Bài viết liên quan

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

Auto scrolling

Giới thiệu bản thân

Bản quyền thuộc Công ty du lịch Việt Nam. Powered by Blogger.

Search This Blog

Showing posts with label BỒ ĐÀO NHA. Show all posts
Showing posts with label BỒ ĐÀO NHA. Show all posts

Tuesday 19 June 2012


Thăm trường đại học ? Ở Châu Âu, chỉ có 5 trường đại học là có lịch sử lâu đời nhất và đáng để tìm hiểu về mặt kiến trúc cũng như cuộc sống đời thường của các sinh viên :  Salamanca (Tây Ban Nha), Bologna (Ý), Sorbonne (Pháp) ,Oxford (Anh) và cuối cùng là Coimbra của Bồ Đào Nha. Tôi may mắn thăm được 4 cái trừ Oxford của Anh. 


 Được thành lập vào thế kỷ XIII, trường đại học Coimbra ngay từ đầu là một trung tâm văn hóa hàng đầu của Bồ Đào Nha và thu hút rất nhiều sinh viên Châu Âu. Nhưng chính điều đó lại là vấn đề vì nhiều sinh viên quá thì không có đủ chỗ ở. Thế là trường Coimbra bị chuyển về Lisbon và tọa lạc tại thủ đô trong vòng 200 năm. Sau đó, vua Bồ Đào Nha cảm thấy nhiều sình viên ở thủ đô quá nên…lại cho chuyển về Coimbra nhưng lần này vị vua tôt bụng ban tặng cả tòa cung điện mùa hè tại Coimbra để làm ký túc xá. Thế kỷ XVI là thời kỳ vàng son của trường đại học Coimbra nói riêng và Bồ Đào Nha nói chung khi quốc gia này trở thành cường quốc về thương mại đường biển. 


Toàn bộ khuôn viên trường Coimbra nằm trọn trên một quả đồi và muốn đi lên đó thì phải qua các con phố nhỏ quấn khúc quanh  co bên sườn đồi. 


 Cái đáng thăm nhất của trường đại học Coimbra là thư viện Joanine nổi bật với bài trí nội thất cực kỳ hoành tráng. Vật liệu nội thất được nhập từ các thuộc địa của Bồ Đào Nha vào thế kỷ 16 bao gồm : gỗ đen từ Brazil, vàng và đá cẩm thạch từ Châu Phi.  


 Toàn bộ bề mặt tường đều được bao phủ bởi các giá sách làm bằng gỗ sơn mài nhiều màu với kiểu bài tiết sặc sỡ mang nhiều ảnh hưởng của phương Đông (đặc biệt là Trung Quốc).   Thư viện này chứa khoảng 250.000 đầu sách và được phân chia theo niên đại từ thế kỷ 17 đến thế kỷ 19. Và những lĩnh vực có nhiều đầu sách nhất là môn luật, triết học và tôn giáo học.  


Tại sao người Châu Âu và đặc biệt là giới trí thức thời ấy lại chú trọng những môn học này đến vậy ? Riêng về điểm này, tôi xin giải thích qua một chút vì nó có thể giúp các bạn có được những kiến thức cơ bản để hiểu rõ hơn nền văn minh Châu Âu. Vào thời Trung Cổ, dân Châu Âu nó ngu lắm. Tất cả những gì liên quan đến kiến thức hiểu biết đều nằm trong tay những người biết chữ và những người biết chữ thì chỉ nằm trong thiểu số (tầng lớp thượng lưu, vua chúa và tăng lữ). Và nơi truyền giáo kiến thức thì không nằm đâu khác ngoài Thiên Chúa giáo (nhà thờ, tu viện). Và cũng chính từ các trung tâm tu viện này mà khơi mào lên phong trào xây dựng các trường đại học với mục đích đầu tiên là đào tạo ra những chuyên gia nghiên cứu về các đạo luật của Thiên Chúa giáo vào thế kỷ 13 (mục đích chính là để mị dân). Các trường đại học cổ nhất Châu Âu lần lượt sinh ra vào thời điểm này (Oxford, Sorbonne, Bologna, Coimbra). Như đã nói, vào những thế kỷ đầu, môn học chính chỉ giới hạn đến việc nghiên cứu đạo. Nhưng dần dần, các môn khác được bổ sung thêm bao gồm triết học, khoa học, văn học, y học…


Chính vì có nguồn gốc tôn giáo mà hầu hết các trường đại học có niên đại vài trăm năm của Châu Âu đều có ít nhất một nhà thờ bên trong. Đó là nơi các sinh viên sùng đạo lui đến tĩnh tâm hay sám hối.  Tôi đã từng đi thăm khá nhiều trường đại học Châu Âu có thâm niên hơn 200 năm và đều có điểm chung đó. Còn tại Coimbra, nhà thờ quan trọng nhất của trường đại học là thánh đường Saint Michael. 

