Chặng 11: Cần Thơ - Trà Vinh
Dec 25,2009
Đoạn đường thực tế: 86.4km (53.7 miles)
Cần Thơ - Cái Vồn - Trà Ôn - Trà Mẹt - TL911 - QL60 - Trà Vinh
(Cần Thơ - Trà Vinh)
< Good morning Cantho.
5h thức dây, chuẩn bị đồ đạc trả phòng ăn sáng xong 6h. đạp một vòng ra bến Ninh Kiều xem bà con tập thể dục buổi sáng. Một mớ ký ức buồn vui ùa về trong chốc lác. Quay ra phà, tạm biệt Cần Thơ, chắc đây cũng có thể là lần cuối mình đi qua chiếc phà này để vượt sông Hậu, nhìn qua cây cầu Cần Thơ đã liền lạc chắc sẽ thông xe nay mai thôi.
Qua bờ Vĩnh Long đi khỏan 1km thì có ngã rẽ phải đó là QL54 đi Trà Ôn. Con đường trực chỉ hướng Đông, gió buổi sớm tuy chưa mạnh nhưng cũng đủ báo hiệu cho mình biết một ngày vất vả, cộng với việc đêm qua mê đi chơi ngủ trể nên hôm nay chắc là te tua.
< Hai vụ nối nhau.
Gần đến phà Trà Ôn có chùa Phước Hậu rất nổi tiếng ở vùng này. Một mặt chùa hướng ra QL mặt còn lại hướng ra bờ bắc sông Hậu. ghé vào chùa nghỉ chân dạo quanh thư giản một lúc sau đó đi qua phà tới thị trấn Trà Ôn.
Hỏi thăm đường người địa phương mình tiếp tục theo QL54 đi về Trà Mẹt đọan này khỏan 20km băng qua những cánh đồng và những vườn bưởi sum suê trái chín.
Lúc này trở ngại lớn nhất bắt đầu xuất hiện. gió và nắng. gió hôm nay rất mạnh và trực diện mai phục khiến tốc độ giảm hẳn. Đường nhựa nhưng khá gồ ghề nên tư thế nằm chống cùi chỏ núp gió không được thỏai mái lắm. Đến Trà Mẹt quẹo trái là thị trấn Hiếu Nghĩa. Tiếp tục quẹo phải theo tỉnh lộ 911 hướng về Trà Vinh.
< Tới Trà Vinh. Chụp xong tấm này phát hiện cái ống kính máy ảnh cũng bị hư luôn.
Gió mỗi lúc một mạnh. Những hàng cây bên đường bị gió thổi rạp mình nghiêng ngã tốc độ đạp có lúc chỉ 14km/h. Trời bắt đầu nắng gắt, nắng và gió nhanh chóng bào mòn sức lực của mình. Đọan đường này ít bóng râm và cũng ít quán xá để nghỉ chân. Khi còn cách QL60 chừng 10km nữa mình thật sự kiệt sức, tấp vào một ngôi nhà xin nghỉ chân. nhìn ra đường thấy nắng và gió mà mọi người chung quanh đều ngán ngầm cho mình. Nghỉ độ hơn một tiếng đồng hồ trời cũng đã giữa trưa cũng phải đi thôi.
Tiêp tục lên xe gò từng vòng đạp. đây có lẽ là ngày mình cảm thấy đuối nhất kể từ đầu chuyến đi. Lúc này cũng từ bỏ ý đinh đi thẳng về Bến Tre vì mình biết sức khỏe mình không thể chống chọi nổi với những cơn gió quái ác hôm nay. Tới ngã ba Huyền Hội giao với QL60 thấy có bản chỉ dẫn Trà Vinh rẽ trái 6km. Mừng thầm trong bụng, nghĩ ráng đạp tới Trà Vinh ăn trưa luôn. Nhưng khi đạp qua 6km tới một ngã tư thì lại thấy bảng – Trà Vinh 7km- trời ạh. bình thường 7km chả là cái gì nhưng sao lúc này mệt, đuối, nóng, đói sao thấy 7km nó dài thế. Tấp vào một quán cơm hỏi thì bảo hết cơm chỉ còn bún thịt nướng. OK, có cái gì cũng được. sau khi làm tô bún tiếp tục đi vào thị trấn và đến chợ Trà Vinh lúc 2h30’.
< Con đường đất đỏ bên bờ Bến Tre chạy dọc theo sông Cổ Chiên.
