(Tiếp theo) Trời vẫn mưa và khi tôi và Ulf vừa ra đến cổng nhà nghỉ thì trời đổ mưa to, đứng ngoài mái hiên, đám tuk tuk bu lại mời và hét giá 3 đô la.
Có vẻ Ulf muốn đồng ý, nhưng tôi cản và trả giá "1 đô la, không đi thì thôi". Chàng Ulf tròn xoe mắt nhìn tôi ngạc nhiên, nhưng cũng nói "thank you" với đám tuk tuk rồi cứ thế đội mưa mà đi, trong khi tôi có chuẩn bị sẵn một chiếc áo mưa. Nhưng bất ngờ có một chiếc tuk tuk đến mời và đồng ý với giá 1 đô la, thế là lên xe đến chợ đêm.
Mưa mỗi lúc một to, máy ảnh chụp hình mờ căm. Tới chợ đêm, tôi móc ví ra trả tiền xe thì Ulf nhanh tay trả trước. Mưa bớt nặng hạt, nhưng tôi vẫn trùm áo mưa dạo chợ.
Chợ đêm rực rỡ với nhiều món hàng lạ mắt. Ulf rủ tôi kiếm nhà hàng ăn tối, nhưng tôi đề nghị vào ăn trong khu ẩm thực chợ đêm. Có vẻ anh chàng Thụy Sĩ này đọc được suy nghĩ của tôi, anh ta nói "Không sao đâu, tôi mời". Đúng là tôi không muốn tiêu tiền hoang phí nhưng khi nghe anh ta nói vậy, tôi tự ái, nói không, phần ai nấy trả.
Dạo chợ đêm Phnom Penh
Chúng tôi vào ăn trong chợ, mỗi que thịt, cá xiên giá 2.000 riel (10.000 đồng), chúng tôi lấy 6 que, hết 12.000 riel. Ulf móc 10 đô la ra, nói với tôi là đang cần lấy tiền lẻ nên để cho anh ta trả. Tôi đưa lại cho Ulf 6.000 riel để trả phần mình, nhưng Ulf nhất định không chịu lấy. Đứng giữa chợ, giằng co chuyện trả tiền cũng không hay nên tôi đành cất tiền, định bụng lát sẽ mời anh ta uống nước.
< Gian hàng ẩm thực bên trong chợ đêm Phnom Penh nhìn rất bắt mắt, hấp dẫn thực khách.
Ăn xong, tôi kéo Ulf sang quán nước mía cạnh đó, anh ta nói không uống, nhưng tôi vẫn gọi 2 ly. Ulf miễn cưỡng cầm ly nước mía nhưng có vẻ không thích lắm. Bất ngờ, anh chàng cất giọng hát mấy câu, đại ý là: “Sáng nước mía, chiều nước mía và tối cũng... mía nốt”. Hóa ra anh chàng này cũng có khiếu hài hước và chịu khó chiều ý phụ nữ ghê chứ.
Tôi ngó vào cửa hàng lưu niệm, ghé vào mua đại một món tặng Ulf. Không hiểu ý định của tôi, Ulf cũng khá lịch sự, ra đứng ở góc cột điện chờ tôi. Mua xong, tôi đem tặng anh ta, bảo là để có chút kỷ niệm và cám ơn về bữa ăn tối nay. Anh chàng ngạc nhiên, nói là tôi không cần phải làm thế. Nhưng tôi ép Ulf phải cầm bằng được. Tuy nhiên, nhận quà xong anh ta nói, đây là lần đầu được một người đi bụi tặng quà, nét mặt có vẻ cảm động thực sự.
< Ulf để đầu trần đội mưa một đoạn trước khi lên xe tuk tuk đến chợ đêm.
