còn tích lũy cho người chơi những kiến thức lịch sử, chính trị, nghệ thuật... nhất định” - anh Nguyễn Văn Việt, một người chơi tem chia sẻ.

< Bác xe ôm cũng.... say với sưu tập tem.

Do ý nghĩa và giá trị của mỗi con tem là khác nhau nên giá cả ở chợ tem cũng rất linh hoạt. Tem chưa qua sử dụng, gọi là “tem sống” được bán theo bộ hoặc bán lẻ từng chiếc với giá từ 5 nghìn đồng đến vài chục nghìn đồng/chiếc.

< Người chơi sưu tập tem theo chủ đề. Mỗi người chon cho mình một đề tài riêng. Chùm ảnh về chủ tịch Hồ Chí Minh.

Những con tem đã qua sử dụng, được gọi là “tem chết” thì có giá thấp hơn, chỉ vài nghìn đồng. Tuy nhiên, những con tem đã qua sử dụng, nhưng vẫn còn dán nguyên trên bì thư hoặc bưu thiếp lại có giá cao hơn tem thường, tùy vào thời điểm, hoàn cảnh và nơi con tem được sử dụng mà giá tem có thể lên đến 400, 500 trăm nghìn đồng thậm chí là tiền triệu.

Khơi dậy đam mê

< Chủ đề về đồ dùng sinh hoạt.

Ở chợ tem không chỉ có những “cây đại thụ” đã sưu tầm tem được hàng chục năm và có tiếng trong làng tem như ông Đạt, ông Hào… mà còn có những người ngấp nghé thú chơi tem. Một số thanh niên và cả những em học sinh cũng đến đây để tìm những con tem yêu thích hay để được nghe kể chuyện tem, được truyền đạt những kiến thức cũng như kinh nghiệm sưu tầm tem.

< Bộ tem về người anh hùng Mạc Thị Bưởi phát hành năm 1956.

Không chỉ vun đắp tình yêu tem, chợ tem còn là nơi khơi dậy niềm yêu thích với những người chưa từng chú ý đến tem. Có những em nhỏ đi theo bố đến chợ tem, ngắm nhìn những con tem, nghe mọi người nói chuyện tem mà nảy sinh tình cảm, từ đó mới bắt đầu sở thích sưu tầm tem.

Cũng có những bạn trẻ vô tình ngồi uống cà phê, phát hiện ra chợ tem rồi cũng “mê” tem từ đó. Em Nguyễn Phước Thịnh (9 tuổi) hàng tuần đều cùng bố đến chợ tem, tỏ ra thích thú đặc biệt với những con tem. Trong khi bố trao đổi với những người khác, em cũng ngồi cạnh, chăm chú lắng nghe, mắt không rời những bộ tem.

Chợ tem tuy nhỏ bé nhưng lại là một điểm nhấn giữa Thủ đô ngàn năm tuổi. Tại đây, lịch sử được lưu truyền và tương lai được tiếp nối bởi những con người đồng cảm trong tình yêu bất tận với những con tem.

Du lịch, GO! - Theo Đỗ Thùy Linh (ANTĐ), ảnh Giaoduc.net
Món nhộng ve mới chỉ xuất hiện ở Côn Sơn -Hải Dương cách đây 3 năm mà nay đã có ở hầu hết các quán ăn, nhà hàng ở thị xã Chí Linh.

Khi nghe chúng tôi hỏi về món nhộng ve sầu, một người quen giới thiệu tới nhà hàng Diễm Hội nằm gần bãi xe số 2 của di tích Côn Sơn. Chủ nhà hàng là anh Đặng Trần Kiên vui vẻ: “Đó là một trong món đặc sản của nhà hàng mà khi khách quen về đây đều muốn thưởng thức. Lúc đầu, thấy người dân trong vùng bắt nhộng ve về ăn, tôi thấy lạ nên cũng mua về chế biến ăn thử. Sau khi ăn thấy món nhộng ve ngon, giàu đạm, bổ dưỡng không kém nhộng ong, tôi đã đưa món ăn này vào thực đơn của nhà hàng”.

