Bài viết liên quan

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

Auto scrolling

Giới thiệu bản thân

Bản quyền thuộc Công ty du lịch Việt Nam. Powered by Blogger.

Search This Blog

Friday, 2 December 2011

Chúng tôi rời Hà Nội đi Đà Nẵng bằng chuyến xe khách đêm thứ sáu, một trong những cách di chuyển hợp lý và ít tốn kém nhất cho một chuyến đi bụi cuối tuần. Chiếc xe chạy qua đèo Hải Vân khi mặt trời đã thức giấc, biển Lăng Cô mềm mại với cát trắng và sóng trào dưới chân dãy núi xanh rợp cỏ cây.

< Đà Nẵng nhìn từ bán đảo Sơn Trà.

Nắng dường như không còn gắt như hôm qua, gió cũng mơn man hơn vì chứa đầy hơi nước, không gian trở nên trong trẻo, tươi mát, cảnh vật mở ra mênh mang trước mắt. Và đây rồi thành phố trong núi, núi trong biển - Đà Nẵng đã đón chúng tôi nhẹ nhàng như thể quá đỗi thân quen tự thuở nào.

Đường ven biển Thanh Bình lộng gió, trời Đà Nẵng xanh như không thể xanh hơn, nắng vàng ươm như mật ngọt khiến bao mỏi mệt trong chuyến xe đêm như tan biến. Nhanh chóng vào khách sạn và thuê hai chiếc xe máy của mấy người dân chạy xe ôm đậu trước cửa nhà, cả nhóm bắt đầu chuyến du ngoạn khám phá Sơn Trà xanh, khu bảo tồn thiên nhiên với hệ động thực vật phong phú thú vị mà một người bạn đã “chào mời” khi lên kế hoạch Đà Nẵng cuối tuần cho chúng tôi.

Sơn Trà là tên của bán đảo nổi tiếng ở thành phố Đà Nẵng, cùng với Hải Vân sơn ở phía bắc, bán đảo Sơn Trà ở phía nam khép vòng cánh cung ôm lấy vịnh Đà Nẵng trong xanh như ngọc, có cảng nước sâu Tiên Sa nằm ngay dưới chân bờ tây của bán đảo.

Hướng ra biển Đông là mũi Đà Nẵng, vịnh Bãi Bắc và vịnh Bãi Nam hai bên, doi đất nối đất liền vào đảo nằm kẹp giữa một bên là sông Hàn, bên còn lại chính là biển Đông.

Bán đảo có diện tích chừng 60km², nơi rộng nhất đo theo chiều đông tây dài khoảng 13km, chiều nam bắc dài khoảng 5km. Cùng với cầu quay Sông Hàn ở giữa, cầu Nguyễn Văn Trỗi ở phía nam và sự xuất hiện của cây cầu Thuận Phước ở phía bắc, con đường đến với bán đảo Sơn Trà ngày trở nên thuận lợi và dễ dàng cho nhiều khách du lịch, những người tìm đến Sơn Trà để tận hưởng không khí của núi rừng hòa lẫn trong biển cả để ngắm một Đà Nẵng xanh, sạch, đẹp và ấn tượng đến bất ngờ.

Sơn Trà có 3 ngọn núi, ngọn phía đông là hòn Nghê, phía tây là hòn Mỏ Diều, phía bắc là hòn Cổ Ngựa. Ngoài cửa biển còn có ngọn Ngự Hải, tương truyền Vua Lê Thánh Tông trong chuyến tuần du phương Nam từng ngự thuyền rồng nơi đây. Bán đảo Sơn Trà là một khu bảo tồn thiên nhiên đa dạng và phong phú, nổi tiếng là nơi có thảm thực vật đặc sắc với nhiều loại thú rừng quý hiếm.

Con đường mòn chạy vòng quanh bán đảo Sơn Trà có lúc bám men theo bờ biển, lúc xuyên qua những tán lá rừng rậm rạp, lúc lại vắt vẻo băng mình qua đỉnh núi, hay hờ hững treo vào vách đá như một dải lụa mềm.