Ulf rủ tôi đi dạo một vòng quanh bên ngoài chợ. Trong chợ đêm có một sân khấu ca nhạc, thu hút khá đông khán giả. Đi qua một quán bán rượu, Ulf nói "hello!" với cô bán hàng xinh đẹp đang mỉm cười rất tươi. Anh ta hỏi tôi có muốn vào xem hạt cườm kết bằng tay hay không? Tôi gật đầu. Cứ tưởng anh ta cũng mê hạt cườm, ai ngờ vô quán, Ulf nói sẽ uống bia một mình chờ tôi xem hạt cườm.
Cô gái bán hàng khá thân thiện, giới thiệu với tôi những sản phẩm cườm tay. Lát sau, một bà Tây bước tới bắt tay và gọi đúng tên tôi với nụ cười thân thiện. Thoáng ngạc nhiên, tôi nhìn về hướng anh chàng Thụy Sĩ đang ngồi đằng xa, anh ta vẫy tay cười giải thích: “Tôi nói với cô ấy cô từ Việt Nam tới”. Thì ra Ulf và bà này có quen nhau. Bà Tây này chính là chủ cửa hàng hạt cườm kiêm quán rượu mini này.
< Gian hàng bán các sản phẩm kết bằng hạt cườm và sò ốc trong chợ đêm Phnom Penh.
Xem chán rồi tôi kêu Ulf đi ra. Bà chủ và cô bán hàng nhoẻn cười tươi như hoa để tiễn khách dù tôi không hề hỏi giá bất cứ món hàng nào. Tuy nhiên, quán không cho chụp hình các sản phẩm cườm nên tôi không thể táy máy chụp ảnh được.
Qua khu vực hàng quán sang trọng, Ulf lại rủ tôi vào uống nước. Tôi nói, lần này để tôi mời, Ulf không chịu. Tôi lại nói, vậy thì ai uống nấy trả. Cô phục vụ xinh tươi như hoa tươi cười chào Ulf, anh ta giới thiệu tôi là bạn ở cùng nhà trọ và vừa từ Việt Nam sang. Cô này nghe xong chạy tới bắt tay tôi làm quen. Cô phục vụ xinh đẹp bưng nước ra và tiếp tục "tám" với tôi, nào là về du lịch, đất nước và cả… chính trị nữa! Cô ta khoe đã từng qua Việt Nam du lịch.
Lát sau, tôi quay sang hỏi Ulf, sao không nghe anh nhắc tới người yêu hay vợ (46 tuổi rồi còn gì). Ulf nói, anh ta già rồi nên không định cưới vợ nữa, với lại đi bụi dài hạn khắp tứ xứ, chỗ này dăm bữa lại đến chỗ kia nên không quen ai được lâu dài. Ulf cho biết, có quen một cô bạn gái người Thái Lan, nhưng không muốn tính chuyện cưới xin. Thứ Tư tuần sau, Ulf sẽ qua Thái thăm bạn gái và rủ tôi cùng qua đó chơi. Tôi nói chỉ ở đây vài hôm rồi phải về Việt Nam. Nghe vậy, Ulf trố mắt ngạc nhiên hỏi sao về sớm thế?
Bây giờ nghĩ lại, tôi cũng không hiểu sao hôm ấy tôi lại đem tâm sự riêng ra nói với anh chàng đi bụi chuyên nghiệp mới gặp lần đầu này. Tôi kể chuyện mình phải lòng một người, lúc nào cũng nghĩ đến người đó, không dứt ra được. Nhưng người đó lại không có biểu hiện gì khác với tôi ngoài quan hệ bạn bè và tôi không biết phải làm sao, trong lòng cảm thấy đau khổ vô cùng và muốn đi thật xa... để bình tâm, nhưng bây giờ đang ngồi đây, tôi vẫn luôn nghĩ về người ấy.
Ulf nghe xong tỏ vẻ thông cảm, hỏi tôi "Sao cô không nói lời yêu người kia?". Tôi giải thích: “Ở Việt Nam, con gái không nên nói trước, nếu nói ra mà không được sẽ cảm thấy nhục và xấu hổ lắm”. Ulf tỏ ra rất ngạc nhiên về cái “văn hóa tỏ tình” của người Việt.
