Bài viết liên quan

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

Auto scrolling

Giới thiệu bản thân

Bản quyền thuộc Công ty du lịch Việt Nam. Powered by Blogger.

Search This Blog

Showing posts with label Chuyến đi kỳ thú. Show all posts
Showing posts with label Chuyến đi kỳ thú. Show all posts

Wednesday 1 May 2013

Chúng tôi xuất phát chuyến du ngoạn An Giang từ đầu TL943 dầy đặc khói bụi do con đường đang sửa chữa với những đoạn hư hỏng nặng.

Đường về huyện Thoại Sơn bạt ngàn lúa xanh rì hứa hẹn mùa bội thu sắp tới. Đến xã Định Thành, xe bị cán đinh, nên phải dừng lại để vá. Thật ngạc nhiên khi nhiều điểm vá xe chỉ toàn là phụ nữ với nhưng thao tác rất nhuần nhuyễn.

Không khí oi bức tháng 11 dịu dần khi về đến núi Sập. Đường hẹp nhưng người mua bán 2 bên đường tấp nập minh chứng cho một cuộc sống mới của cư dân nơi đây.

Khu du lịch Hồ Thoại Sơn là sự kết hợp hài hoà giữa vẻ đẹp hoang sơ của đất trời  với sự hùng vĩ đầy bí ẩn của thiên nhiên đã  tạo nên khu du lịch hấp dẫn lạ thường. Đến đây, du khách có thể đạp  thuyền thiên nga trên nước, hoặc có thể  dừng lại bên tượng đài ông Thoại cao sững sững dưới chân núi Thoại Sơn.

Tương truyền núi này trước đây có tên là núi Sập, sau này để ghi nhớ công lao to lớn của Thoại Ngọc Hầu, triều đình Nguyễn mới đổi tên là Thoại Sơn, con sông chảy qua đất đặt tên là Thoại Hà, và địa danh huyện Thoại Sơn bây giờ cũng bắt đầu từ câu chuyện đó.

Rời Thoại Sơn, chúng tôi tiến dần về hướng huyện Tri Tôn. Đường hẹp dần. Khi đi qua những cái tên rất ngộ nghĩnh như: Xã Vọng Đông, Vọng Thê, thị trấn Óc Eo, núi Cô Tô, Ba Thê...
Đường lên núi Ba Thê khá nguy hiểm và trắc trở. Một số thành viên nữ phải dừng lại giữa chừng.

Nhớ lúc chuẩn bị xuất phát, người dẫn đường cảnh báo “mùa nắng còn đỡ chứ mùa mưa thì mấy ông chớ có liều mạng chạy lên đây bởi đường rất trơn và nguy hiểm...”. Theo số liệu xưa, núi Ba Thê cao 30 trượng, chu vi 13 dặm, phía Tây là sông Thoại Hà thơ mộng, trữ tình. Phía trước giáp với bưng biền, cỏ rậm bùn lầy.

Tương truyền, ông Thoại Ngọc Hầu chỉ huy đào cho sông rộng ra để thuyền bè đi lại, mua bán làm ăn dễ dàng. Nằm dưới chân núi Ba Thê hùng vĩ, Linh Sơn cổ tự còn gọi là chùa Phật Bốn Tay (thuộc thị trấn Óc Eo, huyện Thoại Sơn, tỉnh An Giang). Nơi chân núi còn là ngôi đình thờ ông Phan Thanh Giản.

Đỉnh núi còn có vết chân khổng lồ mà nhân dân tín ngưỡng gọi là Bàn chân tiên. Cách chùa Sơn Tiên chừng 10m còn có Nhà trưng bày cổ vật văn hóa Óc Eo - An Giang. Công trình này có lối kiến trúc mang dấu ấn của nền văn hóa Hindu giáo. Phía Bắc của núi Ba Thê còn có hang Ông Hổ, Chót Ông Tà, nơi thờ phượng thần Núi...

Càng về Tri Tôn, đường càng xấu. Thấp thoáng những sân phơi bong bóng cá Tra vốn là đặc sản của miền quê nơi đây. Mưa cuối mùa bất ngờ ập xuống. Chúng tôi trú mưa tại nhà ông Dương Văn Ẩn, xã Tân Tuyến được nghe ông kể nhiều câu chuyện thú vị về huyền thoại đồi Tức Dụp, vốn là căn cứ địa cách mạng trong những ngày chiến tranh ác liệt nay giờ đã thành khu du lịch tiềm năng.

Mưa tạnh, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình. Tiếng máy xay đá đang hoạt động, tiếng xe ben gầm rú dưới chân núi Cô Tô tạo âm thanh rất khẩn trương. Chùa Xvay Ton (đọc trại thành Tri Tôn) rất uy nghi lộng lẫy trong ánh sáng lung linh và tĩnh lặng. Đây là ngôi chùa cổ nhất ở An Giang.

Đường về Châu Đốc thật đẹp, phẳng lì, nhiều cây Thốt Nốt mọc san sát 2 bên tỉnh lộ, nghe nói có cây đã hàng trăm năm tuổi.  Dù là buổi chiều nhưng chúng tôi thấy khá nhiều đoàn du khách tập trung tại chân núi Cấm. Đường vẫn chưa thông được lên đỉnh  sau sự cố sạt lở đá núi vừa qua làm chết nhiều người.

Trong màn đêm, hình tượng con kéc khổng lồ bằng đá đang chót vót trên đỉnh núi thật lạ lùng, hấp dẫn. Ngã 3 Nhà Bàn luôn đông đúc người và xe đi lại dù trời đang tối dần. Núi Sam đã hiện ra trước mắt. Khu vực xung quanh miếu bà Chúa Xứ vẫn mua bán nhộn nhịp dù đã rất khuya.

Dì Nguyễn Thị Bảy, người có thâm niên hơn 50 năm bán mắm cá lóc, mắm thái tại đây cho biết “Tháng giêng đến tháng 4 tụi tui bán “dữ trời” lắm, mấy tháng còn lại  cũng lai rai...”. Đêm Núi Sam thật sôi động với hàng trăm lô sạp bán quần áo “Si Đa”, đồ thờ cúng, quà lưu niệm, quán ăn...

Hừng đông, chúng tôi đến viếng Tây An cổ tự, mộ ông Thoại Ngọc Hầu và bà Châu Thị Tiếp, miếu bà Chúa Xứ đang chìm ngập trong khói nhang nghi ngút. Đây là những di tích lịch sử văn hóa cấp Quốc gia đang được bảo tồn rất chu đáo, trang nghiêm. Ngang qua 2 khu vườn tượng điêu khắc quốc tế, chúng tôi nghe kể nhiều về quá trình hình thành tốn rất nhiều công sức của nhiều nhà điêu khắc gia trong và ngoài nước.

Thị xã Châu Đốc vẫn sầm uất nhộn nhịp như ngày nào với đủ chủng loại mặt hàng, nhất là hàng nhập khẩu từ Thái Lan và Cam Pu Chia. Cầu Cồn Tiên to rộng trong nắng mai. Qua cầu đã thấy thấp thoáng nhiều chiếc xe đẩy mua bán di động của người Chăm An Giang.

Thánh đường Ấp Hà Bao 2, xã Đa phước, huyện An Phú khá lộng lẫy và phủ màu trắng toát. Cạnh đó nhiều ngồi nhà dân tộc Chăm mới cất mọc lên. Đây Búng Bình Thiên thơ mộng tiêu biểu cho nền văn hóa sông nước nói chung, đồng bằng sông Cửu Long nói riêng thật hấp dẫn với nhiều sản phẩm rất đặc trưng.