Thấy cái ks ở ngay chợ mừng quá, leo lên phòng không kịp tắm rửa lăn ra ngủ như chết. thức dậy đã thấy hơn 5h. tắm rửa xong thấy khá hơn xuống lấy xe đạp lòng vòng thị xã. Ghé vào 1 quán cơm gà sối mỡ làm một đĩa no nê sau đo đi dạo chợ đêm mua nước uống, 8h quay về phòng. Ngày mai chắc cũng là một ngày mệt mỏi đặc biệt là đọan Mỹ Tho – Gò Công trực chỉ hướng Đông và gần biển.
Chặng 12 (Chặn cuối): Trà Vinh - Gò Công - TP.HCM
Dec 26, 2009
Đọan đường thực tế: 152km (94.5 miles)
Trà Vinh - Phà Vàm Đồn - Mỏ Cày - Bến Tre - Mỹ Tho - Chợ Gạo - Gò Công - Cần Đước - Cần Giuộc - TP. HCM - HOME.
(Trà Vinh - Bến Tre - Tiền Giang - Long An - TP.HCM)
< Phà Hàm Luông. xa xa là cây cầu đã hợp long chờ ngày khánh thành.
Dự định hôm nay chỉ đi đến Gò Công khỏan 100km. rồi ngày mai sẽ là một chặn diễu hành nhẹ nhàng 50km tiến về SG với chiếc áo vàng đã chuẩn bị sẵn để buổi chiều kịp dự sinh nhật 70 tuổi của bà già luôn.
Rời Trà Vinh lúc 6h30, theo hướng dẫn của người địa phương nên đi qua Bến Tre bằng bằng phà Vàm Đồn thay vì đi vòng lại QL53 rồi QL60 để qua phà Cổ Chiêng. Từ trung thâm Trà Vinh đi về hướng đền thờ Bác Hồ rẽ phải một đọan là đến phà nhưng mình đi lố một đọan. May hỏi đường quay lại thì phà cũng vừa đến. Người dân ở đây gọi phà này là phà ngang, chỉ có 1 chiếc chạy qua chạy lại mỗi lượt đi về như vậy mất độ 40’. Qua phà, Bờ Bến Tre đón mình bằng một con đường đất đỏ chạy dọc lên thượng nguồn khỏan 10km đến gần bờ Bắc bến phà Cổ Chiêng. Con đường đất đỏ hai bên tòan dừa với dừa, nét đặc thù của Bến Tre không lẫn vào đâu được.
Hết con đường đất đỏ quẹo phải nhập vào QL60 hướng về Mỏ Cầy khỏan 8km. Từ thị trấn Mỏ Cầy tiếp tục QL60 thêm 7km nữa đến phà Hàm Luông để đến TP. Bến Tre. Đây chắc cũng là dịp cuối mình đi qua cái phà này vì cầu Hàm Luông cũng sắp hòan tất.
< Cầu Rạch Miểu.
Lòng vòng TP. Bến Tre ghé mua mấy phong kẹo dừa và một trái dừa sáp về làm quà cho gia đình sau đó hướng về cầu Rạch Miểu, cây cầu dài nhất ĐBSCL (2.800m). Cầu đúng là có dài thật nhưng cũng không khó khăn lắm để vượt qua. Sướng nhất là lúc đổ dốc cầu tốc độ lên đến hơn 50km/h mà xe vẫn đầm.
Xuống hết cầu nếu đi thẳng là về SG nhưng mình quẹo phải để đi Gò Công như đúng kế họach. Đi được một đọan là đến Mỹ Tho, nhìn đồng hồ cũng đã giữa trưa. mình dừng lại tìm chổ ăn. 1h tiếp tục lên đường theo QL50 tiến về Gò Công.
< QL50, Đại lộ kinh hoàng của chuyến đi.
Không có nhiều từ để diễn tả con đường này ngòai từ KINH KHỦNG. đường thì chổ hư nát, chổ đang sửa chửa khói bụi mịt mù xe tải chạy lấn trái ép phải lung tung. Đạp lúc giửa trưa nắng gắt, gió trực chỉ hướng Đông. Lo tránh xe, tránh ổ gà, tránh gió tốc độ có lúc chỉ 12km/h, cảnh vật 2 bên đường chỉ tòan một màu trắng của bụi.
< Chợ Gò Công.
Mình thật sự thất vọng vì đã quyết định chọn con đường này. nhưng nghĩ lại đây cũng là một phần của cuộc hành trình nếu cái gì cũng suôn sẻ thì có gì đáng để nhớ. Do đường quá bụi các hàng quán 2 bên đường gần nhưng đóng cửa hết, muốn tìm một chổ ngồi nghỉ cũng không phải là chuyện dễ, khi còn cách Gò Công khỏan 10km có một đọan đường chưa làm ít bụi, mình ghé vào một quán nước làm trái dừa nghỉ chân.
