Ngày quay lại “miền biển ngọt”, miền biển mà tôi tự cho là ngọt. Có thể nhiều người thắc mắc, biển sao lại ngọt...
Nhưng tôi cam đoan là như thế, nếu một lần bạn được đến nơi đây. Nơi có sự ngọt ngào của xứ dừa, của cánh đồng dưa hấu, của những nồi ốc mỡ, những mảnh lưới đầy cá ngát và ngọt nhất vẫn là tình cảm của anh.
Anh đã tâm sự với tôi. Dưới miền này, cái gì cũng thiếu, chỉ có tình cảm không bao giờ thiếu. Câu nói ấy làm tôi suy nghĩ trong suốt một đêm tại nơi đây. Và tự hứa với lòng mình, một ngày nào đó sẽ quay lại, và mang thêm những người bạn để cảm nhận được tình cảm của anh đối với 4 người chúng tôi trong chuyến đi lạc giữa một vùng xa lạ ngày ấy.
Nhật ký chuyến đi:
Cái ngày đầu tiên, đặt chân đến cũng là do duyên số. Cách đây chưa đầy 2 tháng, chúng tôi đã cố tìm đến 1 vùng biển, nơi có khu bảo tồn thiên nhiên Thạnh Hải để đến với rừng ngập mặn, khu bảo tồn, tiện thể nơi đây cũng là 1 vùng đất thiêng, nơi tập kết mà người ta gọi là đường HCM trên biển.
< Con đường dẫn chúng tôi ra biển.
Cái duyên số không thể đến với rừng ngập mặn để tiến ra biển được, vì muốn đi phải băng qua 1 khu đầm lầy. Trong khi đó trời đã sẫm tối. (Người ta nói trong khu rừng ngập mặn này có rất nhiều rắn)
< Có đoạn phải khiêng xe như thế này.
Đoàn quyết định tìm chổ dừng chân và sẽ cắm trại trên biển. Đi loanh quanh từ 5h đến 8h tối mới tìm được bãi đáp mà trong lúc vừa tới cũng không biết mình đang ở trên biển.
Chạy hoài trong cánh đồng dưa hấu (lúc đó người ta trồng toàn dưa hấu) chạy đến khi, dưới bánh xe nghe tiếng tủm tủm của nước (theo cảm tính). Nhìn xa qua dải cát mới nghĩ là mình đang trên bờ biển. Cả đoàn coi như vừa mừng vừa lo. Mừng vì đã tìm được biển, lo vì nơi đây không 1 căn nhà, không một bóng người.
Anh Ku Kòy (trưởng đoàn) nói: Dù cho thế nào đi nữa nhất định phải ở đây. Không thể quay về được. (Nếu có quay về không biết tìm được đường ra không nữa). Đoàn quyết định chạy dọc bờ biển tìm nhà dân hoặc khu du lịch và xin cắm trại gần nhà dân cho an toàn.
Chạy 1 đoạn gặp ngay căn nhà hoang (Sau này nghe anh Điền kể lại là trước đây người ta làm du lịch, nhà hàng, sau đó bị biển đánh sập). Lúc này ai nấy cũng bủn rủn tay chân. Vừa lo, vừa sợ.
Quyết định chạy tiếp. Đi được thêm khoảng 2km thấy 1 căn nhà có ánh đèn. anh KuKoy chạy vào liên hệ. Nhưng vào chỉ thấy đèn sáng mà không có người. Thế là hồi hộp chạy ra, đi dọc bờ biển tiếp. Hy vọng sẽ tìm được khu du lịch khác hay nhà dân.
Đi thêm khoảng 1km nữa thì thấy 2 căn nhà sát nhau. Căn nhà mà chuyến đi vừa rồi lại đến. Đêm đó chúng tôi có 1 phen hú hồn. Khi bị lạc giữa cánh đồng dưa và 1 căn nhà hoang, 1 căn nhà có đèn mà không có người.
Gia đình anh Điền đón tiếp chúng tôi nhiệt tình như vốn những gì dân dã vẫn hay nói là Nghèo mà có tình.
< Chuẩn bị đồ nghề.
Buổi tối hôm đó, sau khi xin ngủ gần nhà, nhưng gia đình đã đồng ý và nói: “Nếu lỡ tới đây thì ngủ tại đây luôn”. Nhưng vốn cái tính thích “ăn bờ, ở bụi”, thích phiêu lưu chúng tôi mới đến được nơi này và xin ngủ ngoài bờ biển.
Anh lại lủi thủi vào rừng dương, vác rựa chặt cho 2 cây trụ, và chôn 2 cây trụ đó trên bãi cát, để chúng tôi có thể cột võng mà ngủ.