Du lịch, GO! - Theo Song Anh (báo Giao Thông Vận Tải), ảnh internet

Saturday 27 April 2013

“Trên đỉnh Hòn Nhọn có suối, hồ, đồi thông và một thác nước rất hùng vĩ nhưng rất ít người biết đến.
Còn ngủ đêm trên đó thì thật tuyệt” - lời mời gọi của mấy bạn trẻ ở Ninh Thuận khiến chúng tôi háo hức chuẩn bị chuyến leo núi hai ngày.

Tour của “thổ địa”

Chính các bạn “thổ địa” làm hướng dẫn viên. Và một điều đặc biệt nữa là chúng tôi sẽ ăn uống bằng những gì kiếm được trên đường đi.

Trời đẹp không ngờ và tại núi Hòn Nhọn (thuộc hai xã Nhị Hà và Phước Hà của huyện Ninh Phước) thời tiết hầu như lý tưởng để dã ngoại với nắng nhẹ, cao nhất 30 độ C.

< Dừng chân ở Đá Máng.

Ba thanh niên Nhị Hà là Nguyễn Hồ Hải Âu, Nguyễn Trần Thuận, Trần Quốc Bảo làm hướng dẫn viên "thổ địa” và chúng tôi bước vào rừng trong sự... ngờ vực của dân làng (chắc đi được vài bước sẽ bỏ về !) và dân sơn tràng (có lẽ đi kiếm gì đó trong rừng chứ hồi nào giờ chưa thấy ai vào đó chơi cả!).

Nhưng những bất ngờ kỳ thú và sự thành thạo của các thổ địa đã khiến chuyến đi diễn ra như mong đợi. Hết chui qua những lối đi rậm rạp lại leo bằng cả chân tay trên những mỏm đá dốc đứng.


< Lan nở hoa.

Đúng lúc mệt mỏi nhất thì một chỗ nghỉ chân tuyệt đẹp hiện ra. Đó là hồ Đá Máng như một viên ngọc lục bảo ai đó đánh rơi trên sườn núi.

Là đồi thông reo vi vu mời gọi. Là đồng cỏ tranh rậm rạp mà để luồn qua chúng tôi phải giơ tay lên như đầu hàng, nếu không sẽ bị chúng cứa rách mặt… Và điều đặc biệt là chỉ một con suối chảy từ trên núi xuống thôi nhưng phải lội qua tới... năm lần vì đường đi zíc zăc của nó.

Trải nghiệm

< Cây nắp ấm ăn côn trùng.

Buổi trưa dừng chân bên suối cũng là lúc câu cá, hái măng rừng về nấu ăn. Cá lóc, cá bống thật nhiều, nhỏ bằng hai ngón tay nhưng vị thơm ngọt của chúng thì hơn hẳn cá đồng bằng. Măng xào với tép suối thì khỏi chê bởi sự tươi ngon. Rồi đun nước pha trà cộng với vài lát gừng đủ làm yên bụng người đi rừng…
Con suối cũng chảy dưới chân một thác nước hùng vĩ cao như một tòa nhà mười tầng mà người dân ở đây gọi là thác Bay. Quốc Bảo cho biết vào mùa mưa, nước trên cao đổ ào ào xuống như đang bay vậy.


< Nấu cơm bên suối.

Đêm đến giữa rừng mới thật là huyền ảo. Một cái lán bên bờ suối của dân sơn tràng là nơi chúng tôi mắc võng. Một tảng đá bằng giữa suối trở thành nơi lý tưởng để mở tiệc đêm với món cá lóc nướng ngon như chưa bao giờ. Và thật ngạc nhiên là không hề có một con muỗi nào. Anh Hồ Thanh Luân - hướng dẫn viên du lịch đi cùng chúng tôi - giải thích: “Ở đây có rất nhiều gián đất (nhìn hơi giống con mối) mà ở đâu có loại này thì muỗi không dám bén mảng”.

Đó cũng là một trong vô số những điều kỳ thú hay ngỡ ngàng của chuyến đi này. Bởi ở đây chúng tôi đã lần đầu tiên được sờ tận tay những cây nắp ấm chuyên bẫy côn trùng ăn thịt. Rồi ngắm những chú chim đỏ rực trên cành, trầm trồ với những loại quả lạ lùng màu xanh ngọc, màu tím miên man, xuýt xoa với một giò địa lan nở tinh khôi trên gốc cây già cỗi…


< Cá lóc suối.

Cả cảm giác xót xa vì những mảnh rừng bị tàn phá, nhất là những cây thông bị khoét sâu đến chết để lấy nhựa. Nhưng đó cũng là lúc chúng tôi hiểu được sức sống mãnh liệt với những lý lẽ riêng để tồn tại của rừng. Trong khi bao nhiêu gỗ quý đã bị chặt gần hết thì tại đây vẫn còn những thân cây cao vút và to tới ba bốn người ôm.
Sao chúng vẫn chưa bị đốn? Anh Hải Âu cho biết: “Đây là những cây a bắc, rất cứng nên lâm tặc không đụng vào bởi cưa rất lâu và cũng khó để xẻ làm các đồ dùng bằng gỗ”.

Trong rừng đêm, khi chúng tôi nằm yên bên đống lửa cũng là lúc vạn vật cất tiếng. Tiếng muông thú gọi nhau lúc bên tai lúc xa vời. Hàng vạn vì sao nhấp nháy trên trời trong lúc hồn thiêng của núi rừng thả sức đi mây về gió, ttiếng suối thì róc rách mãi như bài ca vô biên của thiên nhiên. Cứ thế miên man nghĩ, còn bao nhiêu nơi đẹp một cách ngạc nhiên như Hòn Nhọn và rất ít người biết đến ở nước mình?

< Thác Bay.

Ninh Phước cách biển Ninh Chữ hay biển Cà Ná chừng 20km. Thử tưởng tượng bạn leo núi Hòn Nhọn, ngủ rừng hai ngày, rồi sau đó mang cả một balô ngập tràn cảm xúc cùng đôi chân đã mỏi rã rời xuống đùa với sóng biển cho trọn cuộc vui thì còn gì tuyệt vời hơn?

Đời con người ta thường có những dự định cho những công việc phải làm, những nơi muốn đến, những con đường muốn đi qua, những ước mơ cần thực hiện và những cảm giác mong muốn được trải nghiệm… Chuyến đi rừng hai ngày và ngủ đêm trên núi Hòn Nhọn là một cảm giác trải nghiệm thật khó quên như thế.

Du lịch, GO! - Theo Vũ Thanh Bình (báo Tuổi Trẻ), Phuot.vn

Wednesday 24 April 2013

Ước mong mãi, cuối cùng tôi cũng được lên Mộc Châu (Sơn La) ngắm hoa vào những ngày cuối tuần cùng nhóm bạn mới. Chiếc xe giường nằm khởi hành từ bến Mỹ Đình, Hà Nội vào lúc 19g30 đưa chúng tôi đến huyện lỵ Mộc Châu lúc 02 giờ sáng, thị trấn đang ngủ say, đường phố thanh vắng và bình yên.

< Mê mẩn giữa vườn hoa cải trắng.