Nhìn lại mới thấy một lớp bụi trắng dầy bám từ đầu tới chân như mới vừa chui ra từ trong hủ bột. Kinh hòang. Nghỉ độ 1 một giờ đồng hồ tiếp tục lên đường, con đường vẫn không khá hơn. Đúng là đi Gò Công, gò cong lưng. Vậy là cũng sắp đến nơi, nhìn lại thấy 3h chiều. nghĩ bụng ở lại đây thêm một đêm cũng chán ngắt hay thay vì đạp luôn về nhà cho sướng, rút ngắn được một ngày. Gặp gia đình gây bất ngờ cũng hay. Tính tóan lại thời gian, đánh giá tình hình sức khỏe thấy có khả thi, quyết định đi tiếp.
Thế là tới Gò Công chụp vội vài tấm hình, châm ít dầu và sên (đi qua đọan đường bụi sên khô khốc) nhắm hướng SG gòn thẳng tiến. lúc này đã là 3h40’. Dường như nghỉ đến việc sắp hòan thành chuyến đi và sắp được về đến nhà mà mình cảm thấy rất hưng phấn, quên hết mệt mỏi. rẽ ra lại QL50 tốc độ tăng lên. Tuy đường xá vẫn rất xấu. ổ gà ổ voi, chổ cát, chổ đá cứ dàng ra khắp mặt đường, không hiểu sao lúc này mình có thể đạp lên tời 29-30km/h băng băng qua những chiếc xe gắng máy đang ì ạch tránh né ổ gà. Như một tay chơi băng đồng thự thụ, xe mình hết nhảy lên đường nhựa rồi lao xuống đường đất không chút mệt mỏi. nhờ một phần lúc này đi về hướng Bắc nên gió cũng ít đi. Đến phà Mỹ Lợi, chuyến phà cuối cùng của cuộc hành trình, đã hơn 4h. còn hơn 30km nửa mới vào tới địa phận TP.HCM mình muốn đến đó trước lúc trời tối vì đọan đường này quá xấu lại không có đèn đường.
Trên phà mình lôi phô mai, xúc xích, bánh ngọt ra nhét đầy túi. Kiểm tra lại, thấy 2 cái móc của túi xau bị quát ra vì nãy giờ phải vật lộn với quảng đường xấu. lấy dây nhựa buột lại tạm vừa lúc phà cập bến. qua phà tốc độ vẫn duy trì trên 25km/h mặt trời đã xuống rất thấp mùa này lại tối rất nhanh. lúc này mắt tiểu cũng không dám dừng lại vì sợ mất thời gian.
Tới thị xã Cần Giuộc (Long An) mặt trời đã biến mất khỏi đường chân trời. mình không còn thời gian hay lựa chọn nào khác ngòai việc cố đạp thật nhanh để vào địa phần TP.HMC càng sớm càng tốt trước khi trời tối hẳn. xe đang lao lao tránh né ổ gà với tốc độ cao mình bị lạc tay lái lao vào một gờ cát dài. tay lái lọan chọan, xe chao đảo mạnh. Nghỉ trong bụng thôi xong rồi. nhưng không hiểu sao mình vẫn còn ngồi được trên xe. Hú hồn. mấy người đi xe hai bên đường nhìn mình như mấy thằng thích đua xe lạng lách hơn là đi du lịch. Khi bầu trời chỉ còn một màu xanh đậm nhá nhem cũng là lúc nhìn thấy tấm bảng “Địa Phận TP. HCM” .
CHUYỆN BÊN LỀ CHUYẾN ĐI:
Hello: Chưa bao giờ mình phải nghe từ này lập đi lập lại nhiều lần như trong chuyến đi này. Chặn nào cũng phải nghe cả trăm lần là ít. Rõ rành rành là một thằng ta balô đạp xe đạp vậy mà tới đâu cũng nghe câu hello. Con nít đứng ngòai đường thấy mình lướt qua nói với theo hello, người lớn ở trong nhà nhìn lóang thóang cũng ới theo hello. Thậm chí có các chú chạy xe theo một đọan nhìn ngắm mình rất lâu vậy mà lúc qua mặt cũng quay qua cười toe tóet miệng chào hello.
Có khi đi qua mấy cái trường học, một đứa học sinh reo lên hello. Cả đám quay lại hò theo hello. Rồi chắc là cả sân trường cùng đồng thanh hello. Những lúc như vậy mình chỉ biết vẫy tay chào lại chứ không biết phải chào lại bằng tiếng gì. Nghĩ buồn cười. Nhìn mình tóc đen mũi tẹt da đen thui vậy mà sao hầu hết mọi người nhìn mình đều cho rằng mình là người nước ngòai.