Theo anh Kiên, lúc đầu khách e ngại, sau được nhà hàng giới thiệu ăn thử đều trầm trồ khen. Có người “nghiện”, hễ về Côn Sơn lại ra nhà hàng ăn nhộng ve. Người nọ truyền người kia, khách đến thưởng thức món nhộng ve của nhà hàng ngày một nhiều. Có người sau khi ăn xong còn mua về làm quà.

“Trăm nghe không bằng một thấy”, anh Kiên và vợ vào bếp chuẩn bị nguyên liệu để chế biến cho chúng tôi xem món ăn đã “chinh phục” không ít thực khách. Một túi nhộng ve được lấy ra ngâm vào nước ấm. Trong lúc chờ cho nhộng ve mềm ra, chị Hằng, vợ anh Kiên đi dập hành khô, sả. Sau khi phi hành mỡ dậy mùi, chị Hằng cho nhộng ve đã để ráo nước và sả vào chảo đảo nhanh tay.

Chị Hằng cho biết: “Nhộng ve thường được chiên với hành, sả. Cách chế biến không cầu kỳ nhưng yêu cầu người đứng bếp phải đều tay. Khi nhộng đã thơm dậy mùi thì nêm mắm, muối, mì chính sao cho vừa rồi đảo tiếp cho đến lúc nhộng có màu vàng”.

Trong lúc chị Hằng bày món nhộng ve đã chiên xong ra đĩa, anh Kiên mang tới bát tương chế gừng, ớt và một đĩa lá lốt, bảo: “Thưởng thức nhộng ve không thể thiếu hai món này. Cái lạ, cái ngon của nhộng ve là khi được quấn lá lốt, chấm tương bần”.

Chẳng lời giới thiệu nào thuyết phục hơn khi chúng tôi được thưởng thức món ăn. Vị béo bùi, thơm ngậy của nhộng ve, vị đặc trưng của hành, sả, lá lốt hòa quyện vị đậm của tương bần lan tỏa nơi đầu lưỡi. Nhai một lần thấy lạ lẫm, càng nhai càng đậm đà. Chẳng trách món dân dã này lại chinh phục được bao thực khách.

Theo anh Kiên, bí quyết thành công của món nhộng ve nằm ở khâu chế biến. Anh tự hào, mặc dù các quán trong khu vực Côn Sơn đều có bán món này song để thưởng thức khách thường tìm đến quán anh. Trung bình mỗi ngày anh bán từ 5-7 đĩa nhộng ve.

Để có nhộng ve phục vụ khách quanh năm, anh phải đặt mua của các hộ dân trong vùng hoặc mua lại của các quán khác với giá khoảng 400-500 nghìn đồng/kg, những lúc cao điểm tới 700 nghìn đồng/kg. Mặc dù giá cao "ngất ngưởng" như vậy, anh vẫn đang lo ra giêng sẽ không còn nhộng ve để phục vụ khách. Hiện trong tủ nhà hàng cũng chỉ còn 9 đĩa. Số này đã được khách dưới Hải Phòng gọi điện đặt trước.

Cũng theo anh Kiên, hiện tại nhà hàng đã giới thiệu món ăn này lên chi nhánh ở Bắc Giang và Hà Nội. Năm 2011, Đài Truyền hình Việt Nam đã từng nhờ nhà hàng làm món nhộng ve để làm phim cho chương trình ẩm thực.

Theo sự giới thiệu của anh Kiên, chúng tôi tìm gặp chị Mạc Thị Nguyệt, một người dân khu dân cư Tiên Sơn (phường Cộng Hòa, Chí Linh) từng bắt nhộng ve để bán.

Chị Nguyệt cho biết: Nhộng ve thường chui từ dưới đất lên từ chập tối cho đến 8 giờ đêm nên muốn bắt cũng phải lên rừng tầm đó. Khi chui khỏi mặt đất, nhộng đã có đủ hình hài nhưng chưa có cánh.