Nói xong, tự nhiên tôi ứa nước mắt. Tôi gọi cô phục vụ lại, hỏi thăm xem ở đây có bán sim Metphone không? Cô ta bảo không, muốn mua sim phải ra chợ đêm mua và phải có hộ chiếu. Ulf có vẻ thông cảm, nói: “Thôi, cô ở đây có mấy ngày mua sim làm gì cho tốn, tôi cho cô mượn điện thoại gọi về cho người yêu”. Tôi đồng ý, bảo anh ta lát về tới nhà trọ nhớ cho mượn điện thoại. Lúc ấy tôi bỗng tươi tỉnh hẳn lên, khác với cái vẻ mặt đần đần từ lúc đi chơi tới giờ. Anh chàng Ulf hình như nhận ra điều đó nên mỉm cười (không biết Ulf có nghĩ là tôi đóng kịch để dùng ké điện thoại không nữa).
Rắc rối với đám lái tuk tuk
Ra khỏi quán, đám tuk tuk bám theo hỏi đi đâu, Ulf bảo: “Miss, cô trả giá đi”. Tôi nói với đám tuk tuk, lúc nãy từ nhà nghỉ tới đây giá 1 đô la thì bây giờ về giá vẫn vậy thôi. Cánh lái xe tuk tuk không chịu, bảo xa lắm với lại trời tối nữa. Tôi và Ulf bỏ đi. Ulf cười khoái chí: “Miss, nhìn mặt cô lúc trả giá xe có cái gì đó hay hay, vậy là không đi à? Vậy thì thôi…”. Anh ta vừa cười vừa nhái lại điệu bộ của tôi. Tôi an ủi anh ta: “Anh đừng lo, không gọi được xe này gọi xe khác, không tội gì đi mắc hơn dân địa phương cả”. Ulf cười lớn.
Bất ngờ, một xe tuk tuk bám theo và đồng ý đi giá 1 đô la, Ulf khoái chí nhảy lên xe. Tay tút tút này chạy hơi ẩu dù đường vắng vẻ. Trời tối nên tôi không xác định hướng được nhưng dựa vào linh cảm, tôi biết là lúc từ nhà trọ đến chợ đêm không đi qua đường này. Tôi chợt thấy hơi lo, thò tay vào túi, nơi con dao có thể bật lên bất cứ lúc nào để tự vệ.
Đoán lão tuk tuk này không hiểu tiếng Anh nên tôi cố nói tiếng Khmer là đi về nhà nghỉ Narin trên đường 125. Hắn chẳng nói chẳng rằng cứ chạy và đỗ xịch trước một khách sạn sang trọng. Tôi lại cố dùng tiếng Khmer giải thích lần nữa. Lão lái xe à lên một tiếng rồi nói, từ đây đến đó xa lắm, 1 đô la không được rồi không chịu đi tiếp. Ulf chẳng vừa, nói nếu vậy chúng tôi xuống xe.
Lão tuk tuk này nhờ một người khác biết nói tiếng Anh phiên dịch, nói với Ulf: "Trước khi lên xe, ông phải xem lái xe có biết chỗ ông cần đến hay không. Vì có người biết tiếng Anh và người không biết, nên bây giờ ông phải trả tiền cho người lái xe này”. Ulf nói dứt khoát, "Tôi không việc gì phải trả tiền cho một người chở tôi lạc đường và bỏ chúng tôi giữa nơi lạ thế này". Nói rồi anh ta quay sang tôi: “Miss, cô xuống xe đi”.
Chúng tôi bỏ đi, vài xe tuk tuk khác bám theo nhưng xe nào cũng đòi giá 3 đô la. Đoạn đường này đi giữa một công viên tối đen. Ulf đi trước, tôi theo sau, cố quan sát xung quanh phòng bất trắc.
