Ước mong mãi, cuối cùng tôi cũng được lên Mộc Châu (Sơn La) ngắm hoa vào những ngày cuối tuần cùng nhóm bạn mới. Chiếc xe giường nằm khởi hành từ bến Mỹ Đình, Hà Nội vào lúc 19g30 đưa chúng tôi đến huyện lỵ Mộc Châu lúc 02 giờ sáng, thị trấn đang ngủ say, đường phố thanh vắng và bình yên.
< Mê mẩn giữa vườn hoa cải trắng.
Đã đặt phòng trước ở nhà sàn thuộc một khu du lịch sinh thái, chúng tôi đến nhận phòng. Thời tiết lạnh đủ để mọi người cảm nhận không khí sương đêm của vùng cao nhưng không bị sốc nhiệt. Cả bọn vừa đi, vừa đánh thức và cả trêu chọc nữa, làm những chú chó của nhà dân kêu ầm ĩ. Tôi thích con đường hun hút trong sương mờ nhẹ ngay lần đầu tiên đặt chân xuống.
< Những cánh hoa mận trắng muốt còn sót lại.
Chị chủ nhà dẫn chúng tôi lên căn nhà sàn nơi chúng tôi sẽ ở trong hai đêm, hai ngày. Nhà sàn rộng, đẹp và vì là mùa đông nên thay vì nằm xuống sàn cho mát, những tấm nệm ấm áp được trải xuống. Chúng tôi cùng ăn mì tôm nóng với rau trong căn chòi dưới nhà sàn trước khi đi ngủ. Gió thổi mạnh hơn một chút. Mọi người vừa ăn vừa thích thú được run run với gió, với sương.
Mơ hoa trong Pa Phách
Khoảng tám giờ sáng hôm sau chúng tôi xuất phát. Nhóm gồm 9 người (6 nữ và 3 nam) nên thuê 5 chiếc xe máy, mỗi chiếc giá 150.000 đồng/ngày, xăng chúng tôi tự đổ. Ngày đầu tiên chúng tôi đi thăm các bản Pa Phách 1 2 và 3.
< Những vườn mận ra lá mới, xanh mướt trên đường vào bản Pa Phách 1.
Đường vào Pa Phách nhỏ, khá ngoằn ngoèo. Mặt đường lởm chởm đá, có những đoạn lên xuống dốc cao, một bên là vách núi, một bên giống như vực, khá nguy hiểm. Với những đoạn như thế, trong tôi hòa lẫn hai cảm giác: vừa run, sợ hãi nhưng lại vô cùng thích thú. Chinh phục một thử thách khó khăn, đồng thời khám phá và chế ngự được sự yếu đuối của bản thân mình là một cảm giác thật đặc biệt.
Năm nay thời tiết nóng nên hoa mận dường như đã nở gần hết. Ban đầu chúng tôi hơi thất vọng vì đi khá xa rồi mà chưa thấy hoa mận đâu. Nhưng rồi, như bù đắp lại, càng đi vào trong, chúng tôi càng được chiêm ngưỡng một màu xanh non tơ, ngút ngàn của những cây mận đang đâm chồi nảy lộc. Tôi nhớ như in cảm giác vừa hồi hộp, lo lắng, run sợ, vừa thích thú của mình khi lên được mấy cái dốc cao và nhìn xuống dưới.
Ôi chao, cơ man nào là lá non của biết bao nhiêu cây mận trổ ra giữa thung lũng núi sâu. Nó tựa như một tấm thảm xanh, trải dài đến tận cuối chân trời vậy. Thấp thoáng trong tấm thảm xanh ấy là những ngôi nhà của đồng bào dân tộc. Hoang sơ, cổ xưa, thăm thẳm, hùng vĩ, lãng mạn là những gì tôi nghĩ khi đứng đó. Tôi thấy mình thật nhỏ bé giữa thiên nhiên rộng lớn.
< Bên một giếng nước công cộng ven đường.
Những bản chúng tôi qua, những phụ nữ trên vai đeo gùi di chuyển nhẹ nhàng; những gương mặt bé thơ má ửng hồng, chân tay lem luốc, giặt quần áo bên cạnh giếng nhỏ; những chú lợn nuôi thả rong trong bản nữa… tất cả hiện ra thật sống động, thật ấn tượng.