Đường đã có từ rất lâu, chất lượng cũng không còn tốt, đá sạt từ trên núi xuống nằm ngổn ngang, đôi chỗ cây rừng dại bò lan che khuất cả bề mặt. Dưới sự hướng dẫn của cô bạn vốn là người sống và làm việc tại Đà Nẵng khá lâu, lại đã không ít lần trekking qua khu bảo tồn Sơn Trà để nghiên cứu về hệ động thực vật của chốn này, chúng tôi quả thật đã rất may mắn.

Dừng chân ở một vọng cảnh đài xinh đẹp nằm cheo leo trên vách đá, phía trên là những quả bóng khổng lồ màu trắng không biết được xây dựng từ khi nào và với mục đích gì, cách sân bay quân sự cũ của Pháp không đầy 2,5km, chúng tôi thu vào tầm mắt toàn cảnh vịnh Đà Nẵng và phía bắc thành phố, xa xa là dãy Bà Nà chập chùng ẩn hiện trong mây.

< Cả thành phố Đà Nẳng rõ mồn một...

Cây cầu treo dây văng Thuận Phước dài hơn 5km nối bán đảo với quận Hải Châu trở nên nhỏ xíu như trong chuyện cổ tích, sự phồn thịnh của thành phố hiện lên dưới những mái nhà cao tầng lô nhô, dòng sông Hàn lặng lẽ chảy chia thành phố làm hai nửa, hai phần đông tây mới ngày nào là hai nửa cách xa giờ đây những cây cầu đã nối chúng hòa vào làm một.

Vòng quanh chân bán đảo Sơn Trà là những bãi tắm rất đẹp và hoang sơ, gần như chưa hề được khai thác du lịch. Bãi Bắc giờ bắt đầu xuất hiện những công trình lấp ló dưới tán cây rừng.

Phía nam có bãi Rạng, bãi Bụt, bãi Bàng, bãi U… và rất nhiều bãi biển nhỏ chưa được đặt tên, rất thú vị cho những nhóm ưa khám phá và cắm trại mùa hè. Một số bãi thậm chí chỉ có thể tiếp cận bằng đường biển do chưa có đường trên núi dắt xuống.

Màu xanh của cây rừng, màu xanh của biển, màu xanh của bầu trời hòa trộn với màu vàng của nắng, màu trắng của cát tạo thành những bức tranh thiên nhiên tươi mát và vô cùng hấp dẫn.

< Con đường của cây và hoa.

Người dẫn đường của chúng tôi chỉ xuyên qua khu rừng với đám dây leo hoa trắng vào mùa nở rộ, kể về những chuyến công tác đầy hứng khởi với những cuộc gặp gỡ cùng lũ khỉ nghịch ngợm, những đóa hoa rừng xinh đẹp ẩn nấp đâu đấy với những buổi chiều hái sim tím hết đầu ngón tay, hay tiếng chim chóc ca vang ríu rít tưng bừng như buổi hòa âm tuyệt hảo…

< Từ Sơn Trà nhìn xuống chân núi, sẽ thấy những bãi cát đẹp đẽ, dân gian đồn rằng nơi đây có các tiên giáng trần.

Chúng tôi tiếp tục hành trình chạy xe trên con đường mòn quanh bán đảo, hít căng lồng ngực thứ không khí tự nhiên và đầy sức sống, thỉnh thoảng lại dừng chân để ngắm nhìn và đánh giá về một bãi tắm dưới chân núi, xa xa còn thấy cả mũi sư tử đầy kiêu hãnh.

Ghé vào bãi Bàng, một bãi tắm nhỏ có thể tiếp cận bằng đường bộ, cả nhóm thích thú bơi lội và đùa vui trong làn nước biển trong trẻo, lùa chân vào đám rong biển dày dặc hay nhảy nhót trên những viên đá cuội khổng lồ chạy dọc mép nước, phấn khích nghĩ đến kế hoạch chinh phục một bãi biển không tên của Sơn Trà vào ngày mai…

Ngao du Sơn Trà

Từ thành phố Đà Nẵng, nhìn về phía Đông Bắc, Bán đảo Sơn Trà ẩn hiện trong những đám mây trắng đục, cao ngất chìm khuất trong mây trời. Để cảm nhận sự hùng vĩ của núi non trùng điệp, sự lãng mạn phiêu bồng của mây núi hoà quyện và sự kỳ thú của thiên nhiên hoang dã của Sơn Trà, các tour du lịch khám phá rừng luôn hấp dẫn du khách.