Đoàn chỉ có 4 người. Kau (tôi), anh Ku Kòy, chị Bằng Lăng và Quí. Anh Ku Kòy mang võng nên ngủ võng, còn lại 3 người ngủ lều mang sẵn. Tự nghĩ lại, có lẻ chúng tôi may mắn tìm được nhà anh Điền chứ không thì không biết sẽ lo sợ như thế nào.
Anh Điền mang vội vài trái dưa hấu vừa hái ngoài vườn mời chúng tôi và gọi 2 ông anh láng giềng gần đó ngồi nói chuyện và kể vì sao tới được đây. Sau đó 11h chúng tôi được tự do thỏa mái ngắm trăng, nghe sóng biển vỗ rì rào.
< Anh kéo lên cho chúng tôi gỡ.
Có trăng tròn, có gió, có sóng biển, được nằm đong đưa trên võng giữa một bãi cát. Cứ như mình đang nằm trên thiên đường.
Sáng hôm sau, tôi ngủ dậy sớm. Vì tôi đi chơi đâu cũng hay có cái tật tận hưởng nên thời gian ngủ ít. Cố dậy sớm tìm cho mình cảm giác bình minh nơi xứ lạ. Sau khi đánh thức đoàn dậy, đánh răng rửa mặt.
< Cá đối và cá ngát.
Ôi, bình minh ở đây đẹp và yên bình làm sao. Phản chiếu trên mặt biển như một bức tranh đẹp siêu lòng người khách lạ.
Anh Điền rủ chúng tôi đi kéo lưới, gỡ cá ngát, cá đối. Thế là đoàn có một phen được hú hí với biển, với lưới. Làm ngư dân thứ thiệt. Nào là kéo lưới, lượm ốc, đào còng. Tha hồ tung tăng, tạo dáng trên biển.
< Ốc mỡ.
Chính những con cá kéo được, vợ anh nấu một nồi canh cá ngát nấu bông thiên lý thiệt bự, cá đối thì chiên giòn để đãi cho chúng tôi. Đoàn có một bữa no nê hê hả với các món ăn dân dã dường như nơi nào cũng có nhưng không ngon như thế nào.
Khi chia tay anh mà lòng chợt buồn không biết là khi nào mới gặp lại anh. Như đã hứa với anh và với miền biển này là một ngày không xa sẽ ghé lại thăm anh.
Từ trong đáy lòng, tôi cảm thấy miền biển này rất ngọt dù nó không đẹp như biển Phan Thiết hay Nha Trang, nhưng nó có 1 vẻ đẹp rất khác, rất chân chất tình cảm.
Du lịch, GO! - Theo Kaurita - Yume
Nhưng tôi cam đoan là như thế, nếu một lần bạn được đến nơi đây. Nơi có sự ngọt ngào của xứ dừa, của cánh đồng dưa hấu, của những nồi ốc mỡ, những mảnh lưới đầy cá ngát và ngọt nhất vẫn là tình cảm của anh.
Anh đã tâm sự với tôi. Dưới miền này, cái gì cũng thiếu, chỉ có tình cảm không bao giờ thiếu. Câu nói ấy làm tôi suy nghĩ trong suốt một đêm tại nơi đây. Và tự hứa với lòng mình, một ngày nào đó sẽ quay lại, và mang thêm những người bạn để cảm nhận được tình cảm của anh đối với 4 người chúng tôi trong chuyến đi lạc giữa một vùng xa lạ ngày ấy.
Nhật ký chuyến đi:
Cái ngày đầu tiên, đặt chân đến cũng là do duyên số. Cách đây chưa đầy 2 tháng, chúng tôi đã cố tìm đến 1 vùng biển, nơi có khu bảo tồn thiên nhiên Thạnh Hải để đến với rừng ngập mặn, khu bảo tồn, tiện thể nơi đây cũng là 1 vùng đất thiêng, nơi tập kết mà người ta gọi là đường HCM trên biển.
< Con đường dẫn chúng tôi ra biển.
Cái duyên số không thể đến với rừng ngập mặn để tiến ra biển được, vì muốn đi phải băng qua 1 khu đầm lầy. Trong khi đó trời đã sẫm tối. (Người ta nói trong khu rừng ngập mặn này có rất nhiều rắn)
< Có đoạn phải khiêng xe như thế này.
Đoàn quyết định tìm chổ dừng chân và sẽ cắm trại trên biển. Đi loanh quanh từ 5h đến 8h tối mới tìm được bãi đáp mà trong lúc vừa tới cũng không biết mình đang ở trên biển.
Chạy hoài trong cánh đồng dưa hấu (lúc đó người ta trồng toàn dưa hấu) chạy đến khi, dưới bánh xe nghe tiếng tủm tủm của nước (theo cảm tính). Nhìn xa qua dải cát mới nghĩ là mình đang trên bờ biển. Cả đoàn coi như vừa mừng vừa lo. Mừng vì đã tìm được biển, lo vì nơi đây không 1 căn nhà, không một bóng người.