  
Coimbra được mệnh danh là « thành phố sinh viên » không chỉ bởi tầm quan trọng bậc nhất về giá trị lịch sử mà còn là nơi có đông sinh viên nhất Bồ Đào Nha (30% dân số là dân sinh viên). Lý do tôi cất công đến đây không phải là vì giá trị lịch sử của Coimbra mà là những nét sống rất độc đáo của sinh viên nơi đây.


Thứ nhất là phải kể đến trang phục. Khác hoàn toàn với 4 trường đại học cùng thâm niên khác (Sorbonne, Oxford, Bologna, Salamanca), toàn bộ sinh viên nơi đây đều mặc đồng phục suốt năm chứ không chỉ tập trung vào dịp tốt nghiệp. Khi tôi đi khắp khuôn viên trường, có thể nhận thấy các sinh viên ăn mặc rất lịch sự như nhân viên nhà bank. 


Ai cũng thắt cà vạt, cả trai cả gái nhưng có một điểm nữa rất đặc biệt là họ mang theo một dải khăn treo đầy huy chương. Tôi có hỏi một vài sinh viên liệu có phải họ chỉ mang nó vào những sự kiện lớn của trường hay không. Câu trả lời là không. Trên thực tế, tất cả sinh viên đều có bộ trang phục này và đều mặc nó mỗi khi lên giảng đường. Tất nhiên không phải tất cả đều siêng năng lần nào cũng mặc bộ đó, giống như học sinh cấp 2 nhà mình đâu phải ai cũng chịu khó đeo khăn quàng đỏ. 


 Đặc thù đồng phục của Coimbra còn được nhấn mạnh hơn vào tuần lễ bế giảng của trường vào đầu tháng 5, người Bồ Đào Nha gọi là la queima das fitas. Nhân dịp này, Coimbra có một truyền thống là các sinh viên năm đầu tiên đi mua bộ đồng phục như nói ở trên tại một cửa hàng đồng phục của trường và gìn giữ bộ đồng phục đó cho đến hết năm cuối. Giá thành khá là đắt, khoảng 400 euro một bộ.   


Sinh viên năm đầu thì vậy, thế còn sinh viên năm cuối thì sao ? Ở Coimbra có một truyền thống là họ đốt dải dây có mầu sắc được phân theo chuyên ngành học. Dải dây này được giữ trong suốt quá trình học, giống như đồng phục và chỉ nhân dịp tốt nghiệp thì mới đốt. Tất cả dải dây được đốt trong một cái hũ khổng lồ và đây chính là nguồn gốc sâu xa của tuần lễ bế giảng. Thật vậy, la queima das fitas trong tiếng Bồ Đào Nha có nghĩa là « đốt cháy các dải dây ». 


 Ngoài những bộ đồng phục, sinh viên Coimbra còn nổi tiếng là yêu ca nhạc. Nếu như cây đàn ghita gắn liền với đời sống sinh viên Việt Nam thì điệu hát fado là đặc sản của Coimbra. Duy chỉ có một điều khác, ghita thì chỉ cần một người biết chơi là OK. Còn fado thì phức tạp hơn, đòi hỏi phải thành lập thành một đội : một người hát dòng fado, một người chơi đàn ghita cổ điền Bồ Đào Nha (hình thù kỳ dị, giống quả lê) và người chơi accordéon. 


 Tại đây, mỗi khoa đều có một ban nhạc chơi fado và họ thường biểu diễn vào những dịp lớn như la queima das fitas. Họ vừa chơi vừa mặc đồng phục của trường cộng với việc đeo dải dây có màu sắc đặc trưng chuyên ngành học của họ. Dưới đây là sinh viên khoa y với dải dây màu tím. 


Đặc thù cuối cùng của trường Coimbra là các ký túc xá mà dân sinh viên ở đây gọi là republicas. Nằm trong phần cổ nhất của trường đại học, các ký túc xá này có đặc điểm không phải do trường Coimbra quản lý mà là do chính hội sinh viên quản lý. 