Cây cầu dây võng Thuận Phước ngạo nghễ vắt ngang qua eo biển Đà Nẵng, nơi cuối sông đầu biển đã nối nhịp trung tâm thành phố sôi động với bán đảo Sơn Trà lắng đọng trong sự thanh bình. Cánh rừng nguyên sinh xanh thẳm kéo dài đến tận chân mây hoà quyện với màu xanh ngọc bích của nước biển Đông bao bọc xung quanh giờ đây đã nằm trong lòng thành phố, trở thành mái nhà xanh làm dịu mát nhịp sống sôi động, hối hả của một thành phố trẻ, năng động.

< Non nước Sơn Trà.

Bán đảo Sơn Trà như nàng công chúa được đánh thức sau giấc ngủ dài xuyên thế kỷ, bừng dậy với vẻ đẹp lộng lẫy đầy sức quyến rũ. Những đỉnh núi cao chập chùng lãng đãng mây phủ, những đồi sim đan kín hai bên lối đi và cả thành phố như tấm bản đồ sống động mở ra trước mắt là những gì du khách sẽ được chiêm ngưỡng khi đến với Sơn Trà.

Từ trung tâm thành phố, chỉ mất 10 phút chạy xe máy, chúng tôi đã đặt chân lên Bán đảo.

< Lên đỉnh Bàn Cờ.

Con đường chạy theo lưng chừng triền núi được trãi nhựa phẳng lỳ, hai bên đường rợp bóng cây.

Và mọi ồn ào, náo nhiệt của thành phố đã lùi lại phía sau trả lại đây không gian tĩnh lặng, trong lành, chỉ còn lại tiếng gió đuổi nhau trên những tán cây, tiếng chim hót véo von và tiếng suối chảy róc rách hoà cùng nhau tạo thành bản tình ca trong trẻo của núi rừng. Càng lên cao, không khí càng trong lành, mát dịu.

< Trạm Rađa 29.

Chúng tôi chọn Trạm Rađa 29 của Quân chủng phòng không Không quân Việt Nam làm nơi dừng chân đầu tiên. Nơi đây có độ cao 621m so với mực nước biển, do Mỹ xây dựng từ năm 1965, từng được mệnh danh là cặp mắt thần Đông Dương. Đứng tại chân trạm chúng tôi mới tin rằng mình đã thực sự chinh phục đỉnh Sơn Trà, nơi mà trước đây khi khi đứng ở thành phố, nhìn về bán đảo thấy những quả cầu trắng nhô trên đỉnh đồi chỉ ước một lần được đặt chân đến.

< Lên đỉnh Sơn Trà.

Mở ra trước mắt chúng tôi là cả thành phố rộng lớn: biển cả, sông Hàn, những con đường ngược xuôi, những toà nhà cao vút hiện ra rõ mồn một, thành phố Đà Nẵng tuyệt đẹp được thu gọn trong một tầm nhìn.

Rời trạm Rađa, chúng tôi đến tiểu khu 621. Dừng xe lại ven đường để đi bộ khám phá rừng già Sơn Trà. Đặt chân trên những thảm lá khô ẩm ướt, chúng tôi lội rừng trong cảm giác thích thú, ngắm những loại nấm dại đủ màu sắc mọc ven đường mòn, những chú cua núi mang màu sắc lạ mắt với thân đỏ chân đà bò hiền lành ven dòng suối cát.

< Cù Lao Chàm nhìn từ bán đảo Sơn Trà (ở góc này Cù Lao Chàm thật gần)

Dòng suối cát, chúng tôi tạm gọi như vậy khi thấy một dòng cát chảy dài dọc theo đường mòn, chỉ toàn là cát vàng, không lẫn bất cứ tạp chất nào khác trong khi xung quanh là đất, đá và lá khô.