Đã đặt phòng trước ở nhà sàn thuộc một khu du lịch sinh thái, chúng tôi đến nhận phòng. Thời tiết lạnh đủ để mọi người cảm nhận không khí sương đêm của vùng cao nhưng không bị sốc nhiệt. Cả bọn vừa đi, vừa đánh thức và cả trêu chọc nữa, làm những chú chó của nhà dân kêu ầm ĩ. Tôi thích con đường hun hút trong sương mờ nhẹ ngay lần đầu tiên đặt chân xuống.

< Những cánh hoa mận trắng muốt còn sót lại.

Chị chủ nhà dẫn chúng tôi lên căn nhà sàn nơi chúng tôi sẽ ở trong hai đêm, hai ngày. Nhà sàn rộng, đẹp và vì là mùa đông nên thay vì nằm xuống sàn cho mát, những tấm nệm ấm áp được trải xuống. Chúng tôi cùng ăn mì tôm nóng với rau trong căn chòi dưới nhà sàn trước khi đi ngủ. Gió thổi mạnh hơn một chút. Mọi người vừa ăn vừa thích thú được run run với gió, với sương.

Mơ hoa trong Pa Phách

Khoảng tám giờ sáng hôm sau chúng tôi xuất phát. Nhóm gồm 9 người (6 nữ và 3 nam) nên thuê 5 chiếc xe máy, mỗi chiếc giá 150.000 đồng/ngày, xăng chúng tôi tự đổ. Ngày đầu tiên chúng tôi đi thăm các bản Pa Phách 1 2 và 3.

< Những vườn mận ra lá mới, xanh mướt trên đường vào bản Pa Phách 1.

Đường vào Pa Phách nhỏ, khá ngoằn ngoèo. Mặt đường lởm chởm đá, có những đoạn lên xuống dốc cao, một bên là vách núi, một bên giống như vực, khá nguy hiểm. Với những đoạn như thế, trong tôi hòa lẫn hai cảm giác: vừa run, sợ hãi nhưng lại vô cùng thích thú. Chinh phục một thử thách khó khăn, đồng thời khám phá và chế ngự được sự yếu đuối của bản thân mình là một cảm giác thật đặc biệt.

Năm nay thời tiết nóng nên hoa mận dường như đã nở gần hết. Ban đầu chúng tôi hơi thất vọng vì đi khá xa rồi mà chưa thấy hoa mận đâu. Nhưng rồi, như bù đắp lại, càng đi vào trong, chúng tôi càng được chiêm ngưỡng một màu xanh non tơ, ngút ngàn của những cây mận đang đâm chồi nảy lộc. Tôi nhớ như in cảm giác vừa hồi hộp, lo lắng, run sợ, vừa thích thú của mình khi lên được mấy cái dốc cao và nhìn xuống dưới.

Ôi chao, cơ man nào là lá non của biết bao nhiêu cây mận trổ ra giữa thung lũng núi sâu. Nó tựa như một tấm thảm xanh, trải dài đến tận cuối chân trời vậy. Thấp thoáng trong tấm thảm xanh ấy là những ngôi nhà của đồng bào dân tộc. Hoang sơ, cổ xưa, thăm thẳm, hùng vĩ, lãng mạn là những gì tôi nghĩ khi đứng đó. Tôi thấy mình thật nhỏ bé giữa thiên nhiên rộng lớn.


< Bên một giếng nước công cộng ven đường.

Những bản chúng tôi qua, những phụ nữ trên vai đeo gùi di chuyển nhẹ nhàng; những gương mặt bé thơ má ửng hồng, chân tay lem luốc, giặt quần áo bên cạnh giếng nhỏ; những chú lợn nuôi thả rong trong bản nữa… tất cả hiện ra thật sống động, thật ấn tượng.

Chúng tôi cứ tiếp tục đi, lên dốc, xuống dốc rồi dừng lại chụp ảnh giữa những tán cây mận tạo thành vòm như trong cung điện; giữa những ruộng cải trắng lung linh, nơi những cây đào nở hoa thắm... cho tới khoảng một giờ chiều thì chọn chỗ dừng lại ăn trưa dưới những tán mận xanh mát. Có lẽ, đấy là bữa ăn rộn ràng, thú vị nhất của tôi từ trước đến nay. Vừa ăn, tôi vừa nghĩ đến những bức vẽ người thổ dân ăn uống trong rừng mà tôi nhìn thấy trong sách giáo khoa hay trong truyện. Tất nhiên, đồ ăn thì khác nhau rồi.

Ăn uống, trò chuyện và cả bày trò chơi nữa đến khoảng ba rưỡi chiều thì chúng tôi quay ngược trở ra. Lúc đầu, chúng tôi định đi cả ba bản Pa Phách 1, 2 và 3, nhưng đến Pa Phách 2 thì mọi người nhất trí không đi Pa Phách 3 nữa vì cảnh quan cũng giống hai bản đã đến. Chúng tôi sẽ dành thời gian để đi địa điểm khác. Cả đi cả về khoảng hơn 10 km.


< Ngoài những đồi chè xanh ngắt chập chùng, có những vùng cỏ xanh và hoa tím xen lẫn ở Mộc Châu.

Chúng tôi tiếp tục chọn đi đồi chè Mộc Châu và khi đến nơi, chúng tôi đã bị hớp hồn giữa một thảo nguyên rộng lớn trùng điệp, nhấp nhô, có những đồi chè xanh um, có những bãi cỏ thả chăn bò, dê rộng bạt ngàn. Giữa không gian xanh um ấy, cả sáu cô gái trong nhóm gần như đồng thanh hét lên khi thấy một ruộng cải trắng muốt. Hoa cải mỏng manh, long lanh, rung rinh trong nắng, trong gió làm say lòng các thiếu nữ và là nguồn cảm hứng cho các bạn nam bấm máy ảnh liên tục. Những bức ảnh lên thật nổi, vì chúng tôi, trước khi đi, đã tính trước nên chọn trang phục, khăn đều màu đỏ rực rỡ.

Trời chiều trôi thật nhanh. Thời tiết thay đổi cũng nhanh. Sương xuống vội vã. Chúng tôi cũng vội vàng trở về. Ghé ngang khách sạn Công Đoàn định ăn sữa chua dê mà hết nên đành tiếc hùi hụi đi ra.


< Mấy nếp nhà sàn trên đường vào bản Pa Phách 2.

Tối đó, chúng tôi thưởng thức món bê chao. Nghe bảo, ai lên Mộc Châu mà chưa ăn món này thì không gọi là đã đến Mộc Châu. Bê được nuôi dưỡng trong môi trường lý tưởng nên có hương vị vô cùng độc đáo. Thịt bê được người đầu bếp xắt thành từng miếng con chì, đem ướp sả, gừng, gia vị trong khoảng 5 - 10 phút rồi chao nhanh qua dầu sôi.

Công đoạn này chính là khâu quan trọng quyết định hương vị món ăn. Nếu chao quá lửa thịt sẽ bị dai và mất đi vị mềm, ngọt của thịt. Bê chao ăn nóng cùng nước tương được pha chế đặc biệt theo công thức riêng của mỗi đầu bếp. Nước tương sánh đặc, ngả màu vàng đất được bỏ thêm gừng, sả băm nhỏ cho dậy mùi, trọn vị. Khi ăn vừa có chút mặn mòi, lại vừa ngọt ngọt, bùi bùi. Ngon không thể tả!