 
Theo truyền thống lâu đời, đây là các căn hộ lớn mang tính tư nhân . Các khu căn hộ được phân chia theo chuyên ngành học, vì thế có khu dành cho dân khoa y, khoa tin, khoa xây dựng… Mỗi một căn hộ chứa khoảng hơn 10 sinh viên và có một « thủ lĩnh » và họ phân công nhau quản lý tiền sinh hoạt của căn hộ. Nhìn từ bên ngoài vào, rất dễ nhận ra đâu là ký túc xá sinh viên bởi trên bề mặt tường có gắn các biệt hiệu đặc tính sinh viên : cờ, vẽ bậy, xoong  nồi treo loạn xạ…


 

Friday 27 April 2012


Việt Nam có ca trù thì Bồ Đào Nha có điệu hát fado. Miêu tả điệu hát này bằng lời chẳng khác gì làm bẩn nó bởi hơn cả một điệu hát, đây là một cách phô diễn giọng nghẹn ngào và truyền cảm cho người nghe một cảm giác « chẳng buồn mà cũng chẳng vui ». Nguồn gốc của từ này là latum, trong tiếng latinh có nghĩa là « số phận ». Quả đúng như những gì mà ca sĩ dòng fado thể hiện, họ biểu hiện một sự đau buồn gì đó chống lại sự nghiệt ngã của phận làm người.

Theo tôi được hiểu, điệu fado phản ánh một phần nào đó phong cách sống của người Bồ Đào Nha. Đôi khi họ ưa thích giữ cảm giác không thể thay đổi được số phận và cam chịu những gì mà tạo hóa sắp đặt. « é assim, é a vida ! » (thế đấy, cuộc sống là vậy đấy), một câu nói rất hay được sử dụng trong các cuộc nói truyện hàng ngày giữa người Bồ Đào Nha với nhau. Tần suất họ tuôn ra câu này cũng tương đương với tần suất người Việt Nam than phiền về « việc lương chưa tăng thì tiền gạo đã tăng » hay « quan tham thì dân gian ».

Không có sử sách ghi rõ khi nào điệu hát fado sinh ra nhưng có một điều chắc chắn : nó sinh ra như để thể hiện nỗi nhớ của người dân về một quá khứ hào hùng mà họ không bao giờ tìm lại được nữa. Một đế chế Bồ Đào Nha với những nhà thám hiểm đường biển lừng danh vào thế kỷ XV và giàu có bậc nhất Châu Âu. Ấy thế mà sau đó, người Bồ mất dần những gì mà chính họ tạo dựng lên : mất sự độc lập vào tay người láng giềng Tây Ban Nha vào thế kỷ XVI, mất thuộc địa Brazil vào năm 1822, và rồi được xếp hạng là một trong những quốc gia nghèo nhất Châu Âu vào đầu thế kỷ XX và sau thế chiến thứ II. Có lẽ điệu hát fado chính thức sinh ra sau khi Brazil dành được độc lập. Thật vậy, sau những năm lưu đầy ở Brazil, hoàng gia Bồ Đào Nhà quay trở về quê hương và mang theo những ảnh hưởng của điệu nhảy samba. Điệu hát fado sinh ra tại một khu phố của thủ đô Libonne và pha trộn một ít samba, rồi sau đó một ít ảrập và thậm chí là một ít dòng nhạc vùng Andalusia của Tây Ban Nha. Có thể nói điệu fado là sản phẩm của sự hòa trộn nhiều dòng nhạc tứ xứ, những nơi mà người Bồ Đào Nha đã từng tiếp xúc bằng đường biển, và dần dần trở thành đặc sản riêng của chính họ. 

điệu fado vẫn rất thịnh hành ở Bồ Đào Nha và thường xuyên có các buổi biểu diễn tại các nhà hàng bình dân. Đặc điểm của dòng nhạc này là chỉ có phụ nữ hát
  Được xếp là thể loại nhạc dân ca, điệu fado ban đầu được hát để phục vụ tại các khu phố gần cảng Lisbon, nơi giới thượng lưu hay lui tới. Dần dần điệu hát được chuyên nghiệp hóa hơn với những kỹ thuật hát mới tinh xảo hơn. Vào đầu thế kỷ XX, điệu fado chính thức trở thành dòng nghệ thuật quốc gia, phản ánh những giá trị tinh thần của một Bồ Đào Nha hùng mạnh thế kỷ XV.      

kiểu guitar đặc trưng này chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa Bồ Đào Nha và Tây Ban Nha. Điệu fado không có nhạc cụ đệm nào khác ngoài guitar, qua đó tạo điều kiện để phô diễn giọng hát tuyệt đỉnh của ca sỹ