Càng đi sâu vào rừng già, thảm thực vật càng phong phú. Những tảng đá to phủ kín cây dây leo nở hoa tím biếc, những cây sơn tuế ( có nguồn gốc Malaysia) đang bung những chồi non mượt mà, những cây chò cao vút thân to 3 người ôm không xuể sừng sững nối tiếp nhau.

Và voọc chà vá chân nâu, loài thú quý hiếm đang chuyền cành tìm thức ăn trên đầu chúng tôi. Chỉ 2 km đường rừng, chúng tôi đã khám phá ra bao điều kỳ thú của thiên nhiên.

Tiếp tục cuộc hành trình, chúng tôi chinh phục những đỉnh cao ngất ngưỡng của Sơn Trà. Con đường dốc võng uốn lượn giữa bạt ngàn cây xanh mở ra trước mắt những đỉnh đồi nối tiếp nhau trùng điệp. Càng lên cao mây càng dày đặt. Cả đoàn người chìm lấp trong mây, mây bảng lảng, vấn vít lấy chân người.

< Tiên ông trên đỉnh Bàn Cờ.

Nhưng cũng thật lạ, mây ùn đến rồi tản đi rất nhanh, chỉ trong chốc lát bầu trời trở lại trong veo. Và chúng tôi đi trên cung đường xanh thẫm của sim, những rặng sim đang vào mùa cho quả, trái trĩu cành đan vào nhau tạo nên một đoạn đường rợp bóng sim.

Rải rác ven đường, những chủ khỉ, sóc, chồn thảnh thơi ngồi sưởi nắng. Sau khi lên đến đỉnh cao 650 của Đỉnh bàn Cờ, xe bắt đầu đổ dốc. Mở ra trước mắt là biển cả mênh mông, bên này là Bãi Bắc có bờ cát phẳng vàng ươm, yên sóng như mặt hồ, bên này là Bãi Nam mặt biển phẳng lặng, xanh thẫm như thảo nguyên bao la. Con đường trãi nhựa thênh thang làm ranh giới giữa một bên là biển rộng, một bên là rừng cao đã nối nhịp giữa sườn Đông và sươn Tây, đưa Sơn Trà gần hơn trong hành trình về với thiên nhiên.

Du lịch, GO! - Theo trang thông tin điện tử Đà Nẵng, Csg.Danang, internet

Thursday, 1 December 2011

Nhiều người đang sinh sống và làm việc tại Đà Nẵng, Quảng Nam, có thể nhớ và kể vanh vách những ký ức về quần đảo Cát Vàng, nơi họ từng ra công tác. Những người mà PV Tiền Phong trò chuyện dưới đây là một trong số ấy.

Giữ đảo - bao dung và quyết liệt

85 tuổi, ông Lữ Điều (quận Thanh Khê - Đà Nẵng) quắc thước, đi lại nhanh nhẹn, giọng oang oang. Ông chỉ hơi lãng tai, hậu quả của những năm tháng quân ngũ. Đặc biệt, tâm trí của ông Điều vẫn như in những tháng ngày tươi đẹp ở Hoàng Sa.
Với ông, 3 tháng quân ngũ ở hòn đảo quê hương giữa trùng khơi sẽ không bao giờ quên, bởi ở đó, ông đã có những kỷ niệm, đẹp và dữ dội.

28 tuổi, chàng thanh niên xứ biển Nam Ô (quận Liên Chiểu - Đà Nẵng bây giờ) chỉ mới bước ra khỏi lũy tre làng đúng 2 năm quân ngũ. Bỗng chốc một ngày, trát kêu gọi đi Hoàng Sa của Quốc trưởng Bảo Đại về Nam Ô. Làng ven biển xôn xao, bởi với họ, Hoàng Sa lúc đó dường như ở đâu xa thẳm. Chàng trai Lữ Điều không hề mảy may lo lắng, lập tức xung phong đi Hoàng Sa.