Lại một chiếc tuk tuk bám theo và đòi 3 đô la, Ulf không chịu, lại còn vẫy tay nói "bye bye" chọc lão tuk tuk đó. Lão lái xe chửi thề. Ulf chẳng vừa, đáp lại: “Bye bye” và vẫy vẫy tay khoái chí. Lão lái xe điên tiết, chửi nhặng xị. Ulf không đùa nữa: “Đồng ý giá thì đi, không đồng ý thì thôi, biến!”. Tay lái xe tuk tuk càng điên tiết, điệu bộ muốn xông tới (tay này nhỏ con hơn Ulf).
Nếu có một người thì không sao, nhưng nếu nhiều tên cùng xông vào đánh hội đồng thì hậu quả khó lường, tôi liếc vội xung quanh, thấy một đám lái xe tuk tuk ở phía sau đang ngó chằm chằm chúng tôi, phía trước có một tòa nhà lớn sáng đèn và có bảo vệ. Tôi nghĩ nhanh, nếu xảy ra bạo lực, tôi sẽ chạy vào đó.
Tôi nắm chặt cán dao trong túi và nói nhỏ với Ulf: “Anh mất trí rồi hả, gây sự với mấy cha tuk tuk làm gì?”. Hình như Ulf cũng chột dạ, chắp tay kiểu Khmer và nói 'sorry' lão tuk tuk kia. Cũng may, hình như lão lái xe cũng 'hạ hỏa' và không xấn xổ đến nữa. Lão giơ tay ra chỉ mặt Ulf và chửi mấy câu bằng tiếng Khmer rồi bỏ đi. May mắn là đã không xảy ra ẩu đả.
Tới một cao ốc, Ulf hỏi bảo vệ đường về nhà nghỉ Narin. Tay bảo vệ chỉ đường rồi kêu bắt tuk tuk. Sợ đám tuk tuk hồi nãy còn lảng vảng đâu đây, tôi đề nghị Ulf đi bộ cho yên tâm. Đi được một đoạn ngắn, một chiếc tuk tuk bám theo đòi giá 3 đô la, tôi vẫn trả giá 1 đô la và anh ta đồng ý.
Nhưng lên xe rồi, tôi vẫn còn lo, sợ đám tút tút hồi nãy gài bẫy cho người giả bộ tới chở đến một chỗ vắng rồi chặn đánh. Hình như Ulf đoán được nên trêu: “Miss, đừng căng thẳng nữa, không sao đâu” rồi cười toe toét. Để chắc ăn bác tuk tuk này không "nhầm" đường, tôi xổ một tràng tiếng Khmer nhắc lại nơi đến là nhà nghỉ Narin. Tới nơi, ông lái xe nhận 1 đô la và nói "okun" (cám ơn) vui vẻ.
< Khu hàng quán ăn uống bên ngoài chợ đêm Phnom Penh.
Vào đến nhà nghỉ, tôi ngồi "tám" một lúc với Ulf rồi hỏi mượn điện thoại để gọi về Việt Nam. Anh ta đùa: “Lại nhớ anh chàng đó hả?”. Gọi xong, tôi cám ơn Ulf và cáo lui về phòng nghỉ ngơi.
Mới đi bụi một ngày đầu tiên tôi đã gặp những chuyện thật kinh khủng. Đi bộ lòng vòng cả buổi trưa nắng, vô nhà nghỉ không có điện, đến tối lại cuốc bộ dài dài, hồi hộp... và bất an bởi những điều quá mức tưởng tượng.
Còn tiếp
Kỳ 1 - “Gà công nghiệp” xuất biên.
Kỳ 2 - Thử thách đầu tiên.
Kỳ 3 - Đêm đầu tiên ở Phnom Penh.
Kỳ 4 - Lang thang, hết chùa tới chợ.
Kỳ 5 - Cuộc chia tay bất ngờ.