Hôm đạp về Hà Tiên, vừa tới cầu Tô Châu thấy cảnh đẹp dừng lại đang ngắm nghía định chụp vài tấm hình thì có một cậu thanh niên trờ xe máy tới. Hello, you need hotel. Go with me.. I have hotel.. bla.. bla.. hắn chìa ra tấm danh thiếp của một cái khách sạn nói nhăn nói cụi chả đâu trúng đâu. Mình thì đang lo tìm góc để bấm máy nên cũng chẵng muốn trả lời. Một hồi sau quay lại, hắn vẫn đứng đó. Mình lên tiếng, “Khách sạn hả”. Cu cậu tròn mắt nhe răng cười, ủa, anh người Việt hả, vậy mà nãy giờ em tưởng Hàn Quốc. Bó tay. Hôm đó mình ở ks của cậu ấy giới thiệu. khá tốt, giá hợp lý. Vì là ks nhà cậu ấy thật nên không phải mất tiền cò. Cậu ấy còn nói em làm khách sạn sáu năm rồi gặp Tây đi du lịch xe đạp nhiều lắm nhưng lần đầu tiên thấy người Việt đạp xe như anh.
Hôm đạp qua Hòn Chông. Ghé vào một quán cơn bình dân. Mình nói rõ ràng cho một đĩa cơm cá, chai nước không độ. Bà chủ quán đem ra đúng như yêu cầu. Ăn xong mình quay qua hỏi đường hỏi xá. Nói chuyện qua lại một hồi, tới lúc gần đi bà chủ quán hỏi mình một câu: vậy cậu là người nước nào mà biết nói tiếng Việt rành quá vậy? trời.. té ghế. Có lần ghé vào một quán nước. Cô chủ quán nhìn mình từ đầu tới chân ấp a ấp úng rồi chạy vù vào trong nhà. Mình cứ tưởng mặt mình đi đường nhem nhuốc giống ông kẹ nên cô ấy sợ bỏ chạy. Một phút sau cô ta chay ra lôi theo cậu em. “mày nói đi, hỏi ổng uống gì dùm tao coi” – cô ta nói với cậu em. Thì ra hổng phải cô ta sợ mà cô ta nghĩ mình không biết nói tiếng việt. hơ.. hơ..
Chuyện cái đầu gối: quyết định thực hiện những chuyến du lịch bằng xe đạp mình đã có sự chuẩn bị kỹ càng. Từ việc ráp xe, tập luyện thể lực cho tới việc học cách sửa chửa xe phải có hơn một năm. Mọi chuyện đều diễn ra như kế họach thì đùng một cái, cách đây độ năm tháng cái đầu gối trái mình có vấn đề. Đau, rất đau, mỗi lần tập đạp vài chục cây số là cái gối hành hạ mình.
Có lúc đau quá mình phải đạp 1 chân để lết về nhà. Chỉnh yên, chỉnh giầy chỉnh cách đạp đủ kiểu không hiệu quả. Mỗi lần như vậy phải nghỉ đạp cả tuần. Đi khám tây y, rồi đông y, rồi chấn thương chỉnh hình các lọai cũng không trị được tận gốc. Bác sĩ nào cũng khuyên nên nghỉ đạp một thời gian còn nếu không hết thì không nên đạp xe đạp nữa. Buồn, buồn lắm. bao nhiêu dự định, bao nhiêu kế họach thậm chí có thể gọi là ước mơ có thể không bao giờ thực hiện được. Nghỉ không đạp hơn một tháng cái gối không còn đau nữa nhưng không biết đạp lại nó có đau không.
Trước chuyến đi mình không dám tập những bài đi dài như trước (thường buổi tập mình từ 60-80km) mà chỉ tập những buổi chừng 30km trở lại. Thấy có vẻ êm mình quyết định thực hiện chuyến đi này luôn coi như là một phép thử. Ai dè, như trong nhật ký mọi người cũng biết, mới chỉ 40km đầu tiên cái đầu gối lại tái phát.
Nhưng đây cũng là một cơ may, nhờ không bỏ cuộc nên mình hiểu được cái gối mình hơn. Ba chặng đầu là một cực hình. Nhưng sau đó gối mình mỗi ngày một khá hơn và đến cuối cuộc hành trình mình gần như quên đi rằng cái gối mình đã từng bi đau ntn. Về nhà nghỉ gần nữa tháng không đạp cứ nghĩ đầu gối không còn đau nữa vậy mà khi đạp lại nó lại đau. Thế mới chán. Qua hôm sau gối đau vẫn lên xe đạp, rồi những ngày sau nữa tiếp tục đạp cuối cùng mình nghiệm ra rằng càng đạp thường xuyên, đau cũng phải đạp thì đầu gối sẽ hết đau. Bệnh lạ.
VictorPhung - Forum Phuot.com
Du lịch, GO!
Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4 - Phần 5
Dec 25,2009
Đoạn đường thực tế: 86.4km (53.7 miles)
Cần Thơ - Cái Vồn - Trà Ôn - Trà Mẹt - TL911 - QL60 - Trà Vinh
(Cần Thơ - Trà Vinh)
< Good morning Cantho.
5h thức dây, chuẩn bị đồ đạc trả phòng ăn sáng xong 6h. đạp một vòng ra bến Ninh Kiều xem bà con tập thể dục buổi sáng. Một mớ ký ức buồn vui ùa về trong chốc lác. Quay ra phà, tạm biệt Cần Thơ, chắc đây cũng có thể là lần cuối mình đi qua chiếc phà này để vượt sông Hậu, nhìn qua cây cầu Cần Thơ đã liền lạc chắc sẽ thông xe nay mai thôi.
Qua bờ Vĩnh Long đi khỏan 1km thì có ngã rẽ phải đó là QL54 đi Trà Ôn. Con đường trực chỉ hướng Đông, gió buổi sớm tuy chưa mạnh nhưng cũng đủ báo hiệu cho mình biết một ngày vất vả, cộng với việc đêm qua mê đi chơi ngủ trể nên hôm nay chắc là te tua.
< Hai vụ nối nhau.
Gần đến phà Trà Ôn có chùa Phước Hậu rất nổi tiếng ở vùng này. Một mặt chùa hướng ra QL mặt còn lại hướng ra bờ bắc sông Hậu. ghé vào chùa nghỉ chân dạo quanh thư giản một lúc sau đó đi qua phà tới thị trấn Trà Ôn.
Hỏi thăm đường người địa phương mình tiếp tục theo QL54 đi về Trà Mẹt đọan này khỏan 20km băng qua những cánh đồng và những vườn bưởi sum suê trái chín.
Lúc này trở ngại lớn nhất bắt đầu xuất hiện. gió và nắng. gió hôm nay rất mạnh và trực diện mai phục khiến tốc độ giảm hẳn. Đường nhựa nhưng khá gồ ghề nên tư thế nằm chống cùi chỏ núp gió không được thỏai mái lắm. Đến Trà Mẹt quẹo trái là thị trấn Hiếu Nghĩa. Tiếp tục quẹo phải theo tỉnh lộ 911 hướng về Trà Vinh.
< Tới Trà Vinh. Chụp xong tấm này phát hiện cái ống kính máy ảnh cũng bị hư luôn.
Gió mỗi lúc một mạnh. Những hàng cây bên đường bị gió thổi rạp mình nghiêng ngã tốc độ đạp có lúc chỉ 14km/h. Trời bắt đầu nắng gắt, nắng và gió nhanh chóng bào mòn sức lực của mình. Đọan đường này ít bóng râm và cũng ít quán xá để nghỉ chân. Khi còn cách QL60 chừng 10km nữa mình thật sự kiệt sức, tấp vào một ngôi nhà xin nghỉ chân. nhìn ra đường thấy nắng và gió mà mọi người chung quanh đều ngán ngầm cho mình. Nghỉ độ hơn một tiếng đồng hồ trời cũng đã giữa trưa cũng phải đi thôi.
Tiêp tục lên xe gò từng vòng đạp. đây có lẽ là ngày mình cảm thấy đuối nhất kể từ đầu chuyến đi. Lúc này cũng từ bỏ ý đinh đi thẳng về Bến Tre vì mình biết sức khỏe mình không thể chống chọi nổi với những cơn gió quái ác hôm nay. Tới ngã ba Huyền Hội giao với QL60 thấy có bản chỉ dẫn Trà Vinh rẽ trái 6km. Mừng thầm trong bụng, nghĩ ráng đạp tới Trà Vinh ăn trưa luôn. Nhưng khi đạp qua 6km tới một ngã tư thì lại thấy bảng – Trà Vinh 7km- trời ạh. bình thường 7km chả là cái gì nhưng sao lúc này mệt, đuối, nóng, đói sao thấy 7km nó dài thế. Tấp vào một quán cơm hỏi thì bảo hết cơm chỉ còn bún thịt nướng. OK, có cái gì cũng được. sau khi làm tô bún tiếp tục đi vào thị trấn và đến chợ Trà Vinh lúc 2h30’.
< Con đường đất đỏ bên bờ Bến Tre chạy dọc theo sông Cổ Chiên.
Thấy cái ks ở ngay chợ mừng quá, leo lên phòng không kịp tắm rửa lăn ra ngủ như chết. thức dậy đã thấy hơn 5h. tắm rửa xong thấy khá hơn xuống lấy xe đạp lòng vòng thị xã. Ghé vào 1 quán cơm gà sối mỡ làm một đĩa no nê sau đo đi dạo chợ đêm mua nước uống, 8h quay về phòng. Ngày mai chắc cũng là một ngày mệt mỏi đặc biệt là đọan Mỹ Tho – Gò Công trực chỉ hướng Đông và gần biển.