Bữa ăn còn có rau cải mèo ngọt lịm, xanh mơn mởn. Có măng đắng, gà đồi rất ngon. Món măng đắng ai không quen sẽ thấy hơi khó ăn nhưng đã ăn rồi, thể nào cũng bị nghiện và không thể quên được vị nhẫn nhẫn, đăng đắng, tê tê và vị ngọt nơi đầu lưỡi, thấm vào cổ họng. Bữa ăn còn có món đậu phụ xốt cà chua. Sau mấy bữa ăn cơm tại đây, tôi quên mất không hỏi, tại sao ở quán nào cũng nấu món đậu phụ xốt cà chua này.

Dịu dàng thác Dải Yếm và ngẩn ngơ trên đường về

Cũng như ngày đầu, tám giờ sáng hôm sau chúng tôi dậy. 12 giờ trưa xe sẽ đón chúng tôi trở về Hà Nội. Hôm nay mọi người quyết định đi địa điểm gần là thác Dải Yếm và đồi Thông.

< Thác Dải Yếm nhỏ, không ầm ào hung dữ...

Đường vào thác Dải Yếm rất tốt, dễ đi. Truyền thuyết dân gian kể rằng, dòng thác này là dải yếm của người con gái cứu chàng trai thoát khỏi dòng lũ. Lúc chúng tôi vào trời nắng. Nắng chiếu vào thác nước, lấp lóa, rất đẹp. Ở đâu đó thấp thoáng chúng tôi được ngắm những bông hoa ban, loài hoa tượng trưng cho núi rừng Tây Bắc.

Khu đồi thông già rì rào, quang cảnh nên thơ trên những đồi bát úp thấp, giữa là hồ nước trong veo làm tôi nhớ nhớ Đà Lạt, nhớ hồ Tuyền Lâm.

Sau bữa ăn trưa tạm biệt, chúng tôi thu dọn hành lý ra quán nước ven đường đợi xe đến đón về lại Hà Nội. Trong thời gian chờ đợi, cô bé trong nhóm vào khách sạn Hương Sen gần đó mua cho mỗi người một cốc sữa chua dê tự làm. Đây là đặc sản “không ăn thì phí” của Mộc Châu. Sữa chua dê ngọt vừa phải, béo vừa phải, mát lạnh, bùi bùi, thơm thơm. Ăn một lần lại muốn ăn lại lần nữa, lần nữa...

Vì sợ trễ chuyến bay vào Sài Gòn lúc 21 giờ nên cô bé trong nhóm vẫy xe từ Mộc Châu cho tôi về Hà Nội trước. Lúc đầu rất buồn vì mình phải về trước các bạn cùng đi. Nhưng nỗi buồn ấy nhanh chóng qua đi khi ở chuyến về, vì đi vào ban ngày nên tôi đã được ngắm những cây mận, cây đào rực rỡ hoa còn sót lại... mê mẩn vô cùng. Đặc biệt cung đường đẹp quá đẹp từ Mộc Châu đi qua Hòa Bình về lại Hà Nội.


< ... dòng nước tuôn đổ mềm mại, dịu dàng, thơ mộng.

Đường uốn lượn, núi chập chùng rừng xanh, lau bạt ngàn, phất phơ, sáng lên trong ánh nắng chiều. Có lẽ, đi đâu thì đi, tôi vẫn không thể quên hình ảnh núi non trùng điệp, núi lẫn vào núi, núi che núi, nắng xuyên qua núi, nắng luồn qua núi như ở cung đường này. Mặc dù rất tiếc, tôi chỉ có thể diễn tả bằng lời mà không thể xuống chụp ảnh. Nhưng tôi biết, bao nhiêu lời cũng không tả nổi vẻ đẹp đến ngẩn ngơ của đoạn đường này.

Hẹn gặp lại Mộc Châu vào một mùa hoa rực rỡ hơn, cho một chuyến phượt bằng xe máy từ Hà Nội lên Mộc Châu để tận hưởng trọn vẹn hơn nữa cái cảm giác được đắm mình vào mây trời, núi non. Cảm nhận trọn vẹn, hưởng trọn vẹn hơn cái nắng, cái gió, cái mù sương,… và có thể khám phá những bản mới, địa điểm mới mà lần này tôi chưa kịp đặt chân tới.

Bạn đồng hành cũng là yếu tố vô cùng quan trọng khi bạn quyết định khám phá một tuyến đường mới. Cảm ơn những người bạn đồng hành tuyệt vời đã cùng tôi khám phá Mộc Châu mùa hoa xuân Tây Bắc.
Mộc Châu, đến rồi về nhưng lòng mãi vấn vương!

Hướng dẫn thêm

Đường đi: Mộc Châu cách Hà Nội 190km. Từ Hà Nội, bạn có thể đi xe máy thẳng đường Nguyễn Trãi, Thanh Xuân, dọc theo Quốc lộ số 6 là tới. Đường đi thẳng, không khó đi. Nhưng lưu ý thời tiết, nên đi vào ngày nắng ráo. Nếu đi vào ngày có sương mù hoặc mưa nhỏ, bạn phải đi cẩn thận. Đi không dừng nghỉ sẽ mất khoảng 5, 6 tiếng. Sẽ lâu hơn nếu bạn vừa đi vừa dừng lại chụp ảnh, nghỉ ngơi.


< Hoa cải trắng ven đường, xa xa là đồi núi chập chùng.

Bạn cũng có thể di chuyển bằng ô tô tại bến xe khách Mỹ Đình hoặc nhà khách Sơn La nằm đường Nguyễn Trãi, Thanh Xuân. Giá vé xe khách khoảng 130.000 đến 190.000 đồng.

Chỗ nghỉ ngơi: Bạn có thể nghỉ tại khách sạn Hương Sen, khách sạn Công Đoàn hoặc khu nhà sàn mà chúng tôi đã ở. Giá một phòng nhà sàn ở đây là 1.000.000 đồng/đêm, có thể nghỉ chung khoảng 10 người. Liên hệ: chị Hương (0912.351.186).

Ăn uống: Hai quán ăn ngon nổi tiếng là quán 64 và quán 70 nằm trên đường quốc lộ 6 từ Hà Nội lên Mộc Châu, cách ngã ba thị trấn khoảng 5 đến 7 km. Giá cả ở hai quán này tương đương nhau. Bạn cũng có thể ăn tại các quán nhỏ hoặc đặt ngay tại khu nhà sàn cho tiện. Giá trung bình vào khoảng 70.000đ - 100.000đ/ người.

Du lịch, GO! - Theo Phượng Hồng - Nhật Linh (Thời Báo Kinh Tế Sàigòn)

Friday 19 April 2013

Một bài viết rất hay trên mạng (VTC) nói về một chuyến đi nghỉ xuân trên vùng cao Tây Bắc: 'chuyến đi nhỏ' của tác giả nhưng trao lại cho bọn trẻ vùng cao 'một núi' niềm vui. Sau khi mình truy một hồi để tìm bài gốc, cuối cùng nguốn chính tại blog Songthatcham, xin trích vào đây để các bạn xem... rồi cảm động và 'sướng lịm người', bạn nhé.

Mọi năm khi bọn nhóc được nghỉ xuân, mình và ba chúng nó hay sắp xếp tạm nghỉ để ở nhà với chúng. Nhà mình rất đơn giản, cứ quây quần với nhau là đã đủ vui rồi, chẳng phải đi đâu xa vừa tốn kém vừa mệt mỏi (lý luận của những kẻ vừa lười, vừa keo kiệt). Năm nay thì khác, từ đầu năm đã lên kế hoạch bàn soạn về việc diễn xiếc, chiếu phim cho bọn trẻ con Tây Bắc xem.