Chúng tôi cứ tiếp tục đi, lên dốc, xuống dốc rồi dừng lại chụp ảnh giữa những tán cây mận tạo thành vòm như trong cung điện; giữa những ruộng cải trắng lung linh, nơi những cây đào nở hoa thắm... cho tới khoảng một giờ chiều thì chọn chỗ dừng lại ăn trưa dưới những tán mận xanh mát. Có lẽ, đấy là bữa ăn rộn ràng, thú vị nhất của tôi từ trước đến nay. Vừa ăn, tôi vừa nghĩ đến những bức vẽ người thổ dân ăn uống trong rừng mà tôi nhìn thấy trong sách giáo khoa hay trong truyện. Tất nhiên, đồ ăn thì khác nhau rồi.
Ăn uống, trò chuyện và cả bày trò chơi nữa đến khoảng ba rưỡi chiều thì chúng tôi quay ngược trở ra. Lúc đầu, chúng tôi định đi cả ba bản Pa Phách 1, 2 và 3, nhưng đến Pa Phách 2 thì mọi người nhất trí không đi Pa Phách 3 nữa vì cảnh quan cũng giống hai bản đã đến. Chúng tôi sẽ dành thời gian để đi địa điểm khác. Cả đi cả về khoảng hơn 10 km.
< Ngoài những đồi chè xanh ngắt chập chùng, có những vùng cỏ xanh và hoa tím xen lẫn ở Mộc Châu.
Chúng tôi tiếp tục chọn đi đồi chè Mộc Châu và khi đến nơi, chúng tôi đã bị hớp hồn giữa một thảo nguyên rộng lớn trùng điệp, nhấp nhô, có những đồi chè xanh um, có những bãi cỏ thả chăn bò, dê rộng bạt ngàn. Giữa không gian xanh um ấy, cả sáu cô gái trong nhóm gần như đồng thanh hét lên khi thấy một ruộng cải trắng muốt. Hoa cải mỏng manh, long lanh, rung rinh trong nắng, trong gió làm say lòng các thiếu nữ và là nguồn cảm hứng cho các bạn nam bấm máy ảnh liên tục. Những bức ảnh lên thật nổi, vì chúng tôi, trước khi đi, đã tính trước nên chọn trang phục, khăn đều màu đỏ rực rỡ.
Trời chiều trôi thật nhanh. Thời tiết thay đổi cũng nhanh. Sương xuống vội vã. Chúng tôi cũng vội vàng trở về. Ghé ngang khách sạn Công Đoàn định ăn sữa chua dê mà hết nên đành tiếc hùi hụi đi ra.
< Mấy nếp nhà sàn trên đường vào bản Pa Phách 2.
Tối đó, chúng tôi thưởng thức món bê chao. Nghe bảo, ai lên Mộc Châu mà chưa ăn món này thì không gọi là đã đến Mộc Châu. Bê được nuôi dưỡng trong môi trường lý tưởng nên có hương vị vô cùng độc đáo. Thịt bê được người đầu bếp xắt thành từng miếng con chì, đem ướp sả, gừng, gia vị trong khoảng 5 - 10 phút rồi chao nhanh qua dầu sôi.
Công đoạn này chính là khâu quan trọng quyết định hương vị món ăn. Nếu chao quá lửa thịt sẽ bị dai và mất đi vị mềm, ngọt của thịt. Bê chao ăn nóng cùng nước tương được pha chế đặc biệt theo công thức riêng của mỗi đầu bếp. Nước tương sánh đặc, ngả màu vàng đất được bỏ thêm gừng, sả băm nhỏ cho dậy mùi, trọn vị. Khi ăn vừa có chút mặn mòi, lại vừa ngọt ngọt, bùi bùi. Ngon không thể tả!