Du lịch, GO! - Theo Vy Vân (Thesaigontimes), ảnh bổ xung từ internet.
Có vẻ Ulf muốn đồng ý, nhưng tôi cản và trả giá "1 đô la, không đi thì thôi". Chàng Ulf tròn xoe mắt nhìn tôi ngạc nhiên, nhưng cũng nói "thank you" với đám tuk tuk rồi cứ thế đội mưa mà đi, trong khi tôi có chuẩn bị sẵn một chiếc áo mưa. Nhưng bất ngờ có một chiếc tuk tuk đến mời và đồng ý với giá 1 đô la, thế là lên xe đến chợ đêm.
Mưa mỗi lúc một to, máy ảnh chụp hình mờ căm. Tới chợ đêm, tôi móc ví ra trả tiền xe thì Ulf nhanh tay trả trước. Mưa bớt nặng hạt, nhưng tôi vẫn trùm áo mưa dạo chợ.
Chợ đêm rực rỡ với nhiều món hàng lạ mắt. Ulf rủ tôi kiếm nhà hàng ăn tối, nhưng tôi đề nghị vào ăn trong khu ẩm thực chợ đêm. Có vẻ anh chàng Thụy Sĩ này đọc được suy nghĩ của tôi, anh ta nói "Không sao đâu, tôi mời". Đúng là tôi không muốn tiêu tiền hoang phí nhưng khi nghe anh ta nói vậy, tôi tự ái, nói không, phần ai nấy trả.
Dạo chợ đêm Phnom Penh
Chúng tôi vào ăn trong chợ, mỗi que thịt, cá xiên giá 2.000 riel (10.000 đồng), chúng tôi lấy 6 que, hết 12.000 riel. Ulf móc 10 đô la ra, nói với tôi là đang cần lấy tiền lẻ nên để cho anh ta trả. Tôi đưa lại cho Ulf 6.000 riel để trả phần mình, nhưng Ulf nhất định không chịu lấy. Đứng giữa chợ, giằng co chuyện trả tiền cũng không hay nên tôi đành cất tiền, định bụng lát sẽ mời anh ta uống nước.
< Gian hàng ẩm thực bên trong chợ đêm Phnom Penh nhìn rất bắt mắt, hấp dẫn thực khách.
Ăn xong, tôi kéo Ulf sang quán nước mía cạnh đó, anh ta nói không uống, nhưng tôi vẫn gọi 2 ly. Ulf miễn cưỡng cầm ly nước mía nhưng có vẻ không thích lắm. Bất ngờ, anh chàng cất giọng hát mấy câu, đại ý là: “Sáng nước mía, chiều nước mía và tối cũng... mía nốt”. Hóa ra anh chàng này cũng có khiếu hài hước và chịu khó chiều ý phụ nữ ghê chứ.
Tôi ngó vào cửa hàng lưu niệm, ghé vào mua đại một món tặng Ulf. Không hiểu ý định của tôi, Ulf cũng khá lịch sự, ra đứng ở góc cột điện chờ tôi. Mua xong, tôi đem tặng anh ta, bảo là để có chút kỷ niệm và cám ơn về bữa ăn tối nay. Anh chàng ngạc nhiên, nói là tôi không cần phải làm thế. Nhưng tôi ép Ulf phải cầm bằng được. Tuy nhiên, nhận quà xong anh ta nói, đây là lần đầu được một người đi bụi tặng quà, nét mặt có vẻ cảm động thực sự.
< Ulf để đầu trần đội mưa một đoạn trước khi lên xe tuk tuk đến chợ đêm.
Ulf rủ tôi đi dạo một vòng quanh bên ngoài chợ. Trong chợ đêm có một sân khấu ca nhạc, thu hút khá đông khán giả. Đi qua một quán bán rượu, Ulf nói "hello!" với cô bán hàng xinh đẹp đang mỉm cười rất tươi. Anh ta hỏi tôi có muốn vào xem hạt cườm kết bằng tay hay không? Tôi gật đầu. Cứ tưởng anh ta cũng mê hạt cườm, ai ngờ vô quán, Ulf nói sẽ uống bia một mình chờ tôi xem hạt cườm.