“Làng biển Nam Ô, chỉ duy nhất tui và ông Lê Hữu xung phong đi Hoàng Sa. Ông Hữu mất rồi, tui đã già, nhưng 3 tháng ở đảo không lúc nào phai mờ” - Ông Điều nhớ lại. Một ngày hè tháng 7-1952, ông cùng nhiều anh em ở khắp vùng miền bước chân lên chiến hạm ra Hoàng Sa.

< Ông Lữ Điều với những tờ nhật ký ghi lại tháng ngày ở Hoàng Sa.

Thế nhưng, có đặt chân lên Hoàng Sa mới biết, không hề đơn giản như ông nghĩ. Ông không nhớ rõ là ngày nào, nhưng đó là tháng 7, trời nắng chang chang, biển lặng bình yên xanh biếc, tàu lớn chở băng băng ra Hoàng Sa. Một trung đội như vậy gồm 32 người, đủ mọi thành phần, từ Huế đến Đà Nẵng, Quảng Nam. Khoảng 4 - 5 người làm nhiệm vụ ở nha khí tượng Sài Gòn (cũ), số còn lại được trang bị súng ống với nhiệm vụ giữ đảo.

Dù là tàu lớn, nhưng chuyến hải trình ra Hoàng Sa lần đầu trong đời của ông Điều cũng phải mất tới 24 tiếng đồng hồ. Chỉ có ông và ông Lê Hữu cùng mấy người khác vốn là trai xứ biển nên không say sóng. Số còn lại nằm bẹp, dù biển lặng. Hai ngày sau, khoảng 5 giờ chiều tàu cập Hoàng Sa, cả trung đội hò reo, vui sướng khôn tả. Vui sướng chỉ bởi một lý do duy nhất: Hoàng Sa quá đẹp.

Ba tháng đóng quân ở Hoàng Sa, quãng thời gian mà ông nói là sống ở thiên đường, chỉ không có một chữ “nếu” duy nhất. “Hoàng Sa đẹp như tranh vẽ, khí hậu mát mẻ trong lành, biển khơi thì tôm cá mực nhiều vô kể, muốn ăn chỉ cần cầm xiên, dao xuống biển là có. Bọn tui chỉ canh cánh điều duy nhất là làm sao giữ đảo vững vàng” - ông Điều cho biết.

Ông Điều nhớ, mới ra Hoàng Sa được một tuần, trong lúc gác, tàu cá Trung Quốc đã vào đảo. “Tui nhớ kỹ quân giữ đảo kíp trước dặn rằng, cần phải cương quyết nhưng khôn khéo. Lần này cũng vậy, tàu cá vào đảo, mấy ngư dân nước họ đổ bộ lên, đi lại ngó nghiêng.

< Cảnh sát biển Việt Nam dõi theo ngư dân.

Chúng tôi ra nói thẳng, đây là hòn đảo của Việt Nam, thuộc chủ quyền lãnh thổ của Việt Nam, mấy ông vào có việc gì phải xin phép đàng hoàng. Họ nói tàu bị hết nước ngọt, vào xin. Chúng tôi vui vẻ cấp nước ngọt, cho cả lương thực nữa, họ cảm động lắm.

Lúc tàu họ quay ra khơi, tui dặn kỹ thuyền trưởng: Chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ tàu cá của các anh khi hoạn nạn, nhưng xin nhớ kỹ, đây là đảo của chúng tôi. Họ líu ríu nghe lời và đi thẳng” - tia mắt ông Điều như sáng lên khi kể về lần “đẩy đuổi” tàu Trung Quốc vào năm 1952 ra khỏi Hoàng Sa.

Lần khác, khi trung đội của ông sắp rời Hoàng Sa, một tàu cá Trung Quốc cập đảo xin được cấp cứu, trên tàu, một thuyền viên đang bệnh nặng. Ông Điều cùng y tá trên đảo thức trắng đêm chữa bệnh cho ngư dân này. Hôm sau, bệnh thuyên giảm. Tàu cá Trung Quốc quá cảm kích đã tặng cho ông bộ lưỡi câu mực. “Tui đưa bộ lưỡi câu về Đà Nẵng đánh cá, thời gian sau thì mất. Đến giờ vẫn thấy tiếc” - ông Điều chặc lưỡi.