Nhộng ve bò lên cây thì cánh cũng mọc dần ra. Khi đi bắt soi đèn pin quanh các gốc cây, thấy nhộng ve thì bắt bỏ vào chậu hoặc ca nước để nhộng không còn tiếp tục lột được. Sau khi bắt về sẽ sơ chế bằng cách cắt bỏ chân, chần qua nước ấm cho hết mùi tanh rồi đóng túi bỏ vào cất giữ trong tủ lạnh.

Trung bình mỗi buổi tối, một người có thể bắt được khoảng 2-5 lạng. Mùa hè năm 2012, tôi bắt được khoảng 10 kg, bán từ 400-500 nghìn đồng/kg, được gần 4 triệu đồng. Trong khu, có nhà đông người đi bắt, một vụ thu về ngót chục triệu đồng.

Du lịch, GO! - Theo NGUYÊN DÃ (Hải Dương Online), internet
Cậu bạn quê ở Đà Lạt nói với tôi, cứ leo Lang Biang, ngắm Đà Lạt mới hiểu thêm được tại sao ngày trước bác sĩ Yersin lại thuyết phục Toàn quyền Đông Dương chọn nơi này xây khu nghỉ dưỡng. Đó là lý do chúng tôi quyết định chinh phục đỉnh cao nhất của dãy Lang Biang.

Những ngày không có sương mù, rặng núi Lang Biang cao thấp thoáng có thể được nhìn thấy từ trung tâm Đà Lạt, với đỉnh cao nhất là 2.169 m so với mặt biển. Từ lâu, đỉnh núi này được coi là nóc nhà của Cao nguyên Lâm Viên. Đây cũng là nơi du khách thường tìm đến để trải nghiệm cảm giác bồng bềnh trong những làn sương mỏng, ngắm Đà Lạt xa xa dần hiện ra dưới lớp sương mờ.

< Con đường mòn dẫn lên đỉnh 3.

Từ sáng sớm, nhóm 5 người chúng tôi chạy xe máy hướng về phía bắc để đến chân núi Lang Biang cách thành phố 12 km.

Từ chân núi, nơi nhiều du khách thường dùng jeep chạy lên đỉnh 1, đỉnh 2 ngắm cảnh nghỉ ngơi, chúng tôi vòng sang trái theo một con đường khác vào khu làng ở xã Lát. Nhờ một cậu bé dẫn đường, chúng tôi quyết định chinh phục ngọn núi cao nhất được người dân gọi là đỉnh 3.

Len lỏi qua những cánh rừng thông thẳng hàng, chúng tôi từng người một biến mất vào vạt rừng rậm đầy bụi cây gai cùng cậu bé 10 tuổi da cháy đen và mái tóc vàng hoe.

Một tay cầm dao, một tay cầm chiếc gậy nhỏ, cậu vừa gạt những cành cây rạp xuống đường ra hai bên, vừa chặt những nhánh cây nhất định không chịu vào hàng, phủ lên con đường mòn len lỏi trong rừng.

Thỉnh thoảng cậu lại ngắt một vài loại lá cây bỏ vào trong một cái giỏ đeo bên mình: “Vào núi, tiện em hái ít lá thuốc về cho mẹ”.

Thỉnh thoảng mệt, ngồi lại nghỉ, cậu bé lại mang đến vài ngọn cây xanh kêu chúng tôi hít mùi thơm từ nhựa cây. Chỉ sau một hai lần ngửi, cái mệt mỏi nhanh chóng tan biến và chúng tôi lại tiếp tục lên đường. Thỉnh thoảng, cậu với tay hái những chùm mâm xôi đỏ mọng lấp ló ven rừng mỉm cười đưa cho chúng tôi. Có nhiều loài nấm lạ mọc trắng trên các thân gỗ mục mà cậu cho rằng không thể ăn.


< Hệ thống dây thừng dùng bám để leo lên đỉnh những đoạn khó đi.