Cô gái bán hàng khá thân thiện, giới thiệu với tôi những sản phẩm cườm tay. Lát sau, một bà Tây bước tới bắt tay và gọi đúng tên tôi với nụ cười thân thiện. Thoáng ngạc nhiên, tôi nhìn về hướng anh chàng Thụy Sĩ đang ngồi đằng xa, anh ta vẫy tay cười giải thích: “Tôi nói với cô ấy cô từ Việt Nam tới”. Thì ra Ulf và bà này có quen nhau. Bà Tây này chính là chủ cửa hàng hạt cườm kiêm quán rượu mini này.
< Gian hàng bán các sản phẩm kết bằng hạt cườm và sò ốc trong chợ đêm Phnom Penh.
Xem chán rồi tôi kêu Ulf đi ra. Bà chủ và cô bán hàng nhoẻn cười tươi như hoa để tiễn khách dù tôi không hề hỏi giá bất cứ món hàng nào. Tuy nhiên, quán không cho chụp hình các sản phẩm cườm nên tôi không thể táy máy chụp ảnh được.
Qua khu vực hàng quán sang trọng, Ulf lại rủ tôi vào uống nước. Tôi nói, lần này để tôi mời, Ulf không chịu. Tôi lại nói, vậy thì ai uống nấy trả. Cô phục vụ xinh tươi như hoa tươi cười chào Ulf, anh ta giới thiệu tôi là bạn ở cùng nhà trọ và vừa từ Việt Nam sang. Cô này nghe xong chạy tới bắt tay tôi làm quen. Cô phục vụ xinh đẹp bưng nước ra và tiếp tục "tám" với tôi, nào là về du lịch, đất nước và cả… chính trị nữa! Cô ta khoe đã từng qua Việt Nam du lịch.
Lát sau, tôi quay sang hỏi Ulf, sao không nghe anh nhắc tới người yêu hay vợ (46 tuổi rồi còn gì). Ulf nói, anh ta già rồi nên không định cưới vợ nữa, với lại đi bụi dài hạn khắp tứ xứ, chỗ này dăm bữa lại đến chỗ kia nên không quen ai được lâu dài. Ulf cho biết, có quen một cô bạn gái người Thái Lan, nhưng không muốn tính chuyện cưới xin. Thứ Tư tuần sau, Ulf sẽ qua Thái thăm bạn gái và rủ tôi cùng qua đó chơi. Tôi nói chỉ ở đây vài hôm rồi phải về Việt Nam. Nghe vậy, Ulf trố mắt ngạc nhiên hỏi sao về sớm thế?
Bây giờ nghĩ lại, tôi cũng không hiểu sao hôm ấy tôi lại đem tâm sự riêng ra nói với anh chàng đi bụi chuyên nghiệp mới gặp lần đầu này. Tôi kể chuyện mình phải lòng một người, lúc nào cũng nghĩ đến người đó, không dứt ra được. Nhưng người đó lại không có biểu hiện gì khác với tôi ngoài quan hệ bạn bè và tôi không biết phải làm sao, trong lòng cảm thấy đau khổ vô cùng và muốn đi thật xa... để bình tâm, nhưng bây giờ đang ngồi đây, tôi vẫn luôn nghĩ về người ấy.
Ulf nghe xong tỏ vẻ thông cảm, hỏi tôi "Sao cô không nói lời yêu người kia?". Tôi giải thích: “Ở Việt Nam, con gái không nên nói trước, nếu nói ra mà không được sẽ cảm thấy nhục và xấu hổ lắm”. Ulf tỏ ra rất ngạc nhiên về cái “văn hóa tỏ tình” của người Việt.