Bữa ăn còn có rau cải mèo ngọt lịm, xanh mơn mởn. Có măng đắng, gà đồi rất ngon. Món măng đắng ai không quen sẽ thấy hơi khó ăn nhưng đã ăn rồi, thể nào cũng bị nghiện và không thể quên được vị nhẫn nhẫn, đăng đắng, tê tê và vị ngọt nơi đầu lưỡi, thấm vào cổ họng. Bữa ăn còn có món đậu phụ xốt cà chua. Sau mấy bữa ăn cơm tại đây, tôi quên mất không hỏi, tại sao ở quán nào cũng nấu món đậu phụ xốt cà chua này.
Dịu dàng thác Dải Yếm và ngẩn ngơ trên đường về
Cũng như ngày đầu, tám giờ sáng hôm sau chúng tôi dậy. 12 giờ trưa xe sẽ đón chúng tôi trở về Hà Nội. Hôm nay mọi người quyết định đi địa điểm gần là thác Dải Yếm và đồi Thông.
< Thác Dải Yếm nhỏ, không ầm ào hung dữ...
Đường vào thác Dải Yếm rất tốt, dễ đi. Truyền thuyết dân gian kể rằng, dòng thác này là dải yếm của người con gái cứu chàng trai thoát khỏi dòng lũ. Lúc chúng tôi vào trời nắng. Nắng chiếu vào thác nước, lấp lóa, rất đẹp. Ở đâu đó thấp thoáng chúng tôi được ngắm những bông hoa ban, loài hoa tượng trưng cho núi rừng Tây Bắc.
Khu đồi thông già rì rào, quang cảnh nên thơ trên những đồi bát úp thấp, giữa là hồ nước trong veo làm tôi nhớ nhớ Đà Lạt, nhớ hồ Tuyền Lâm.
Sau bữa ăn trưa tạm biệt, chúng tôi thu dọn hành lý ra quán nước ven đường đợi xe đến đón về lại Hà Nội. Trong thời gian chờ đợi, cô bé trong nhóm vào khách sạn Hương Sen gần đó mua cho mỗi người một cốc sữa chua dê tự làm. Đây là đặc sản “không ăn thì phí” của Mộc Châu. Sữa chua dê ngọt vừa phải, béo vừa phải, mát lạnh, bùi bùi, thơm thơm. Ăn một lần lại muốn ăn lại lần nữa, lần nữa...
Vì sợ trễ chuyến bay vào Sài Gòn lúc 21 giờ nên cô bé trong nhóm vẫy xe từ Mộc Châu cho tôi về Hà Nội trước. Lúc đầu rất buồn vì mình phải về trước các bạn cùng đi. Nhưng nỗi buồn ấy nhanh chóng qua đi khi ở chuyến về, vì đi vào ban ngày nên tôi đã được ngắm những cây mận, cây đào rực rỡ hoa còn sót lại... mê mẩn vô cùng. Đặc biệt cung đường đẹp quá đẹp từ Mộc Châu đi qua Hòa Bình về lại Hà Nội.
< ... dòng nước tuôn đổ mềm mại, dịu dàng, thơ mộng.
Đường uốn lượn, núi chập chùng rừng xanh, lau bạt ngàn, phất phơ, sáng lên trong ánh nắng chiều. Có lẽ, đi đâu thì đi, tôi vẫn không thể quên hình ảnh núi non trùng điệp, núi lẫn vào núi, núi che núi, nắng xuyên qua núi, nắng luồn qua núi như ở cung đường này. Mặc dù rất tiếc, tôi chỉ có thể diễn tả bằng lời mà không thể xuống chụp ảnh. Nhưng tôi biết, bao nhiêu lời cũng không tả nổi vẻ đẹp đến ngẩn ngơ của đoạn đường này.
Hẹn gặp lại Mộc Châu vào một mùa hoa rực rỡ hơn, cho một chuyến phượt bằng xe máy từ Hà Nội lên Mộc Châu để tận hưởng trọn vẹn hơn nữa cái cảm giác được đắm mình vào mây trời, núi non. Cảm nhận trọn vẹn, hưởng trọn vẹn hơn cái nắng, cái gió, cái mù sương,… và có thể khám phá những bản mới, địa điểm mới mà lần này tôi chưa kịp đặt chân tới.
