Từ chuyến đi Đà Nẵng - Thạnh Mỹ - Khâm Đức... đã về đến nay, cứ săm soi ảnh là mình lại tiếc nuối điều này: Bãi Chuối và đỉnh mũi Hải Vân - nơi muốn đến nhưng bọn mình đã không đến được!
< Từ cua tử thần 1 trên đèo Hải Vân (phía Đà Nẵng) nhìn vào: đường như thế này.
Một nơi không dấu chân người (ngoại trừ những người khai phá đường, người tử nạn và người cứu hộ) thì chắc chắn sẽ vô cùng đẹp đến mức đầy đủ nhất của cụm từ "hoang sơ" đến tận cùng.
< Bãi Chuối nhìn từ toa xe lửa Bắc Nam. Một "đống" hình trên Google Panoramio nhưng đã có ai đến được chưa?
Tại sao vậy nhỉ, đường có xấu thật nhưng mình cho rằng không quá sức tệ - cũng còn tương đối chạy xe được kia mà?
Hãy cứ trông các phượt gia nhà forum Phượt.com > lắm lúc bùn đất ngập cả nửa bánh xe nhưng người ta vẫn đến đích được kia mà?
< Đoạn chạy xe một mình do "nửa kia" thấy đường xốc quá, xuống đi bộ...
Bọn mình cũng từng chạy những đoạn đường đất phát khủng còn khiếp hơn khúc đường này nhưng vẫn vượt qua được nhưng đến đây tại sao lại chần chừ rồi... quay ra nhỉ?
< Nhưng vào khúc trong, đường bằng phẳng hơn. Đúng ra bọn mình lại phải tiếp tục đèo nhau mà đi nữa chứ?
"Nổi ám ảnh" (xem comment ở đây) chỉ có trong tim bà xã lúc ấy và "nửa kia" không hề nói ra cho đến lúc về nhà, còn tính mình thì giỏi chịu cực - Lúc vào lối mòn này cũng không đói (vì qua bữa tại Lăng Cô rồi), nước uống thì có đầy đủ, vậy mà...
< Đỉnh núi Hải Vân, cao hơn đỉnh đèo nhiều. Hình như do vị thế này nên mây thường quy tụ lại trên đèo - ưu tiên hơn trên đỉnh núi.
Thật tình mình không lý giải được ngoài việc bà xã cứ cho là có một thế lực siêu nhiên nào đó đã sai khiến mình nhục chí, trở ra - Riêng mình thì không tin điều này, cho là dị đoan.
< Đoạn trong như thế này. Chả hiểu nghĩ sao lại không đi, hic...
Đành! đàng nào cũng đã về rồi. Chắc chắn là nếu có một chuyến đến Đà Nẵng lần 2, ghé đèo Hải Vân lần nữa thì mình sẽ không bao giờ để vuột mất cơ hội đến bãi Chuối, đến những đỉnh cao của mũi Hải Vân và khám phá những bãi đá phía nam kỳ bí tại chốn này.
< Nhìn tít phía xa là làng Hòa Vân và bãi Lê Hùng...
Cái chấm trong ảnh là chú bọ rùa đang bay.
Nếu các bạn có địp đi cung đường này, nếu thích tô điểm chuyến đi bằng một cuộc phiêu lưu mạo hiểm nhỏ thì bạn hãy thử một lần. Mình chắc chắn một điều là những nơi kể trên tại mũi Hải Vân cực kỳ hoang sơ, hiếm dấu chân người. Tìm thông tin trước trên net thì không hề có đâu vì chả ai đến cả ngoại trừ những người khởi công ủi đường, và 2 trong số đó đã tử nạn khiến con đường "du lịch" mũi Hải Vân buộc phải bỏ hoang từ giữa năm 2009 đến nay.
< Bãi Chuối trong ảnh vệ tinh. Bạn có thể xem tại đây.
Không còn thi công, công việc dang dở nhưng vẫn còn đường, và đường thì như bạn thấy đó: đường đất đá khá gồ ghề. Nếu tính từ cua Tử Thần 1 vào đến bãi Chuối sẽ khoảng 6km. Tính từ cua Tử Thần đến bãi suối phía Nam khoảng 9km. từ cua Tử Thần đến đỉnh mũi Hải Vân cũng tương tự.
< Bãi Chuối trên Panoramio, xem đỡ buồn.
Vậy, vài thông tin mình nắm được có thể giúp bạn nào muốn đi có thể chuẩn bị trước tinh thần và vật chất:
- Đoạn dầu đường đất rộng nhưng càng về trong càng nhỏ dần, nhất là các đoạn băng rừng xuống các "đích": có thể cỏ cây đã mọc xâm lấn nhiều. Nên cẩn thận coi chừng rắn.