Nói xong, tự nhiên tôi ứa nước mắt. Tôi gọi cô phục vụ lại, hỏi thăm xem ở đây có bán sim Metphone không? Cô ta bảo không, muốn mua sim phải ra chợ đêm mua và phải có hộ chiếu. Ulf có vẻ thông cảm, nói: “Thôi, cô ở đây có mấy ngày mua sim làm gì cho tốn, tôi cho cô mượn điện thoại gọi về cho người yêu”. Tôi đồng ý, bảo anh ta lát về tới nhà trọ nhớ cho mượn điện thoại. Lúc ấy tôi bỗng tươi tỉnh hẳn lên, khác với cái vẻ mặt đần đần từ lúc đi chơi tới giờ. Anh chàng Ulf hình như nhận ra điều đó nên mỉm cười (không biết Ulf có nghĩ là tôi đóng kịch để dùng ké điện thoại không nữa).
Rắc rối với đám lái tuk tuk
Ra khỏi quán, đám tuk tuk bám theo hỏi đi đâu, Ulf bảo: “Miss, cô trả giá đi”. Tôi nói với đám tuk tuk, lúc nãy từ nhà nghỉ tới đây giá 1 đô la thì bây giờ về giá vẫn vậy thôi. Cánh lái xe tuk tuk không chịu, bảo xa lắm với lại trời tối nữa. Tôi và Ulf bỏ đi. Ulf cười khoái chí: “Miss, nhìn mặt cô lúc trả giá xe có cái gì đó hay hay, vậy là không đi à? Vậy thì thôi…”. Anh ta vừa cười vừa nhái lại điệu bộ của tôi. Tôi an ủi anh ta: “Anh đừng lo, không gọi được xe này gọi xe khác, không tội gì đi mắc hơn dân địa phương cả”. Ulf cười lớn.
Bất ngờ, một xe tuk tuk bám theo và đồng ý đi giá 1 đô la, Ulf khoái chí nhảy lên xe. Tay tút tút này chạy hơi ẩu dù đường vắng vẻ. Trời tối nên tôi không xác định hướng được nhưng dựa vào linh cảm, tôi biết là lúc từ nhà trọ đến chợ đêm không đi qua đường này. Tôi chợt thấy hơi lo, thò tay vào túi, nơi con dao có thể bật lên bất cứ lúc nào để tự vệ.
Đoán lão tuk tuk này không hiểu tiếng Anh nên tôi cố nói tiếng Khmer là đi về nhà nghỉ Narin trên đường 125. Hắn chẳng nói chẳng rằng cứ chạy và đỗ xịch trước một khách sạn sang trọng. Tôi lại cố dùng tiếng Khmer giải thích lần nữa. Lão lái xe à lên một tiếng rồi nói, từ đây đến đó xa lắm, 1 đô la không được rồi không chịu đi tiếp. Ulf chẳng vừa, nói nếu vậy chúng tôi xuống xe.
Lão tuk tuk này nhờ một người khác biết nói tiếng Anh phiên dịch, nói với Ulf: "Trước khi lên xe, ông phải xem lái xe có biết chỗ ông cần đến hay không. Vì có người biết tiếng Anh và người không biết, nên bây giờ ông phải trả tiền cho người lái xe này”. Ulf nói dứt khoát, "Tôi không việc gì phải trả tiền cho một người chở tôi lạc đường và bỏ chúng tôi giữa nơi lạ thế này". Nói rồi anh ta quay sang tôi: “Miss, cô xuống xe đi”.
Chúng tôi bỏ đi, vài xe tuk tuk khác bám theo nhưng xe nào cũng đòi giá 3 đô la. Đoạn đường này đi giữa một công viên tối đen. Ulf đi trước, tôi theo sau, cố quan sát xung quanh phòng bất trắc.