Bạn đồng hành cũng là yếu tố vô cùng quan trọng khi bạn quyết định khám phá một tuyến đường mới. Cảm ơn những người bạn đồng hành tuyệt vời đã cùng tôi khám phá Mộc Châu mùa hoa xuân Tây Bắc.
Mộc Châu, đến rồi về nhưng lòng mãi vấn vương!
Hướng dẫn thêm
Đường đi: Mộc Châu cách Hà Nội 190km. Từ Hà Nội, bạn có thể đi xe máy thẳng đường Nguyễn Trãi, Thanh Xuân, dọc theo Quốc lộ số 6 là tới. Đường đi thẳng, không khó đi. Nhưng lưu ý thời tiết, nên đi vào ngày nắng ráo. Nếu đi vào ngày có sương mù hoặc mưa nhỏ, bạn phải đi cẩn thận. Đi không dừng nghỉ sẽ mất khoảng 5, 6 tiếng. Sẽ lâu hơn nếu bạn vừa đi vừa dừng lại chụp ảnh, nghỉ ngơi.
< Hoa cải trắng ven đường, xa xa là đồi núi chập chùng.
Bạn cũng có thể di chuyển bằng ô tô tại bến xe khách Mỹ Đình hoặc nhà khách Sơn La nằm đường Nguyễn Trãi, Thanh Xuân. Giá vé xe khách khoảng 130.000 đến 190.000 đồng.
Chỗ nghỉ ngơi: Bạn có thể nghỉ tại khách sạn Hương Sen, khách sạn Công Đoàn hoặc khu nhà sàn mà chúng tôi đã ở. Giá một phòng nhà sàn ở đây là 1.000.000 đồng/đêm, có thể nghỉ chung khoảng 10 người. Liên hệ: chị Hương (0912.351.186).
Ăn uống: Hai quán ăn ngon nổi tiếng là quán 64 và quán 70 nằm trên đường quốc lộ 6 từ Hà Nội lên Mộc Châu, cách ngã ba thị trấn khoảng 5 đến 7 km. Giá cả ở hai quán này tương đương nhau. Bạn cũng có thể ăn tại các quán nhỏ hoặc đặt ngay tại khu nhà sàn cho tiện. Giá trung bình vào khoảng 70.000đ - 100.000đ/ người.
Du lịch, GO! - Theo Phượng Hồng - Nhật Linh (Thời Báo Kinh Tế Sàigòn)
< Mê mẩn giữa vườn hoa cải trắng.
Đã đặt phòng trước ở nhà sàn thuộc một khu du lịch sinh thái, chúng tôi đến nhận phòng. Thời tiết lạnh đủ để mọi người cảm nhận không khí sương đêm của vùng cao nhưng không bị sốc nhiệt. Cả bọn vừa đi, vừa đánh thức và cả trêu chọc nữa, làm những chú chó của nhà dân kêu ầm ĩ. Tôi thích con đường hun hút trong sương mờ nhẹ ngay lần đầu tiên đặt chân xuống.
< Những cánh hoa mận trắng muốt còn sót lại.
Chị chủ nhà dẫn chúng tôi lên căn nhà sàn nơi chúng tôi sẽ ở trong hai đêm, hai ngày. Nhà sàn rộng, đẹp và vì là mùa đông nên thay vì nằm xuống sàn cho mát, những tấm nệm ấm áp được trải xuống. Chúng tôi cùng ăn mì tôm nóng với rau trong căn chòi dưới nhà sàn trước khi đi ngủ. Gió thổi mạnh hơn một chút. Mọi người vừa ăn vừa thích thú được run run với gió, với sương.
Mơ hoa trong Pa Phách
Khoảng tám giờ sáng hôm sau chúng tôi xuất phát. Nhóm gồm 9 người (6 nữ và 3 nam) nên thuê 5 chiếc xe máy, mỗi chiếc giá 150.000 đồng/ngày, xăng chúng tôi tự đổ. Ngày đầu tiên chúng tôi đi thăm các bản Pa Phách 1 2 và 3.
< Những vườn mận ra lá mới, xanh mướt trên đường vào bản Pa Phách 1.