Chặng 12 (Chặn cuối): Trà Vinh - Gò Công - TP.HCM
Dec 26, 2009
Đọan đường thực tế: 152km (94.5 miles)
Trà Vinh - Phà Vàm Đồn - Mỏ Cày - Bến Tre - Mỹ Tho - Chợ Gạo - Gò Công - Cần Đước - Cần Giuộc - TP. HCM - HOME.
(Trà Vinh - Bến Tre - Tiền Giang - Long An - TP.HCM)
< Phà Hàm Luông. xa xa là cây cầu đã hợp long chờ ngày khánh thành.
Dự định hôm nay chỉ đi đến Gò Công khỏan 100km. rồi ngày mai sẽ là một chặn diễu hành nhẹ nhàng 50km tiến về SG với chiếc áo vàng đã chuẩn bị sẵn để buổi chiều kịp dự sinh nhật 70 tuổi của bà già luôn.
Rời Trà Vinh lúc 6h30, theo hướng dẫn của người địa phương nên đi qua Bến Tre bằng bằng phà Vàm Đồn thay vì đi vòng lại QL53 rồi QL60 để qua phà Cổ Chiêng. Từ trung thâm Trà Vinh đi về hướng đền thờ Bác Hồ rẽ phải một đọan là đến phà nhưng mình đi lố một đọan. May hỏi đường quay lại thì phà cũng vừa đến. Người dân ở đây gọi phà này là phà ngang, chỉ có 1 chiếc chạy qua chạy lại mỗi lượt đi về như vậy mất độ 40’. Qua phà, Bờ Bến Tre đón mình bằng một con đường đất đỏ chạy dọc lên thượng nguồn khỏan 10km đến gần bờ Bắc bến phà Cổ Chiêng. Con đường đất đỏ hai bên tòan dừa với dừa, nét đặc thù của Bến Tre không lẫn vào đâu được.
Hết con đường đất đỏ quẹo phải nhập vào QL60 hướng về Mỏ Cầy khỏan 8km. Từ thị trấn Mỏ Cầy tiếp tục QL60 thêm 7km nữa đến phà Hàm Luông để đến TP. Bến Tre. Đây chắc cũng là dịp cuối mình đi qua cái phà này vì cầu Hàm Luông cũng sắp hòan tất.
< Cầu Rạch Miểu.
Lòng vòng TP. Bến Tre ghé mua mấy phong kẹo dừa và một trái dừa sáp về làm quà cho gia đình sau đó hướng về cầu Rạch Miểu, cây cầu dài nhất ĐBSCL (2.800m). Cầu đúng là có dài thật nhưng cũng không khó khăn lắm để vượt qua. Sướng nhất là lúc đổ dốc cầu tốc độ lên đến hơn 50km/h mà xe vẫn đầm.
Xuống hết cầu nếu đi thẳng là về SG nhưng mình quẹo phải để đi Gò Công như đúng kế họach. Đi được một đọan là đến Mỹ Tho, nhìn đồng hồ cũng đã giữa trưa. mình dừng lại tìm chổ ăn. 1h tiếp tục lên đường theo QL50 tiến về Gò Công.
< QL50, Đại lộ kinh hoàng của chuyến đi.
Không có nhiều từ để diễn tả con đường này ngòai từ KINH KHỦNG. đường thì chổ hư nát, chổ đang sửa chửa khói bụi mịt mù xe tải chạy lấn trái ép phải lung tung. Đạp lúc giửa trưa nắng gắt, gió trực chỉ hướng Đông. Lo tránh xe, tránh ổ gà, tránh gió tốc độ có lúc chỉ 12km/h, cảnh vật 2 bên đường chỉ tòan một màu trắng của bụi.
< Chợ Gò Công.
Mình thật sự thất vọng vì đã quyết định chọn con đường này. nhưng nghĩ lại đây cũng là một phần của cuộc hành trình nếu cái gì cũng suôn sẻ thì có gì đáng để nhớ. Do đường quá bụi các hàng quán 2 bên đường gần nhưng đóng cửa hết, muốn tìm một chổ ngồi nghỉ cũng không phải là chuyện dễ, khi còn cách Gò Công khỏan 10km có một đọan đường chưa làm ít bụi, mình ghé vào một quán nước làm trái dừa nghỉ chân.