Hoàng Sa như ngấm vào máu...

Đã rất già và ít nhiều quên lãng, nhưng với ông Mai Tiễn (Nam Ô - Liên Chiểu, Đà Nẵng) thì quãng đời ở Hoàng Sa luôn được lưu lại. Ông Tiễn xung phong ra Hoàng Sa mùa hè 1970, trong chế độ Sài Gòn cũ. Xung phong tới 2 lần trong 2 năm liên tiếp.


< "Có ra mới biết, cuộc sống ở Hoàng Sa như thiên đường. Bây giờ, tui vẫn ước gì được quay lại, sống nốt quãng đời ở đó." - Ông Mai Tiễn .

“Lần đầu đi, vợ con phản đối dữ lắm, ai cũng nói ra đó là bỏ mạng, không đường về. Nhưng có ra mới biết, cuộc sống ở Hoàng Sa như thiên đường. Bây giờ, tui vẫn ước gì được quay lại, sống nốt quãng đời ở đó” - ông Tiễn trầm ngâm.

Cũng như những người đã ra đảo lần trước, nhiệm vụ của ông Tiễn là cầm súng giữ Hoàng Sa, nhưng quãng thời gian ông đi, tình hình ở Hoàng Sa phức tạp hơn nhiều bởi tàu nước ngoài thường xuyên vào quấy nhiễu. “Chúng tôi luôn canh gác cẩn mật, hệ thống liên lạc từ đảo về Đà Nẵng, Sài Gòn được nối thông 24/24. Chúng tôi ghi chép và báo cáo lại từng chi tiết nhỏ” - ông Tiễn kể.

Những ngày cuối cùng trên Hoàng Sa trong lần thứ nhất ra đảo, ông Tiễn bị biến chứng sa ruột, phải cấp tốc lên tàu về đất liền chữa trị. Nhưng, chỉ sau 3 tháng nghỉ dưỡng, khi bệnh tình thuyên giảm, ông lại làm đơn xung phong đi Hoàng Sa.

“Chúng tôi canh đảo, làm chung với các anh bên đội khí tượng, cùng ăn uống chia sẻ thực phẩm. Dầu ăn, mắm muối đã có tàu thường xuyên ra cung cấp, gạo thì dự trữ. Tui lại thường xuyên xuống biển xiên được cá, mực. Sống trên đảo khí hậu trong lành, ăn hải sản tươi thường xuyên, ai cũng phương phi khỏe mạnh. Tui trở về có mang theo một vỏ ốc u lớn từ Hoàng Sa, sau cho người em làm tù và đi thổi ở các hội hè”.

Vợ ông Tiễn, bà Bùi Thị Giai nói: Giờ ổng quên nhiều, nhưng mấy năm trước, bọn trẻ thường tụ tập nghe ổng kể chuyện giữ đảo Hoàng Sa, đứa nào cũng thích thú. Hoàng Sa giờ như thấm vào máu ổng rồi.

Sau lần trở về thứ 2 từ Hoàng Sa, người đàn ông xứ biển Mai Tiễn không còn cơ hội ra đó nữa, bởi thế, giờ đây dù sống sát bên bờ biển, ngày ngày thấm đượm mùi tanh nồng của cá tôm, nhưng tâm tưởng ông Tiễn vẫn hướng về Hoàng Sa. Cũng như ông Lữ Điều, điều hối hận nhất của ông Tiễn là không giữ lại chút kỷ vật nào từ Hoàng Sa, hòn đảo mà cả hai ông khó còn cơ hội quay lại

Du lịch, GO! - Theo báo Tiền Phong

Du lịch, GO!: Hoàng Sa, ngày ấy không quên...
Du lịch, GO!: Đất trời Hoàng Sa
Quần đảo Hoàng Sa trong ký ức nhiều thế hệ người Việt Nam
Chùa Thánh Chúa (Thánh Chúa tự) được dựng trên một gò đất cao vào giữa thế kỷ XI thuộc địa phận thôn Hậu, xã Dịch Vọng, huyện Từ Liêm, thành phố Hà Nội.