Đường vào Pa Phách nhỏ, khá ngoằn ngoèo. Mặt đường lởm chởm đá, có những đoạn lên xuống dốc cao, một bên là vách núi, một bên giống như vực, khá nguy hiểm. Với những đoạn như thế, trong tôi hòa lẫn hai cảm giác: vừa run, sợ hãi nhưng lại vô cùng thích thú. Chinh phục một thử thách khó khăn, đồng thời khám phá và chế ngự được sự yếu đuối của bản thân mình là một cảm giác thật đặc biệt.
Năm nay thời tiết nóng nên hoa mận dường như đã nở gần hết. Ban đầu chúng tôi hơi thất vọng vì đi khá xa rồi mà chưa thấy hoa mận đâu. Nhưng rồi, như bù đắp lại, càng đi vào trong, chúng tôi càng được chiêm ngưỡng một màu xanh non tơ, ngút ngàn của những cây mận đang đâm chồi nảy lộc. Tôi nhớ như in cảm giác vừa hồi hộp, lo lắng, run sợ, vừa thích thú của mình khi lên được mấy cái dốc cao và nhìn xuống dưới.
Ôi chao, cơ man nào là lá non của biết bao nhiêu cây mận trổ ra giữa thung lũng núi sâu. Nó tựa như một tấm thảm xanh, trải dài đến tận cuối chân trời vậy. Thấp thoáng trong tấm thảm xanh ấy là những ngôi nhà của đồng bào dân tộc. Hoang sơ, cổ xưa, thăm thẳm, hùng vĩ, lãng mạn là những gì tôi nghĩ khi đứng đó. Tôi thấy mình thật nhỏ bé giữa thiên nhiên rộng lớn.
< Bên một giếng nước công cộng ven đường.
Những bản chúng tôi qua, những phụ nữ trên vai đeo gùi di chuyển nhẹ nhàng; những gương mặt bé thơ má ửng hồng, chân tay lem luốc, giặt quần áo bên cạnh giếng nhỏ; những chú lợn nuôi thả rong trong bản nữa… tất cả hiện ra thật sống động, thật ấn tượng.
Chúng tôi cứ tiếp tục đi, lên dốc, xuống dốc rồi dừng lại chụp ảnh giữa những tán cây mận tạo thành vòm như trong cung điện; giữa những ruộng cải trắng lung linh, nơi những cây đào nở hoa thắm... cho tới khoảng một giờ chiều thì chọn chỗ dừng lại ăn trưa dưới những tán mận xanh mát. Có lẽ, đấy là bữa ăn rộn ràng, thú vị nhất của tôi từ trước đến nay. Vừa ăn, tôi vừa nghĩ đến những bức vẽ người thổ dân ăn uống trong rừng mà tôi nhìn thấy trong sách giáo khoa hay trong truyện. Tất nhiên, đồ ăn thì khác nhau rồi.
Ăn uống, trò chuyện và cả bày trò chơi nữa đến khoảng ba rưỡi chiều thì chúng tôi quay ngược trở ra. Lúc đầu, chúng tôi định đi cả ba bản Pa Phách 1, 2 và 3, nhưng đến Pa Phách 2 thì mọi người nhất trí không đi Pa Phách 3 nữa vì cảnh quan cũng giống hai bản đã đến. Chúng tôi sẽ dành thời gian để đi địa điểm khác. Cả đi cả về khoảng hơn 10 km.
< Ngoài những đồi chè xanh ngắt chập chùng, có những vùng cỏ xanh và hoa tím xen lẫn ở Mộc Châu.
Chúng tôi tiếp tục chọn đi đồi chè Mộc Châu và khi đến nơi, chúng tôi đã bị hớp hồn giữa một thảo nguyên rộng lớn trùng điệp, nhấp nhô, có những đồi chè xanh um, có những bãi cỏ thả chăn bò, dê rộng bạt ngàn. Giữa không gian xanh um ấy, cả sáu cô gái trong nhóm gần như đồng thanh hét lên khi thấy một ruộng cải trắng muốt. Hoa cải mỏng manh, long lanh, rung rinh trong nắng, trong gió làm say lòng các thiếu nữ và là nguồn cảm hứng cho các bạn nam bấm máy ảnh liên tục. Những bức ảnh lên thật nổi, vì chúng tôi, trước khi đi, đã tính trước nên chọn trang phục, khăn đều màu đỏ rực rỡ.