Mấy việc này mới nghe qua thấy thật hoang đường, nên định chỉ làm thử, xem cách thức thế nào cho hợp lý và hiệu quả có đáng để làm lâu dài hay không. Cũng không dám nói rộng ra ngoài, e có lời dè bỉu sẽ khiến mình nhụt chí nên mới rủ ông xã đi cùng và dùng lũ con làm đội quân hỗ trợ để lặng lẽ tiến hành. Thế là một công ba bốn việc, vừa chạy thử một chương trình mà mình hằng mơ ước, vừa đưa bọn trẻ lên thăm các em bé Tây Bắc, vừa tiện đường khảo sát thêm địa bàn cho Gánh hàng xén, vừa đi tìm hiểu trà Suối Giàng…

Gánh xiếc rong

Việc đầu tiên là đi tìm diễn viên xiếc, ảo thuật, hề… Ðủ các loại quan hệ được bới tung lên để tìm đúng người, đúng việc. Có nhóm bạn đề nghị giúp không cần thù lao nhưng lại là nhảy hiphop, mình không muốn ký ức trong trẻo của bọn trẻ bị cấy vào những hình ảnh lai căng nên đành từ chối…

Có người giới thiệu nhóm trình diễn nghệ thuật đường phố nhưng khi mình đề nghị được xem trước (ít ra là đề cương) buổi biểu diễn của các bạn tại Hà Nội thì lại bị khước từ, mình vốn không có thói quen “mua mèo trong bị” nên cũng phải bỏ luôn…

Cùng đường, vạn bất đắc dĩ, ông xã đành gọi cho anh hàng xóm cũ đang làm ở Liên đoàn Xiếc Việt Nam, nhờ anh ấy giới thiệu hộ. Kể ra thì ngay ban đầu hai vợ chồng cũng đã nhờ rồi, nhưng nghe cái giá thù lao cho một đội hình xiếc (3-4 nghệ sĩ) chát quá, kể cả khi đã có lời hứa tài trợ thù lao cho nghệ sĩ của người bạn ở Canada thì vẫn cứ thấy xót xa.

Sau mấy lần bàn đi tính lại, cuối cùng cũng mời được hai nghệ sĩ hề, đi xe du lịch giường nằm lên trong đêm, diễn hai suất ở hai điểm trường khác nhau rồi tối lại quay về Hà Nội.

Tính xong việc xiếc, đến chiếu phim thì đơn giản hơn: máy chiếu, màn chiếu… thứ ở nhà có sẵn, thứ đi thuê. Ðến phần điện thì đau đầu hơn: các trường báo điện không đủ điện áp, phập phù và cũng không có dây để kéo ra các vị trí cần thiết. Loa để phục vụ nhạc cho các tiết mục xiếc cũng không có. Thế là một hồi chạy ngược xuôi, đằng sau xe mình đầy nhóc dây điện, loa, ampli, máy móc và cả một chiếc ổn áp to tướng nặng như cái cối đá lỗ.
Mẹ Vừng thủ thỉ: “Chị đi thì cho em gửi một ngàn cái bánh mì ngọt lên cho các con”. Lũ nhóc nhà mình thì tất bật mua sắm bóng bay và kẹo cho các em…

Một đối tác người Mỹ của mình (người đã tài trợ toàn bộ ủng và ống nước cho phiên chợ Pa Cheo 1) cũng sắp xếp thời gian qua làm việc với mình sao cho trùng với chuyến đi để theo lên thăm bọn trẻ và tìm hiểu về loại trà đặc biệt mà mình vẫn khoe khoang.

Cuối cùng, ngày khởi hành cũng đến. Cả nhà hồ hởi phấn khởi chất lên hai cái xe bốn chỗ chở ì ạch đồ nghề điện đóm và kẹo bánh, thẳng tiến Lào Cai.

Ngủ lại một đêm ở Sapa, sáng sớm ra đón hai nghệ sĩ xiếc ở bến xe, đưa hai bác đi ăn lót dạ xong là lên đường. Trường Tiểu học Pa Cheo đã được báo trước là sẽ có đoàn diễn xiếc, chiếu phim cho các cháu xem vào sáng hôm ấy nhưng các thầy cũng chưa hiểu đầu cua tai nheo gì cả, đến khi thấy một đoàn rồng rắn lên mây khiêng máy móc đạo cụ vào thì cả trường òa lên sung sướng.

Trong lúc chờ các nghệ sĩ xiếc thay y phục biểu diễn và hóa trang, ông xã cùng hai lái xe của đoàn đã dựng xong góc chiếu phim dã chiến cho bọn trẻ con tiểu học và mẫu giáo (gọi là dã chiến vì dùng cả chăn của các cô giáo và phông hội nghị ở phòng họp mà che cửa sổ cho đủ tối để xem phim).

Mình và chị đối tác người Mỹ thì lo chia bánh phát kẹo cho đám khán giả nhí đang phấn khích đến cực độ. Hai đứa con Chít và Xiu của mình thì lo bơm bóng bay sẵn. Cái gánh xiếc rong này mới mở hàng lần đầu mà ai vào việc nấy răm rắp cứ như đã quen lưu diễn từ thuở nảo thuở nào.

Chỉ có mỗi bộ phim “Tom và Jerry” của Disney mà bọn trẻ con cười còn hơn là bị ai vật ra cù vào nách. Những gương mặt bình thản, những ánh mắt trầm lắng, thảng buồn mà mình hay gặp trong những lần lên Tây Bắc vụt biến mất. Thay vào đó là những gương mặt sáng bừng hứng khởi, những ánh mắt long lanh thích thú và những cái miệng sún răng cười hết cỡ…

Bọn trẻ Tây Bắc kỳ lạ lắm, khi người lớn trao quà cho chúng, chúng thường lễ phép đón lấy với vẻ mặt không vui không buồn, tuyệt không bao giờ thấy chúng cười thành tiếng hay reo lên vui sướng, bất kể đó là món đồ đẹp hay lạ như thế nào.

Ðến nỗi mình từng nghĩ có lẽ cái không khí vắng vẻ, tĩnh mịch nơi núi cao đã thấm vào máu của đám trẻ con, khiến chúng có cái phong thái bình lặng như thế. Hóa ra không phải… chẳng qua chúng chưa bao giờ được tặng đúng thứ chúng cần: những hình ảnh sinh động, ngộ nghĩnh, thu hút sự chú ý và đầy kịch tính như những bộ phim hoạt hình mà những đứa trẻ thành phố được xem thừa mứa hàng ngày.

Ðứng bên ngoài phòng chiếu phim đầy ắp tiếng reo cười thích thú ấy, mình nhắm mắt lại, mỉm cười mà nước mắt trào ra, cứ như thấy lại mình cùng đám bạn thời thơ bé tối Chủ nhật hò reo chạy đến nhà nào có TV để xem ké bộ phim hoạt hình Nga “Hãy đợi đấy!”…

Không dám nói rằng bát cơm có thức ăn hay chiếc áo ấm, đôi ủng là không quý giá, nhưng ngay lúc ấy, mình chợt nhận ra nếu bảo những đứa trẻ ở bên trong phòng chiếu kia rằng chúng có quyền lựa chọn giữa những bữa ăn ngon, những món đồ mới và một buổi xem phim như thế này, chắc hẳn tất cả chúng nó đều chọn xem phim hết.