Nhìn lại mới thấy một lớp bụi trắng dầy bám từ đầu tới chân như mới vừa chui ra từ trong hủ bột. Kinh hòang. Nghỉ độ 1 một giờ đồng hồ tiếp tục lên đường, con đường vẫn không khá hơn. Đúng là đi Gò Công, gò cong lưng. Vậy là cũng sắp đến nơi, nhìn lại thấy 3h chiều. nghĩ bụng ở lại đây thêm một đêm cũng chán ngắt hay thay vì đạp luôn về nhà cho sướng, rút ngắn được một ngày. Gặp gia đình gây bất ngờ cũng hay. Tính tóan lại thời gian, đánh giá tình hình sức khỏe thấy có khả thi, quyết định đi tiếp.
Thế là tới Gò Công chụp vội vài tấm hình, châm ít dầu và sên (đi qua đọan đường bụi sên khô khốc) nhắm hướng SG gòn thẳng tiến. lúc này đã là 3h40’. Dường như nghỉ đến việc sắp hòan thành chuyến đi và sắp được về đến nhà mà mình cảm thấy rất hưng phấn, quên hết mệt mỏi. rẽ ra lại QL50 tốc độ tăng lên. Tuy đường xá vẫn rất xấu. ổ gà ổ voi, chổ cát, chổ đá cứ dàng ra khắp mặt đường, không hiểu sao lúc này mình có thể đạp lên tời 29-30km/h băng băng qua những chiếc xe gắng máy đang ì ạch tránh né ổ gà. Như một tay chơi băng đồng thự thụ, xe mình hết nhảy lên đường nhựa rồi lao xuống đường đất không chút mệt mỏi. nhờ một phần lúc này đi về hướng Bắc nên gió cũng ít đi. Đến phà Mỹ Lợi, chuyến phà cuối cùng của cuộc hành trình, đã hơn 4h. còn hơn 30km nửa mới vào tới địa phận TP.HCM mình muốn đến đó trước lúc trời tối vì đọan đường này quá xấu lại không có đèn đường.
Trên phà mình lôi phô mai, xúc xích, bánh ngọt ra nhét đầy túi. Kiểm tra lại, thấy 2 cái móc của túi xau bị quát ra vì nãy giờ phải vật lộn với quảng đường xấu. lấy dây nhựa buột lại tạm vừa lúc phà cập bến. qua phà tốc độ vẫn duy trì trên 25km/h mặt trời đã xuống rất thấp mùa này lại tối rất nhanh. lúc này mắt tiểu cũng không dám dừng lại vì sợ mất thời gian.
Tới thị xã Cần Giuộc (Long An) mặt trời đã biến mất khỏi đường chân trời. mình không còn thời gian hay lựa chọn nào khác ngòai việc cố đạp thật nhanh để vào địa phần TP.HMC càng sớm càng tốt trước khi trời tối hẳn. xe đang lao lao tránh né ổ gà với tốc độ cao mình bị lạc tay lái lao vào một gờ cát dài. tay lái lọan chọan, xe chao đảo mạnh. Nghỉ trong bụng thôi xong rồi. nhưng không hiểu sao mình vẫn còn ngồi được trên xe. Hú hồn. mấy người đi xe hai bên đường nhìn mình như mấy thằng thích đua xe lạng lách hơn là đi du lịch. Khi bầu trời chỉ còn một màu xanh đậm nhá nhem cũng là lúc nhìn thấy tấm bảng “Địa Phận TP. HCM” .
CHUYỆN BÊN LỀ CHUYẾN ĐI:
Hello: Chưa bao giờ mình phải nghe từ này lập đi lập lại nhiều lần như trong chuyến đi này. Chặn nào cũng phải nghe cả trăm lần là ít. Rõ rành rành là một thằng ta balô đạp xe đạp vậy mà tới đâu cũng nghe câu hello. Con nít đứng ngòai đường thấy mình lướt qua nói với theo hello, người lớn ở trong nhà nhìn lóang thóang cũng ới theo hello. Thậm chí có các chú chạy xe theo một đọan nhìn ngắm mình rất lâu vậy mà lúc qua mặt cũng quay qua cười toe tóet miệng chào hello.
Có khi đi qua mấy cái trường học, một đứa học sinh reo lên hello. Cả đám quay lại hò theo hello. Rồi chắc là cả sân trường cùng đồng thanh hello. Những lúc như vậy mình chỉ biết vẫy tay chào lại chứ không biết phải chào lại bằng tiếng gì. Nghĩ buồn cười. Nhìn mình tóc đen mũi tẹt da đen thui vậy mà sao hầu hết mọi người nhìn mình đều cho rằng mình là người nước ngòai.