Trời chiều trôi thật nhanh. Thời tiết thay đổi cũng nhanh. Sương xuống vội vã. Chúng tôi cũng vội vàng trở về. Ghé ngang khách sạn Công Đoàn định ăn sữa chua dê mà hết nên đành tiếc hùi hụi đi ra.
< Mấy nếp nhà sàn trên đường vào bản Pa Phách 2.
Tối đó, chúng tôi thưởng thức món bê chao. Nghe bảo, ai lên Mộc Châu mà chưa ăn món này thì không gọi là đã đến Mộc Châu. Bê được nuôi dưỡng trong môi trường lý tưởng nên có hương vị vô cùng độc đáo. Thịt bê được người đầu bếp xắt thành từng miếng con chì, đem ướp sả, gừng, gia vị trong khoảng 5 - 10 phút rồi chao nhanh qua dầu sôi.
Công đoạn này chính là khâu quan trọng quyết định hương vị món ăn. Nếu chao quá lửa thịt sẽ bị dai và mất đi vị mềm, ngọt của thịt. Bê chao ăn nóng cùng nước tương được pha chế đặc biệt theo công thức riêng của mỗi đầu bếp. Nước tương sánh đặc, ngả màu vàng đất được bỏ thêm gừng, sả băm nhỏ cho dậy mùi, trọn vị. Khi ăn vừa có chút mặn mòi, lại vừa ngọt ngọt, bùi bùi. Ngon không thể tả!
Bữa ăn còn có rau cải mèo ngọt lịm, xanh mơn mởn. Có măng đắng, gà đồi rất ngon. Món măng đắng ai không quen sẽ thấy hơi khó ăn nhưng đã ăn rồi, thể nào cũng bị nghiện và không thể quên được vị nhẫn nhẫn, đăng đắng, tê tê và vị ngọt nơi đầu lưỡi, thấm vào cổ họng. Bữa ăn còn có món đậu phụ xốt cà chua. Sau mấy bữa ăn cơm tại đây, tôi quên mất không hỏi, tại sao ở quán nào cũng nấu món đậu phụ xốt cà chua này.
Dịu dàng thác Dải Yếm và ngẩn ngơ trên đường về
Cũng như ngày đầu, tám giờ sáng hôm sau chúng tôi dậy. 12 giờ trưa xe sẽ đón chúng tôi trở về Hà Nội. Hôm nay mọi người quyết định đi địa điểm gần là thác Dải Yếm và đồi Thông.
< Thác Dải Yếm nhỏ, không ầm ào hung dữ...
Đường vào thác Dải Yếm rất tốt, dễ đi. Truyền thuyết dân gian kể rằng, dòng thác này là dải yếm của người con gái cứu chàng trai thoát khỏi dòng lũ. Lúc chúng tôi vào trời nắng. Nắng chiếu vào thác nước, lấp lóa, rất đẹp. Ở đâu đó thấp thoáng chúng tôi được ngắm những bông hoa ban, loài hoa tượng trưng cho núi rừng Tây Bắc.
Khu đồi thông già rì rào, quang cảnh nên thơ trên những đồi bát úp thấp, giữa là hồ nước trong veo làm tôi nhớ nhớ Đà Lạt, nhớ hồ Tuyền Lâm.
Sau bữa ăn trưa tạm biệt, chúng tôi thu dọn hành lý ra quán nước ven đường đợi xe đến đón về lại Hà Nội. Trong thời gian chờ đợi, cô bé trong nhóm vào khách sạn Hương Sen gần đó mua cho mỗi người một cốc sữa chua dê tự làm. Đây là đặc sản “không ăn thì phí” của Mộc Châu. Sữa chua dê ngọt vừa phải, béo vừa phải, mát lạnh, bùi bùi, thơm thơm. Ăn một lần lại muốn ăn lại lần nữa, lần nữa...