Tiếng cười giòn giã của đám học sinh mẫu giáo, tiểu học ở phòng chiếu phim khiến các anh chị học sinh cấp 2 được nghỉ học để sang xem xiếc chung với các em cứ bồn chồn không yên, thế là buổi chiếu phải ngừng lại để buổi diễn xiếc được bắt đầu…

Toàn bộ 3 trường mẫu giáo, tiểu học và trung học cơ sở tổng cộng hơn 200 học sinh, ngồi kín khuôn viên sân trường tiểu học. Hai chú hề xiếc tha hồ tung hoành trên sân khấu là bậc tam cấp lên sảnh hành lang của trường: nào hát, nào đánh đàn nước, nào tung hứng, nào thăng bằng, nào diễn kịch…

Buổi diễn chưa tới một tiếng đồng hồ mà cả hai diễn viên mướt mồ hôi. Toàn bộ khán giả cũng cười mỏi miệng. Lát sau trong bữa trưa, bác diễn viên lớn tuổi mới tâm sự với mình: “Thường ra diễn viên hài không bao giờ diễn liên tục mà diễn xen kẽ vào giữa các tiết mục khác, vì lần này không có nhiều diễn viên để diễn đệm cho nhau thành ra thấy đuối sức vì phải nối các tiết mục vào làm một lèo. Nhưng thấy bọn nhỏ cười như nắc nẻ nên bọn anh diễn hưng phấn khác hẳn bình thường ở rạp”.

Ngày hội bất ngờ ở bản

Nếu buổi diễn ở điểm trường chính Pa Cheo tập trung được lượng khán giả đông đảo thì không khí buổi diễn ở Pờ Sì Ngài lại náo nức theo kiểu khác.

Từ lúc bọn mình đang ăn vội bữa cơm trưa ở Mường Hum đã nhận điện thoại của các cô giáo Pờ Sì Ngài liên tục: “Chị ơi, đoàn mình đến đâu rồi, sắp đến chỗ bọn em chưa ạ?… “Bọn em nghe mấy bạn dạy ở trường chính khoe về buổi diễn sáng nay ở ngoài ấy rồi, đang hồi hộp quá chị ơi!…”

Các thầy cô đi xe máy ra tận ngoài chỗ đậu xe để giúp đoàn thồ cái ổn áp và mấy thứ đồ nặng vào, còn những thứ cồng kềnh nhưng nhẹ nhàng thì cả đoàn chia nhau khiêng vác, kể cả hai bác diễn viên xiếc cũng phải ôm ôm xách xách đồ vào cho các cháu. Mấy học sinh lớn được thầy cô dẫn ra phụ khiêng đạo cụ thì vác đồ chạy rầm rập vào trước rồi. Ðoàn đi bộ đến đâu, thầy cô gọi bà con đến đấy: “Xem xiếc nào, vào trường xem xiếc, xem phim nào…!”. Các gánh xiếc rong thời xưa ít ra cũng có nhạc nhẽo í éo hay cái loa tay để chào mời, gánh xiếc rong nhà mình thì đi bước thấp bước cao, mồm miệng dùng vào việc thở cả rồi, việc quảng cáo hoàn toàn nhờ vào những lời gọi truyền miệng từ thầy cô như thế.

Vào đến trường, hai bác hề lánh nhờ vào phòng ở của cô giáo để hóa trang và thay quần áo, ông xã mình và hai chú lái xe lo đấu điện, kéo loa, dựng màn hình… Khó khăn đầu tiên là không có phòng học nào đủ lớn để chiếu phim cho bọn nhóc của cả hai trường Mầm non và Tiểu học xem, thế là các cô giáo Mầm non nói luôn: “Dỡ vách ngăn 2 phòng học của bọn em ra là được chị ạ!”.
Bọn trẻ con thì không có từ nào để tả ngoài 3 chữ… “sướng lịm người”. Cả những ông bố bà mẹ nhanh chân đến trước cũng chen chúc đứng xem và cười ngất ngây với bọn trẻ.

Hỏi đến nước để chuẩn bị đạo cụ cho bác nghệ sĩ già, thấy mấy cô giáo tần ngần nhìn nhau rồi vào bếp xách ra một xô nước nhỏ, mình hiểu ngay đó hẳn là nước các cô dành cho bữa cơm chiều, nên nói nửa đùa nửa thật: “Yên tâm, bọn chị dùng xong sẽ trả lại gần nguyên vẹn, mà cũng không nhiễm bẩn gì đâu”. Các cô cười xòa: “Không phải bọn em sợ hết, chỉ sợ chỗ này không đủ, mà bây giờ đi xách thì phải cả tiếng nữa mới có”.

Phim ở bên lớp Mẫu giáo xong, cả đám “chuột con” lít nhít đội ghế lúp xúp chạy qua sân trường Tiểu học để xem xiếc. Chúng vội đến mức có đứa đánh rơi cả kẹo bánh vừa được phát (mải xem phim còn chưa kịp ăn) mà cũng không thèm quay lại nhặt. Ðó là điều mình chưa từng thấy ở những nơi như nơi này.

Nói cho công bằng, ngay cả mấy đứa nhóc nhà mình lớn bằng chừng ấy mà số lần xem xiếc ở rạp còn đếm trên đầu ngón tay, làm gì mà bọn trẻ ở đây chẳng háo hức. Cookie, con trai út của mình xem đến lần thứ hai những tiết mục y hệt nhau trong một ngày mà vẫn cười ngặt nghẽo không dừng lại được.

Suốt cả mấy ngày hôm sau, Cookie hành hạ mọi người trong đoàn bằng những trò nhái lại mấy tiết mục của các chú hề, cho nên mình đoán ở gia đình các bé cũng thế, bọn trẻ con sẽ còn kể đi kể lại mãi với nhau về buổi xem xiếc nhớ đời ấy và mỗi lần kể lại là lại được cười những trận cười thỏa thuê.

Bà con kéo đến đông như trảy hội, quần áo ăn mặc cũng tươm tất hơn những lần bình thường mình gặp họ, có những loại khăn, mũ mình mới thấy lần đầu, có lẽ là trang phục mọi người dùng trong những ngày đặc biệt.

Chả cứ trẻ con, người lớn cũng cười nghiêng cười ngả. Mình đứng quan sát mấy chị địu con trên lưng cứ bám lấy nhau cười giàn giụa nước mắt, chỉ lo các chị ấy ngả quá người ra phía sau tí nữa thì những đứa trẻ có cơ bị rớt xuống đất.

Mình không chắc mọi người hiểu hết những điều các chú hề nói, vì người dân ở đây nói và nghe tiếng Kinh chẳng tốt lắm, nhưng nhìn điệu bộ và các động tác của mấy chú hề họ đã đủ cười bò ra rồi.

Ðột nhiên mình nhận ra sức mạnh ghê gớm của nghệ thuật biểu diễn: chẳng cần ngôn ngữ, chỉ bằng hình thể, ánh mắt, nụ cười… người ta thông hiểu và chia sẻ sự hài hước một cách thoải mái như không có rào cản nào cả. Cái không gian biểu diễn ấm áp và gần gũi này cũng khiến mình choáng váng vì hiệu quả mạnh mẽ của nó.