- Do đá và dốc nhiều nên cần chạy chậm theo những chổ bằng phẳng, không chở quá nặng - bị đá chém tét vỏ là toi đấy.
< Tra cứu bản đồ trước và trong khi đi thật cẩn thận để tránh bị lạc đường.
- Cần phải xem kỹ bản đồ Wikimapia (phóng lớn lên: bạn sẽ thấy rất rõ đường đi, các đường nhánh), nếu không có 3G xem trực tiếp thì nên chụp ảnh lại, ghi chú rõ... vì có rất nhiều ngách: dễ bị lạc đường.
- Nếu muốn có thêm nguồn thông tin thì có thể tìm gặp ông Nguyễn Bừa sống trên đỉnh đèo Hảo Vân. Ông là một trong những người leo xuống vực để tìm kiếm và đưa lên hai người xấu số tử nạn.
< Đường không quá khó, có khó là... tại ta.
- Chạy xe gắn máy: đến đoạn nào không thể chạy được nữa thì nên khóa xe và bỏ lại để đi bộ. Mình cho rằng hoàn toàn không có ai, không thể có chuyện "mất xe" được.
- Không đi một mình, nên đi ít nhất là 2 người để có gì thì hỗ trợ nhau. Từ 4 người đến... 14 người thì tuyệt vời: tới địa ngục cũng ok!
- Nên đi buổi sáng sớm để có thể trở ra vào giấc chiều tối.
< Trở ra, nhìn mây phủ trên đỉnh đèo Hải Vân giữa trưa...
- Đêm theo nước và thực phẩm, bét nhất đủ dùng cho một bữa vì... chả lẽ vào đến rồi lại quay ra thì phí "của Trời" cho: tắm táp và ngắm nghía cho thỏa chí phải một buổi là ít nhất.
- Bãi Chuối là đích đến tuyệt chiêu, nhưng mấy đích còn lại thì mình cho rằng cũng đẹp và "đã" không kém.
Mong rằng rồi cũng sẽ có nhóm bạn nào đến đó, khám phá mọi ngóc ngách trên đỉnh mũi Hải Vân, phần nhô ra biển. Bằng không thì bọn mình cũng sẽ đến đó vào lần sau - chắc chắn mình thề sẽ làm được.
Điền Gia Dũng - Du lịch, GO!
< Từ cua tử thần 1 trên đèo Hải Vân (phía Đà Nẵng) nhìn vào: đường như thế này.
Một nơi không dấu chân người (ngoại trừ những người khai phá đường, người tử nạn và người cứu hộ) thì chắc chắn sẽ vô cùng đẹp đến mức đầy đủ nhất của cụm từ "hoang sơ" đến tận cùng.
< Bãi Chuối nhìn từ toa xe lửa Bắc Nam. Một "đống" hình trên Google Panoramio nhưng đã có ai đến được chưa?
Tại sao vậy nhỉ, đường có xấu thật nhưng mình cho rằng không quá sức tệ - cũng còn tương đối chạy xe được kia mà?
Hãy cứ trông các phượt gia nhà forum Phượt.com > lắm lúc bùn đất ngập cả nửa bánh xe nhưng người ta vẫn đến đích được kia mà?
< Đoạn chạy xe một mình do "nửa kia" thấy đường xốc quá, xuống đi bộ...
Bọn mình cũng từng chạy những đoạn đường đất phát khủng còn khiếp hơn khúc đường này nhưng vẫn vượt qua được nhưng đến đây tại sao lại chần chừ rồi... quay ra nhỉ?
< Nhưng vào khúc trong, đường bằng phẳng hơn. Đúng ra bọn mình lại phải tiếp tục đèo nhau mà đi nữa chứ?
"Nổi ám ảnh" (xem comment ở đây) chỉ có trong tim bà xã lúc ấy và "nửa kia" không hề nói ra cho đến lúc về nhà, còn tính mình thì giỏi chịu cực - Lúc vào lối mòn này cũng không đói (vì qua bữa tại Lăng Cô rồi), nước uống thì có đầy đủ, vậy mà...
< Đỉnh núi Hải Vân, cao hơn đỉnh đèo nhiều. Hình như do vị thế này nên mây thường quy tụ lại trên đèo - ưu tiên hơn trên đỉnh núi.
Thật tình mình không lý giải được ngoài việc bà xã cứ cho là có một thế lực siêu nhiên nào đó đã sai khiến mình nhục chí, trở ra - Riêng mình thì không tin điều này, cho là dị đoan.