Đầu thế XVII một bộ phận thôn Hậu tách ra thành lập xã Mai Dịch. Từ đó đến nay chùa là chung của nhân dân hai xã Dịch Vọng và Mai Dịch. Bởi vậy mà nhân dân trong vùng còn lưu lại câu ca:

Mai Hậu cùng chung một ngôi chùa
Qua bao thế kỷ vẫn như xưa
Chùa chính bảy gian hai nhà tổ
Bảy mươi pho tượng mấy lần tô…

Đây là một trong những di tích quý hiếm từ thời Lý còn lại, một chứng tích văn hóa Thăng Long. Hiện nay, do quy hoạch mới chùa Thánh Chúa nằm trong khu vực trường Đại học sư phạm Hà Nội I (Cây số 8 đường Hà Nội – Sơn Tây).

< Cổng chùa.

Chùa Thánh Chúa là một ngôi chùa cổ thờ Phật và Nguyên phi Ỷ Lan. Trong chùa còn một số bút tích và hiện vật quý hiếm nói đến lịch sử ngôi chùa như: câu đối treo ở tiền đường, chuông làm bằng đồng thau niên hiệu Minh Mạng thứ chín (1828), Khánh làm bằng đồng, kiểu cánh dơi, nặng 125 cân, niên hiệu Thiệu Trị thứ 5 (1845). Chùa gồm nhiều hạng mục công trình như: Cổng Tam quan, gác chuông, tòa Tam Bảo, nhà thờ Mẫu, nhà thờ Tổ, điện thờ Nguyên phi Ỷ Lan.

Sách Đại Viêt sử ký toàn thư, tập một kỷ nhà Lý có chép: “Quí Mão, chương Thánh gia Khánh năm thứ 5 (1064) Tống Gia Hựu năm thứ 8. Bấy giờ vua Xuân Thu đã ngoài 40 tuổi mà chưa có con trai nối dõi, sai tri hậu nội nhân Nguyễn Bông làm lễ cầu tự ở chùa Thánh Chúa sau đó Ỷ Lan phu nhân có mang sinh hoàng tử Càn Đức tức vua Lý Nhân Tông  (1066 – 1128)”.

Chùa Thánh Chúa là một trong số 100 chùa chiền được Nguyên phi Ỷ Lan tu sửa, nơi đây Nguyên phi và các vị vua nhà Lý thường lui tới để nghiên cứu Phật pháp.

Ngôi chùa còn gắn bó với tuổi thơ của vua  Lê Thánh Tông, một vị minh quân, một nhà thơ, nhà văn hóa lớn trong lịch sử của dân tộc. Sử cũ chép lại rằng: đầu thế kỷ XV Nghi Dân có tội với triều đình không được nối ngôi, nên kết bè đảng làm phản, đang đêm bắc thang vào thành Thăng Long đốt cung điện, vua Lê Thánh Tông lúc bấy giờ còn nhỏ, phải chạy lánh nạn đổi áo ở lẫn với Tăng Tiểu tại chùa Thánh Chúa, sau đó hai tôi trung của triều đình là Nguyễn Xí và Đinh Liệt – danh tiếng từ thời Lê Lợi trừ khử Nghi Dân và đón vua về cung cũ. Điều đáng lưu ý là ở Hà Nội, ngày nay chỉ còn vài nơi in dấu vết vua Lê Thánh Tông đó là: chùa Huy Văn, chùa Ngọc Hồ và chùa Thánh Chúa.

Chùa Thánh Chúa được Bộ Văn hóa công nhận là di tích lịch sử - văn hóa ngày 21/11/1989.

Du kịch, GO! - Theo Tổng cục Du lịch, internet

Công ty du lịch

Công ty du lịch >>> Siêu thị mevabe dành cho mẹ và bé ,quần áo trẻ em >> thời trang trẻ em
Lên đầu trang
Tự động đọc truyện Dừng lại Lên đầu trang Xuống cuối trang Kéo lên Kéo xuống