Mình thấy con người và cảnh vật ở Pờ Sì Ngài thân quen với mình lắm, cứ như vừa đi đâu xa được trở về nhà. Trên đường bọn mình quay ra, những người lớn đến trường xem cứ chạm tay vào bọn mình và cười tủm tỉm, đó dường như là cách mọi người nói lời cảm ơn.

Thực sự lời cảm ơn ấy phải do bọn mình nói ra, vì chưa bao giờ bọn mình được hưởng niềm vui lớn lao và sâu sắc như lần ấy, trên đường về ai cũng đồng ý với nhau như vậy.

Có mỗi một chuyện kém vui, bác hề già đến lúc về mới thú nhận là bác đau lưng quá vì xe chạy cả ngày toàn trên đường xóc như điên, nếu mà có lần sau chắc bác phải nhờ diễn viên khác trẻ hơn đi hộ. Mình nghĩ bác không tham gia được nữa cũng là một thiệt thòi cho các cháu, vì không có gì cảm động bằng nhìn một người lớn tuổi diễn trò trẻ con để chọc cho trẻ con cười.

Du lịch, GO! - Theo Songthatcham.wordpress

Tuesday 16 April 2013

Leo lên đỉnh Phu Song Sung, Yên Bái mùa khô đã khó, đi vào trúng đợt rét đậm rét hại, trời sương mù mịt còn khó khăn hơn gấp nhiều lần.
Con đường mòn khúc khuỷu bình thường bỗng trở nên trơn trượt như bôi mỡ. Cây cối đóng băng, gió thốc như muốn thổi tung người. Nhưng cái máu "ngông", ưa thử thách bản thân đã khiến chúng tôi quyết định thực hiện chuyến du lịch leo núi vào một ngày đông lạnh giá cũng chính là cơ hội trải nghiệm những điều thú vị hiếm hoi.

Chúng tôi đến xã Xà Hồ, huyện Trạm Tấu, Yên Bái sau gần một ngày chạy xe máy từ Hà Nội. Trời mùa đông đã bắt đầu nhá nhem tối. Do đã liên lạc trước với Giàng A Sinh, nên chúng tôi đến thẳng nhà ông bí thư xã này.

Tới muộn nên ông Sinh bảo không thể lo cho cả đoàn mười người chỗ ăn, ngủ. Ông bảo, trước đoàn chúng tôi cũng đã có hai, ba đoàn tới đây rồi nhưng không thể leo được vì trời quá nhiều sương mù, ẩm ướt, thậm chí trên núi đã có băng. Nhưng chúng tôi nghĩ, đã đến được đây rồi mà quay về, không tới được đích là phí phạm một kì nghỉ; nên cả nhóm khăng khăng đề nghị ông giới thiệu người dẫn đi.

Ông bảo chúng tôi xuống nhà anh Thào A Măng nghỉ đêm và hôm sau anh ta sẽ dẫn đường cho chúng tôi luôn. Chỗ nghỉ chỉ là cái một cái nhà tạm, không có giường chiếu gì. Nấu nướng, ăn uống xong, cả nhóm trải túi ngủ ra nằm. Căn nhà trống đủ cho gió tự do lùa vào. Rét run cầm cập, mọi người hầu như suốt đêm không ngủ, chỉ mong trời mau sáng để leo lên đỉnh.

Sáng sớm, chúng tôi khởi hành trong tình trạng sức khỏe không được sung mãn nhất vì trải qua một đêm mất ngủ. Sương mù vẫn phủ xuống mờ mịt, lẫn trong đó là những hạt mưa bay bay, gió thốc buốt lên tận đầu, dấu hiệu cho một ngày vất vả. Hai người Mông vừa dẫn đường vừa vác thực phẩm và đồ dùng của cả đoàn. Chúng tôi cũng chỉ mang theo những gì đơn giản nhất trên người, túi ngủ, nước, đồ ăn. Xe máy được gửi lại lán của những công nhân làm trong khu khai thác mỏ.

Thời tiết nghiệt ngã

Từ đây, đã thấy những dốc núi dựng đứng, leo lên đầu phải chạm gối, chỉ có đi lên đến vô tận, không có điểm xuống. Vượt hơn chừng cây số, lên trên một đỉnh núi cao, chúng tôi thấy một đoàn cũng đang dựng lều, cắm trại nấu ăn. Đoàn này đã tới từ hôm qua nhưng do trời nhiều sương, mù mịt nên quyết định bỏ cuộc, không leo nữa. Chúng tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi nên cũng cứ thế mà leo lên.

Anh Măng, người dẫn đường cho chúng tôi bảo, tuần nào anh cũng leo lên đỉnh này để xem đàn gia súc nhà anh thả rong trên đó như thế nào. Anh gọi đỉnh Phu Sung Song là đỉnh Cột Cờ. Người Mông còn gọi đỉnh núi này bằng cái tên khác là Chung Chua Nhà (đỉnh núi có nhiều kim loại). Trước kia trên đỉnh núi có dựng một cột cờ lớn để đánh dấu đỉnh cao nhất của dãy núi này. Nhưng giờ không còn nữa, chúng tôi có muốn xem cũng không được.

< Chặng dừng chân đầu tiên sau bốn tiếng đồng hồ leo núi.

So với đỉnh Fanxipan, Phu Song Sung thấp hơn, vào khoảng 2.955 mét so với mực nước biển, nhưng độ khó thì hơn Fanxipan rất nhiều lần vì toàn dốc đứng lên, không có những khoảng nghỉ như leo Fan. Trời nhiều mù nên cũng chẳng thấy gì nhiều, chỉ thấy chân mình đi qua hết con núi đến con núi khác, dò dẫm trên con đường mòn ướt đẫm nhỏ tí dành cho bò, dê đi đã trở nên trơn trượt, nhão nhoẹt. Đoàn chúng tôi thay nhau trượt ngã, có những đoạn anh dẫn đường phải dùng một cây gậy kéo từng người một lên khỏi đoạn dốc trơn.

Khó nhọc leo lên từng con dốc một, nhưng mệt quá dừng lại nghỉ lâu một chút là cái lạnh bắt đầu ngấm vào người nên chúng tôi có mệt cũng không dám nghỉ lâu, cứ dò dẫm đi về phía trước. Càng lên cao gió thốc càng mạnh. Có những đoạn gió thổi bay đi đám bây mù, để lộ ra khoảng rừng rậm xanh rì, những ngọn núi hùng vĩ. Cả đoàn chúng tôi không khỏi choáng ngợp trước cảnh tượng tuyệt đẹp của thiên nhiên. Nhưng chỉ được một khoảnh khắc rất nhanh sương mù lại che kín tất cả.

Khoảnh khắc kỳ diệu

< Sương bám trên chùm lá non đông thành băng trông như chùm hoa thủy tinh trong suốt.

Qua vùng rừng thấp mịt mù, chúng tôi leo lên những triền núi cao hơn, hai bên là vực sâu thăm thẳm, gió thổi mạnh như muốn hất tung người chúng tôi. Có những đoạn gió mạnh quá, chúng tôi phải thụp người xuống lùm cây nhỏ để tránh gió. Những con đường sống trâu tưởng chừng như dài vô tận. Lúc đó, chúng tôi mới biết cảm giác sợ chết là như thế nào. Chỉ cần hẫng chân và gió đẩy một chút là có thể rơi xuống hai bên vực sâu thăm thẳm!