Lại một chiếc tuk tuk bám theo và đòi 3 đô la, Ulf không chịu, lại còn vẫy tay nói "bye bye" chọc lão tuk tuk đó. Lão lái xe chửi thề. Ulf chẳng vừa, đáp lại: “Bye bye” và vẫy vẫy tay khoái chí. Lão lái xe điên tiết, chửi nhặng xị. Ulf không đùa nữa: “Đồng ý giá thì đi, không đồng ý thì thôi, biến!”. Tay lái xe tuk tuk càng điên tiết, điệu bộ muốn xông tới (tay này nhỏ con hơn Ulf).
Nếu có một người thì không sao, nhưng nếu nhiều tên cùng xông vào đánh hội đồng thì hậu quả khó lường, tôi liếc vội xung quanh, thấy một đám lái xe tuk tuk ở phía sau đang ngó chằm chằm chúng tôi, phía trước có một tòa nhà lớn sáng đèn và có bảo vệ. Tôi nghĩ nhanh, nếu xảy ra bạo lực, tôi sẽ chạy vào đó.
Tôi nắm chặt cán dao trong túi và nói nhỏ với Ulf: “Anh mất trí rồi hả, gây sự với mấy cha tuk tuk làm gì?”. Hình như Ulf cũng chột dạ, chắp tay kiểu Khmer và nói 'sorry' lão tuk tuk kia. Cũng may, hình như lão lái xe cũng 'hạ hỏa' và không xấn xổ đến nữa. Lão giơ tay ra chỉ mặt Ulf và chửi mấy câu bằng tiếng Khmer rồi bỏ đi. May mắn là đã không xảy ra ẩu đả.
Tới một cao ốc, Ulf hỏi bảo vệ đường về nhà nghỉ Narin. Tay bảo vệ chỉ đường rồi kêu bắt tuk tuk. Sợ đám tuk tuk hồi nãy còn lảng vảng đâu đây, tôi đề nghị Ulf đi bộ cho yên tâm. Đi được một đoạn ngắn, một chiếc tuk tuk bám theo đòi giá 3 đô la, tôi vẫn trả giá 1 đô la và anh ta đồng ý.
Nhưng lên xe rồi, tôi vẫn còn lo, sợ đám tút tút hồi nãy gài bẫy cho người giả bộ tới chở đến một chỗ vắng rồi chặn đánh. Hình như Ulf đoán được nên trêu: “Miss, đừng căng thẳng nữa, không sao đâu” rồi cười toe toét. Để chắc ăn bác tuk tuk này không "nhầm" đường, tôi xổ một tràng tiếng Khmer nhắc lại nơi đến là nhà nghỉ Narin. Tới nơi, ông lái xe nhận 1 đô la và nói "okun" (cám ơn) vui vẻ.
< Khu hàng quán ăn uống bên ngoài chợ đêm Phnom Penh.
Vào đến nhà nghỉ, tôi ngồi "tám" một lúc với Ulf rồi hỏi mượn điện thoại để gọi về Việt Nam. Anh ta đùa: “Lại nhớ anh chàng đó hả?”. Gọi xong, tôi cám ơn Ulf và cáo lui về phòng nghỉ ngơi.
Mới đi bụi một ngày đầu tiên tôi đã gặp những chuyện thật kinh khủng. Đi bộ lòng vòng cả buổi trưa nắng, vô nhà nghỉ không có điện, đến tối lại cuốc bộ dài dài, hồi hộp... và bất an bởi những điều quá mức tưởng tượng.
Còn tiếp
Kỳ 1 - “Gà công nghiệp” xuất biên.
Kỳ 2 - Thử thách đầu tiên.
Kỳ 3 - Đêm đầu tiên ở Phnom Penh.
Kỳ 4 - Lang thang, hết chùa tới chợ.
Kỳ 5 - Cuộc chia tay bất ngờ.
Du lịch, GO! - Theo Vy Vân (Thesaigontimes), ảnh bổ xung từ internet.
0 comments:
Post a Comment