Vì sợ trễ chuyến bay vào Sài Gòn lúc 21 giờ nên cô bé trong nhóm vẫy xe từ Mộc Châu cho tôi về Hà Nội trước. Lúc đầu rất buồn vì mình phải về trước các bạn cùng đi. Nhưng nỗi buồn ấy nhanh chóng qua đi khi ở chuyến về, vì đi vào ban ngày nên tôi đã được ngắm những cây mận, cây đào rực rỡ hoa còn sót lại... mê mẩn vô cùng. Đặc biệt cung đường đẹp quá đẹp từ Mộc Châu đi qua Hòa Bình về lại Hà Nội.
< ... dòng nước tuôn đổ mềm mại, dịu dàng, thơ mộng.
Đường uốn lượn, núi chập chùng rừng xanh, lau bạt ngàn, phất phơ, sáng lên trong ánh nắng chiều. Có lẽ, đi đâu thì đi, tôi vẫn không thể quên hình ảnh núi non trùng điệp, núi lẫn vào núi, núi che núi, nắng xuyên qua núi, nắng luồn qua núi như ở cung đường này. Mặc dù rất tiếc, tôi chỉ có thể diễn tả bằng lời mà không thể xuống chụp ảnh. Nhưng tôi biết, bao nhiêu lời cũng không tả nổi vẻ đẹp đến ngẩn ngơ của đoạn đường này.
Hẹn gặp lại Mộc Châu vào một mùa hoa rực rỡ hơn, cho một chuyến phượt bằng xe máy từ Hà Nội lên Mộc Châu để tận hưởng trọn vẹn hơn nữa cái cảm giác được đắm mình vào mây trời, núi non. Cảm nhận trọn vẹn, hưởng trọn vẹn hơn cái nắng, cái gió, cái mù sương,… và có thể khám phá những bản mới, địa điểm mới mà lần này tôi chưa kịp đặt chân tới.
Bạn đồng hành cũng là yếu tố vô cùng quan trọng khi bạn quyết định khám phá một tuyến đường mới. Cảm ơn những người bạn đồng hành tuyệt vời đã cùng tôi khám phá Mộc Châu mùa hoa xuân Tây Bắc.
Mộc Châu, đến rồi về nhưng lòng mãi vấn vương!
Hướng dẫn thêm
Đường đi: Mộc Châu cách Hà Nội 190km. Từ Hà Nội, bạn có thể đi xe máy thẳng đường Nguyễn Trãi, Thanh Xuân, dọc theo Quốc lộ số 6 là tới. Đường đi thẳng, không khó đi. Nhưng lưu ý thời tiết, nên đi vào ngày nắng ráo. Nếu đi vào ngày có sương mù hoặc mưa nhỏ, bạn phải đi cẩn thận. Đi không dừng nghỉ sẽ mất khoảng 5, 6 tiếng. Sẽ lâu hơn nếu bạn vừa đi vừa dừng lại chụp ảnh, nghỉ ngơi.
< Hoa cải trắng ven đường, xa xa là đồi núi chập chùng.
Bạn cũng có thể di chuyển bằng ô tô tại bến xe khách Mỹ Đình hoặc nhà khách Sơn La nằm đường Nguyễn Trãi, Thanh Xuân. Giá vé xe khách khoảng 130.000 đến 190.000 đồng.
Chỗ nghỉ ngơi: Bạn có thể nghỉ tại khách sạn Hương Sen, khách sạn Công Đoàn hoặc khu nhà sàn mà chúng tôi đã ở. Giá một phòng nhà sàn ở đây là 1.000.000 đồng/đêm, có thể nghỉ chung khoảng 10 người. Liên hệ: chị Hương (0912.351.186).
Ăn uống: Hai quán ăn ngon nổi tiếng là quán 64 và quán 70 nằm trên đường quốc lộ 6 từ Hà Nội lên Mộc Châu, cách ngã ba thị trấn khoảng 5 đến 7 km. Giá cả ở hai quán này tương đương nhau. Bạn cũng có thể ăn tại các quán nhỏ hoặc đặt ngay tại khu nhà sàn cho tiện. Giá trung bình vào khoảng 70.000đ - 100.000đ/ người.
Du lịch, GO! - Theo Phượng Hồng - Nhật Linh (Thời Báo Kinh Tế Sàigòn)
0 comments:
Post a Comment