< Đoạn trong như thế này. Chả hiểu nghĩ sao lại không đi, hic...
Đành! đàng nào cũng đã về rồi. Chắc chắn là nếu có một chuyến đến Đà Nẵng lần 2, ghé đèo Hải Vân lần nữa thì mình sẽ không bao giờ để vuột mất cơ hội đến bãi Chuối, đến những đỉnh cao của mũi Hải Vân và khám phá những bãi đá phía nam kỳ bí tại chốn này.
< Nhìn tít phía xa là làng Hòa Vân và bãi Lê Hùng...
Cái chấm trong ảnh là chú bọ rùa đang bay.
Nếu các bạn có địp đi cung đường này, nếu thích tô điểm chuyến đi bằng một cuộc phiêu lưu mạo hiểm nhỏ thì bạn hãy thử một lần. Mình chắc chắn một điều là những nơi kể trên tại mũi Hải Vân cực kỳ hoang sơ, hiếm dấu chân người. Tìm thông tin trước trên net thì không hề có đâu vì chả ai đến cả ngoại trừ những người khởi công ủi đường, và 2 trong số đó đã tử nạn khiến con đường "du lịch" mũi Hải Vân buộc phải bỏ hoang từ giữa năm 2009 đến nay.
< Bãi Chuối trong ảnh vệ tinh. Bạn có thể xem tại đây.
Không còn thi công, công việc dang dở nhưng vẫn còn đường, và đường thì như bạn thấy đó: đường đất đá khá gồ ghề. Nếu tính từ cua Tử Thần 1 vào đến bãi Chuối sẽ khoảng 6km. Tính từ cua Tử Thần đến bãi suối phía Nam khoảng 9km. từ cua Tử Thần đến đỉnh mũi Hải Vân cũng tương tự.
< Bãi Chuối trên Panoramio, xem đỡ buồn.
Vậy, vài thông tin mình nắm được có thể giúp bạn nào muốn đi có thể chuẩn bị trước tinh thần và vật chất:
- Đoạn dầu đường đất rộng nhưng càng về trong càng nhỏ dần, nhất là các đoạn băng rừng xuống các "đích": có thể cỏ cây đã mọc xâm lấn nhiều. Nên cẩn thận coi chừng rắn.
- Do đá và dốc nhiều nên cần chạy chậm theo những chổ bằng phẳng, không chở quá nặng - bị đá chém tét vỏ là toi đấy.
< Tra cứu bản đồ trước và trong khi đi thật cẩn thận để tránh bị lạc đường.
- Cần phải xem kỹ bản đồ Wikimapia (phóng lớn lên: bạn sẽ thấy rất rõ đường đi, các đường nhánh), nếu không có 3G xem trực tiếp thì nên chụp ảnh lại, ghi chú rõ... vì có rất nhiều ngách: dễ bị lạc đường.
- Nếu muốn có thêm nguồn thông tin thì có thể tìm gặp ông Nguyễn Bừa sống trên đỉnh đèo Hảo Vân. Ông là một trong những người leo xuống vực để tìm kiếm và đưa lên hai người xấu số tử nạn.
< Đường không quá khó, có khó là... tại ta.
- Chạy xe gắn máy: đến đoạn nào không thể chạy được nữa thì nên khóa xe và bỏ lại để đi bộ. Mình cho rằng hoàn toàn không có ai, không thể có chuyện "mất xe" được.
- Không đi một mình, nên đi ít nhất là 2 người để có gì thì hỗ trợ nhau. Từ 4 người đến... 14 người thì tuyệt vời: tới địa ngục cũng ok!
- Nên đi buổi sáng sớm để có thể trở ra vào giấc chiều tối.
< Trở ra, nhìn mây phủ trên đỉnh đèo Hải Vân giữa trưa...
- Đêm theo nước và thực phẩm, bét nhất đủ dùng cho một bữa vì... chả lẽ vào đến rồi lại quay ra thì phí "của Trời" cho: tắm táp và ngắm nghía cho thỏa chí phải một buổi là ít nhất.
- Bãi Chuối là đích đến tuyệt chiêu, nhưng mấy đích còn lại thì mình cho rằng cũng đẹp và "đã" không kém.
Mong rằng rồi cũng sẽ có nhóm bạn nào đến đó, khám phá mọi ngóc ngách trên đỉnh mũi Hải Vân, phần nhô ra biển. Bằng không thì bọn mình cũng sẽ đến đó vào lần sau - chắc chắn mình thề sẽ làm được.
Điền Gia Dũng - Du lịch, GO!
0 comments:
Post a Comment