Hôm đạp về Hà Tiên, vừa tới cầu Tô Châu thấy cảnh đẹp dừng lại đang ngắm nghía định chụp vài tấm hình thì có một cậu thanh niên trờ xe máy tới. Hello, you need hotel. Go with me.. I have hotel.. bla.. bla.. hắn chìa ra tấm danh thiếp của một cái khách sạn nói nhăn nói cụi chả đâu trúng đâu. Mình thì đang lo tìm góc để bấm máy nên cũng chẵng muốn trả lời. Một hồi sau quay lại, hắn vẫn đứng đó. Mình lên tiếng, “Khách sạn hả”. Cu cậu tròn mắt nhe răng cười, ủa, anh người Việt hả, vậy mà nãy giờ em tưởng Hàn Quốc. Bó tay. Hôm đó mình ở ks của cậu ấy giới thiệu. khá tốt, giá hợp lý. Vì là ks nhà cậu ấy thật nên không phải mất tiền cò. Cậu ấy còn nói em làm khách sạn sáu năm rồi gặp Tây đi du lịch xe đạp nhiều lắm nhưng lần đầu tiên thấy người Việt đạp xe như anh.
Hôm đạp qua Hòn Chông. Ghé vào một quán cơn bình dân. Mình nói rõ ràng cho một đĩa cơm cá, chai nước không độ. Bà chủ quán đem ra đúng như yêu cầu. Ăn xong mình quay qua hỏi đường hỏi xá. Nói chuyện qua lại một hồi, tới lúc gần đi bà chủ quán hỏi mình một câu: vậy cậu là người nước nào mà biết nói tiếng Việt rành quá vậy? trời.. té ghế. Có lần ghé vào một quán nước. Cô chủ quán nhìn mình từ đầu tới chân ấp a ấp úng rồi chạy vù vào trong nhà. Mình cứ tưởng mặt mình đi đường nhem nhuốc giống ông kẹ nên cô ấy sợ bỏ chạy. Một phút sau cô ta chay ra lôi theo cậu em. “mày nói đi, hỏi ổng uống gì dùm tao coi” – cô ta nói với cậu em. Thì ra hổng phải cô ta sợ mà cô ta nghĩ mình không biết nói tiếng việt. hơ.. hơ..
Chuyện cái đầu gối: quyết định thực hiện những chuyến du lịch bằng xe đạp mình đã có sự chuẩn bị kỹ càng. Từ việc ráp xe, tập luyện thể lực cho tới việc học cách sửa chửa xe phải có hơn một năm. Mọi chuyện đều diễn ra như kế họach thì đùng một cái, cách đây độ năm tháng cái đầu gối trái mình có vấn đề. Đau, rất đau, mỗi lần tập đạp vài chục cây số là cái gối hành hạ mình.
Có lúc đau quá mình phải đạp 1 chân để lết về nhà. Chỉnh yên, chỉnh giầy chỉnh cách đạp đủ kiểu không hiệu quả. Mỗi lần như vậy phải nghỉ đạp cả tuần. Đi khám tây y, rồi đông y, rồi chấn thương chỉnh hình các lọai cũng không trị được tận gốc. Bác sĩ nào cũng khuyên nên nghỉ đạp một thời gian còn nếu không hết thì không nên đạp xe đạp nữa. Buồn, buồn lắm. bao nhiêu dự định, bao nhiêu kế họach thậm chí có thể gọi là ước mơ có thể không bao giờ thực hiện được. Nghỉ không đạp hơn một tháng cái gối không còn đau nữa nhưng không biết đạp lại nó có đau không.
Trước chuyến đi mình không dám tập những bài đi dài như trước (thường buổi tập mình từ 60-80km) mà chỉ tập những buổi chừng 30km trở lại. Thấy có vẻ êm mình quyết định thực hiện chuyến đi này luôn coi như là một phép thử. Ai dè, như trong nhật ký mọi người cũng biết, mới chỉ 40km đầu tiên cái đầu gối lại tái phát.
Nhưng đây cũng là một cơ may, nhờ không bỏ cuộc nên mình hiểu được cái gối mình hơn. Ba chặng đầu là một cực hình. Nhưng sau đó gối mình mỗi ngày một khá hơn và đến cuối cuộc hành trình mình gần như quên đi rằng cái gối mình đã từng bi đau ntn. Về nhà nghỉ gần nữa tháng không đạp cứ nghĩ đầu gối không còn đau nữa vậy mà khi đạp lại nó lại đau. Thế mới chán. Qua hôm sau gối đau vẫn lên xe đạp, rồi những ngày sau nữa tiếp tục đạp cuối cùng mình nghiệm ra rằng càng đạp thường xuyên, đau cũng phải đạp thì đầu gối sẽ hết đau. Bệnh lạ.
VictorPhung - Forum Phuot.com
Du lịch, GO!
Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4 - Phần 5
0 comments:
Post a Comment