Anh Ku Kòy (trưởng đoàn) nói: Dù cho thế nào đi nữa nhất định phải ở đây. Không thể quay về được. (Nếu có quay về không biết tìm được đường ra không nữa). Đoàn quyết định chạy dọc bờ biển tìm nhà dân hoặc khu du lịch và xin cắm trại gần nhà dân cho an toàn.
Chạy 1 đoạn gặp ngay căn nhà hoang (Sau này nghe anh Điền kể lại là trước đây người ta làm du lịch, nhà hàng, sau đó bị biển đánh sập). Lúc này ai nấy cũng bủn rủn tay chân. Vừa lo, vừa sợ.
Quyết định chạy tiếp. Đi được thêm khoảng 2km thấy 1 căn nhà có ánh đèn. anh KuKoy chạy vào liên hệ. Nhưng vào chỉ thấy đèn sáng mà không có người. Thế là hồi hộp chạy ra, đi dọc bờ biển tiếp. Hy vọng sẽ tìm được khu du lịch khác hay nhà dân.
Đi thêm khoảng 1km nữa thì thấy 2 căn nhà sát nhau. Căn nhà mà chuyến đi vừa rồi lại đến. Đêm đó chúng tôi có 1 phen hú hồn. Khi bị lạc giữa cánh đồng dưa và 1 căn nhà hoang, 1 căn nhà có đèn mà không có người.
Gia đình anh Điền đón tiếp chúng tôi nhiệt tình như vốn những gì dân dã vẫn hay nói là Nghèo mà có tình.
< Chuẩn bị đồ nghề.
Buổi tối hôm đó, sau khi xin ngủ gần nhà, nhưng gia đình đã đồng ý và nói: “Nếu lỡ tới đây thì ngủ tại đây luôn”. Nhưng vốn cái tính thích “ăn bờ, ở bụi”, thích phiêu lưu chúng tôi mới đến được nơi này và xin ngủ ngoài bờ biển.
Anh lại lủi thủi vào rừng dương, vác rựa chặt cho 2 cây trụ, và chôn 2 cây trụ đó trên bãi cát, để chúng tôi có thể cột võng mà ngủ.
Đoàn chỉ có 4 người. Kau (tôi), anh Ku Kòy, chị Bằng Lăng và Quí. Anh Ku Kòy mang võng nên ngủ võng, còn lại 3 người ngủ lều mang sẵn. Tự nghĩ lại, có lẻ chúng tôi may mắn tìm được nhà anh Điền chứ không thì không biết sẽ lo sợ như thế nào.
Anh Điền mang vội vài trái dưa hấu vừa hái ngoài vườn mời chúng tôi và gọi 2 ông anh láng giềng gần đó ngồi nói chuyện và kể vì sao tới được đây. Sau đó 11h chúng tôi được tự do thỏa mái ngắm trăng, nghe sóng biển vỗ rì rào.
< Anh kéo lên cho chúng tôi gỡ.
Có trăng tròn, có gió, có sóng biển, được nằm đong đưa trên võng giữa một bãi cát. Cứ như mình đang nằm trên thiên đường.
Sáng hôm sau, tôi ngủ dậy sớm. Vì tôi đi chơi đâu cũng hay có cái tật tận hưởng nên thời gian ngủ ít. Cố dậy sớm tìm cho mình cảm giác bình minh nơi xứ lạ. Sau khi đánh thức đoàn dậy, đánh răng rửa mặt.
< Cá đối và cá ngát.
Ôi, bình minh ở đây đẹp và yên bình làm sao. Phản chiếu trên mặt biển như một bức tranh đẹp siêu lòng người khách lạ.
Anh Điền rủ chúng tôi đi kéo lưới, gỡ cá ngát, cá đối. Thế là đoàn có một phen được hú hí với biển, với lưới. Làm ngư dân thứ thiệt. Nào là kéo lưới, lượm ốc, đào còng. Tha hồ tung tăng, tạo dáng trên biển.
< Ốc mỡ.
Chính những con cá kéo được, vợ anh nấu một nồi canh cá ngát nấu bông thiên lý thiệt bự, cá đối thì chiên giòn để đãi cho chúng tôi. Đoàn có một bữa no nê hê hả với các món ăn dân dã dường như nơi nào cũng có nhưng không ngon như thế nào.
Khi chia tay anh mà lòng chợt buồn không biết là khi nào mới gặp lại anh. Như đã hứa với anh và với miền biển này là một ngày không xa sẽ ghé lại thăm anh.
Từ trong đáy lòng, tôi cảm thấy miền biển này rất ngọt dù nó không đẹp như biển Phan Thiết hay Nha Trang, nhưng nó có 1 vẻ đẹp rất khác, rất chân chất tình cảm.
Du lịch, GO! - Theo Kaurita - Yume
0 comments:
Post a Comment