Sương mù dày đặc nên chỉ nhìn thấy những con đường mờ mờ phía trước. Nhiệt độ xuống thấp đến độ cây cối đóng băng. Có thể lấy ra một lớp băng từ trên những chiếc lá. Cây cối nhuốm màu trắng bàng bạc. Giữa sương giá như vậy, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn bắt gặp những bông hoa dại nở đẹp rực rỡ. Những cơn gió mạnh cứ liên tục đẩy những đám mây mù đi làm cho khung cảnh thiên nhiên không ngừng thay đổi. Có những khoảnh khắc, bầu trời bỗng nhiên sáng bừng lên, để lộ những đám mây trắng bồng bềnh trôi trên những đỉnh núi xanh mướt.

< Trên đường lên đỉnh, thỉnh thoảng, gió xua hơi mù đá núi, để lộ những đám mây trắng bồng bềnh tuyệt đẹp giữa núi non hùng vĩ.

Ở độ cao 2.400 mét, giữa không gian mênh mông, hùng vĩ như vậy, chúng tôi thấy mình thật nhỏ bé. Không gian tĩnh lặng đến kỳ lạ, chỉ nghe thấy tiếng chim và tiếng bước chân dồn dập, tiếng thở nặng nhọc của chúng tôi. Nếu đi quá cách xa nhau, chúng tôi chỉ cần đứng trên đỉnh núi này hú lên, là nhóm kia ở đỉnh bên kia có thể nghe thấy rõ mồn một. Cảm giác yên tĩnh đến rợn người.

Chúng tôi cứ thế cắm đầu leo lên ròng rã từ 7 giờ sáng đến tận chiều. Đôi chân đã mỏi nhừ nhưng vẫn chưa thấy đích đến đâu. Đoạn đường cuối cùng chỉ có thể đi bằng ý chí, mặt cắm xuống đất, lê từng bước một. Trời đã bắt đầu tối và vẫn sương mù mịt nên có lên đỉnh cũng không thể nhìn ngắm thấy gì. Chúng tôi quyết định chỉ đi tới lán chăn gia súc của gia đình bác Sinh. Từ lán còn phải mất gần tiếng đi bộ mới lên tới đỉnh.

< Suốt chặng đường lên đỉnh không hề có đoạn đi xuống, chỉ leo hết ngọn núi này đến ngọn núi khác.

Cả bọn đang thất thểu đi về lán, bỗng dưng chúng tôi thấy sáng rực ở chân trời. Giống như một điều kì diệu, nắng bỗng xuất hiện trên đỉnh núi, giữa lòng thung lũng là biển mây trắng bồng bềnh. Những tia nắng phản chiếu làm lóe lên nhưng tia sáng lấp lánh như pháo hoa. Khoảnh khắc chỉ diễn ra trong chớp mắt, rồi lại bị mây mù bao phủ. Chúng tôi không kịp lôi máy ảnh ra chụp. Nhưng cảm giác lâng lâng thì vẫn còn. Cứ ngỡ như mình đang ở một chốn thần tiên nào đó. Lúc trước, chúng tôi vẫn tiếc là mình không đi vào một ngày đẹp trời lắm. Nhưng chứng kiến bức tranh tuyệt đẹp đó chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi cũng đủ bù đắp cho tất cả những khó khăn mà chúng tôi phải trải qua.

Hành trình của ý chí

< Lán gỗ dành cho gia súc tránh rét của gia đình ông Giàng A Sinh, bí thư xã xã Xà Hồ.

Lúc này, khu lán trại của ông Sinh đã hiện ra mờ mờ ở phía xa. Chúng tôi như có động lực để tăng tốc. Khu lán nằm lọt thỏm giữa khoảng đất bằng phẳng, xung quanh núi bao phủ. Gió thốc vào như muốn thổi tung từng mảnh gỗ. Toàn bộ đều là nơi để gia súc tránh rét, chỉ có một tầng trên được ghép tạm bợ bằng những miếng gỗ để cho người trú.

Cảm giác như ngôi nhà đang rung rinh kẽo cọt trong gió. Thế mà vào bên trong lại rất ấm. Cứ tưởng tượng nếu không có cái trạm này, cả đoàn mắc lều cắm trại chắc chắn sẽ bị thổi bay đi lúc nào không biết. Đoàn chúng tôi đến trước, một lát sau cũng có một đoàn khác đến cùng tá túc trong cái lán bé tí xíu. Chúng tôi chia đôi ra, mỗi bên một nửa, nằm quanh bếp lửa. Đêm xuống, chỉ nghe tiếng gió rít xuyên qua những phiến gỗ và tiếng lửa kêu tí tách, tiếng gió đưa đẩy những chiếc lục lạc của đám gia súc kêu leng keng.

Mùa đông khắc nghiệt không còn lạnh lẽo nữa, bởi hơi ấm của người, bởi cảm giác đã làm được một cái gì đó, đã trông thấy những cảnh tượng tuyệt đẹp. Chúng tôi có một đêm ngon giấc trong giấc mơ ngọt ngào.

Buổi sáng, cả hai đoàn cùng sẵn sàng leo lên đỉnh. Khoảng cách chỉ chưa đầy một tiếng đi bộ. Nhưng trời vẫn mù mịt. Cả đoàn cặm cụi leo lên đỉnh nhưng cũng chẳng nhìn thấy gì nhiều hơn ngày hôm qua. Đành tiếc rẻ bắt đầu leo xuống, hứa với lòng mình sẽ trở lại, leo lên đỉnh vào một ngày ánh nắng tràn ngập để thấy mình như nằm trên mây, bồng bềnh trôi; để nhìn thấy phía dưới kia, chân núi thăm thẳm xanh mướt và hít căng tràn lồng ngực không khí buổi sớm tinh nguyên.

Chặng đường đi xuống cũng vất vả không kém. Hết đổ dốc này, đến dốc khác. Có những lúc không phanh lại được trước con dốc dựng dứng, cứ lao người chạy xuống. Đầu ngón chân bám vào đường sưng tấy lên. Chúng tôi thử tất cả các kiểu đi xuống, đi ngang, đi dọc và cuối cùng là lết xuống bằng... mông. Thế mà vẫn có vài người ngã lăn lông lốc. Hai đầu gối tôi run lẩy bẩy, trong đầu chỉ lẩm nhẩm “Dê leo được, mình cũng leo được” để tự khích lệ quyết tâm.

Trong khi đó, anh Măng chỉ mang đôi ủng nhựa lại đi nhẹ nhàng như không. Nhìn anh leo xuống thoăn thoắt giống như con sóc. Chúng tôi có động lực để đi xuống. Giống như kiểu đi nhiều sẽ quen chân thôi.

Cuối cùng, chúng tôi cũng xuống được tới chỗ gửi xe, người ngợm quần áo bẩn thỉu nhưng bù lại mặt ai cũng tươi rói. Cuối cùng, cũng đã chinh phục được mục tiêu. Quan trọng hơn cả, như người ta vẫn nói, “Niềm vui là hành trình, chứ không phải là điểm đến”. Cả chuyến đi, mỗi người chúng tôi đều có trải nghiệm của riêng mình và cảm giác đã vượt qua chính bản thân mình.

Du lịch, GO! - Theo Lê San (Thesaigontimes), internet

Công ty du lịch

Công ty du lịch >>> Siêu thị mevabe dành cho mẹ và bé ,quần áo trẻ em >> thời trang trẻ em
Lên đầu trang
Tự động đọc truyện Dừng lại Lên đầu trang Xuống cuối trang Kéo lên Kéo xuống