 Vào đây để nghe thử giai điệu Fado





Thursday 26 April 2012


Đi nhiều nơi, tôi thấy câu truyện tình yêu kiểu Romeo&Juliette tồn tại ở nhiều nền văn hóa. Tất nhiên là nội dung có nhiều sự khác nhau nhưng có một điểm chung là các đôi uyên ương gặp nhiều trắc trở trong việc đến với nhau và cuối cùng cái chết là không thể tránh khỏi. Trung Quốc thì cũng có câu truyện Lương Sơn Bá&Trúc Anh Đài, còn Bồ Đào Nha thì có cặp Pedro&Ines. Nhân chứng cho tình yêu vĩnh cửu đó là tu viện Alcobaca

Câu truyện bắt đầu vào thế kỷ XIV dưới thời vua Alphonse IV. Con trai ông là hoàng tử Pedro rất yêu Ines nhưng trớ trêu là nàng là gái đã có chồng. Cuôc tình vụng trộm khiến vua Alphonse IV chướng mắt và ông quyết định cho vợ chồng Ines đi đầy. Một thời gian sau, Ines trở thành góa phụ và Pedro cũng tìm được nàng. Hai người sống một cuộc sống rất hạnh  phúc và có nhiều đứa con với nhau. Vua Alphonse IV biết chuyện và rất tức giận. Ông cho binh lính ám sát Ines khi Pedro đi vắng. Hoàng tử Pedro vô cùng đau khổ khi biết vợ chết và quyết định khởi binh chống lại quân đội nhà vua. Để tránh một cuộc nội chiến xảy ra ngoài ý muốn, nhà vua chủ động cho đình chiến và cho hành quyết những tên cận thần đã ám sát Ines. Hoàng tử Pedro cho chôn cất thi hài Ines tại tu viện Alcobaca. 

Ngày nay, người ta đến đây là để thăm lăng mộ của nàng Ines, nổi bật với nghệ thuật trạm khắc trên đá rất điêu luyện.   

 
 
 
 
 
 
 
 
 


Monday 23 April 2012


Nói đến nghệ thuật kiến trúc Bồ Đào  Nha phải nói đến dòng nghệ thuật trang trí azulejos. Bạn có thể tìm thấy kiểu trang trí này ở mọi nơi : công viên, nhà ga, nhà thờ. Những bức tường lát gạch tráng men với những họa tiết gam màu xanh nước biển tạo một cảm giác mát mẻ đặc biệt là vào mùa hè. Có lẽ người Bồ Đào Nha chọn gam màu lạnh cũng là để tránh cái nóng đặc trưng của các quốc gia xung quanh Địa Trung Hải


 Theo sổ sách ghi lại, dòng nghệ thuật azulejoscó nguồn gốc ảrập và du nhập vào Bồ Đào Nha vào thế kỷ XV. Bản thân từ azulejos cũng bắt nguồn từ tiếng ả rập, al zulaicha có nghĩa là « viên đá được đánh bóng ». Những tác phẩm azulejos đầu tiên mang đậm chất Bồ Đào Nha được tạo nên vào khoảng thế kỷ XVI và có gam màu xanh nước biển. 


 Bắt đầu từ thời điểm đó, azulejos trở thành mốt và được sử dụng rộng rãi ở hầu hết các công trình kiến trúc. Sau này, gam màu không chỉ giới hạn ở xanh nước biển nữa mà nhiều loại màu khác được bổ sung. Tuy nhiên, người Bồ Đào Nha gặp hạn chế về mặt kỹ thuật trộn màu nên họ đã học hỏi nhiều kỹ thuật vẽ của người Hà Lan. Sau thảm họa động đất lịch sử năm 1755, rất nhiều nhà cửa bị tàn phá và azulejos đóng vai trò rất quan trọng  trong việc che lấp các vết rạn nứt tường. Dòng nghệ thuật azulejos lên đến đỉnh điểm vào đầu thế kỷ 20 với phong trào Art Déco lan rộng khắp thế giới. Và nó cũng trở lên tầm thường hóa bởi nó được áp dụng ở mọi nơi kể cả….cầu tiêu. 



sssssssssss

Công ty du lịch

Công ty du lịch >>> Siêu thị mevabe dành cho mẹ và bé ,quần áo trẻ em >> thời trang trẻ em
Lên đầu trang
Tự động đọc truyện Dừng lại Lên đầu trang Xuống cuối trang Kéo lên Kéo xuống