Tiếp đến là những vách núi thoai thoải cao. Nhiều nơi đã có dây thừng buộc sẵn có thể bám vào tiếp tục leo lên cao. Mất khoảng 3 giờ đồng hồ với vài lần dừng chân lấy hơi, kéo đỡ và chờ nhau, chúng tôi lên được đến đỉnh 3 khi mặt trời vẫn chưa ra khỏi màn sương - mây trắng muốt, dầy đặc phía trên đầu.

Cái cảm giác của những người leo núi khi lên tới đỉnh thật khó tả. Tất cả các ngọn gió đều mát, mọi hơi thở đều trong lành, cảnh vật trước mắt hùng vĩ đẹp khó tả. Chúng tôi ôm nhau cười vui và sau đó là bận rộn chụp hình, quay phim, ghi lại những giây phút hạnh phúc khi chinh phục được đỉnh cao nhất trong dãy núi này.


< Loại lá cây ngửi vào khỏi mệt. Ảnh dưới: trái dâu rừng có thể ăn.

Ở lại trên đỉnh núi cả tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi lại sức, vui đùa và ngắm cảnh, chúng tôi xuống núi với luyến tiếc: giá mà nhiều người bạn của tôi cũng có được trải nghiệm như mình.

Huyền thoại Lang Biang

Từ tên gọi Klăng - Biêng là Núi Bà - Núi Ông mà người Cơ Ho thường dùng, người Pháp phiên âm là Lang Biang hay Langbian, sau đó người Kinh phiên âm thành Lâm Viên. Từ đó đến nay, tên gọi cao nguyên Lâm Viên đã trở thành quen thuộc với mọi người.

Theo các nhà địa chất, núi Lang Biang hình thành do vận động tạo sơn. Nhưng tôi thích câu chuyện truyền thuyết mà cậu bé dẫn đường kể cho nghe trên đường xuống núi.

< Phút nghỉ chân trên đường leo lên đỉnh.

Ngày xưa vùng này đất đai màu mỡ, khí hậu mát mẻ quanh năm. Nhiều bộ tộc sống ở đây. Hai bộ tộc mạnh nhất là Lạch và Srê nhưng lại là kẻ thù của nhau. Tộc Lạch có một tù trưởng đẹp trai, khỏe mạnh phi thường tên Lang. Nhiều thiếu nữ muốn bắt chàng về làm chồng. Tộc Srê có người con gái tên là Biang rất đẹp. Có hai con rắn tinh ghen tị với sắc đẹp của nàng nên muốn hại nàng.

Một hôm nàng vào rừng hái quả thì bọn chúng tấn công. Chàng Lang đi săn, thấy người gặp nạn đến cứu, giết chết rắn tinh. Từ đó chàng Lang và nàng Biang yêu mến nhau nhưng tình yêu của hai người bị cản trở vì mối thù giữa hai dòng tộc.


< Từ đỉnh 3 nhìn ra đỉnh 1 và 2.

Một hôm Biang trốn nhà đi tìm Lang. Cả hai ngồi cạnh bên nhau buồn bã nhiều ngày đêm. Biang khóc, nước mắt nàng tuôn trào hòa vào con thác khiến cho nó gầm rú ngày đêm như khóc than cho mối tình tuyệt vọng của hai người mà ngày nay trở thành con sông Đanhim. Rồi sau một đêm giông tố, họ qua đời.

Các bộ tộc thương xót cho chuyện tình của cặp trai gái. Trước xác hai con, hai già làng bắt tay nhau xóa mọi hận thù và tập hợp các bộ tộc khác thành dân tộc Cơ Ho. Người dân thương cảm hằng năm cứ đắp hai nấm mộ cao lên. Giàng thương xót phủ hoa lá thành ngọn núi xinh đẹp: núi Lang Biang ngày nay.

Du lịch, GO! - Theo KimDung (iHay)

Công ty du lịch

Công ty du lịch >>> Siêu thị mevabe dành cho mẹ và bé ,quần áo trẻ em >> thời trang trẻ em
Lên đầu trang
Tự động đọc truyện Dừng lại Lên đầu trang Xuống cuối trang Kéo lên Kéo xuống